Hứa Ứng thu thần thái của bọn họ vào mắt, cười nói:- Các ngươi yên tâm, ta đối với Bỉ Ngạn trung thành tuyệt đối. Hoa Đạo Chủ là do ta tự mình đến Thiên Cảnh cứu, ta làm sao lại xử lý hắn được? Bất quá, nếu như có người biết hắn lúc này trọng thương chưa lành mà giết tới Quỳnh Hoa đảo xử lý hắn, vậy thì không liên quan gì đến ta.
Đạo Chủ, bách túc chi trùng, chết cũng không hàng.
Cho dù là Đạo Chủ bị trọng thương, cũng không phải Hứa Ứng có khả năng địch nổi. Bởi vậy, lúc này hắn thừa dịp Hoa Đạo Chủ không rảnh chú ý, phục sinh càng nhiều Bỉ Ngạn Đạo Chủ.
Những Bỉ Ngạn Đạo Chủ này, chắc chắn sẽ có người đi nếm thử xử lý Hoa Đạo Chủ.
Cho dù không cách nào xử lý Hoa Đạo Chủ cũng không sao. Bản ý của hắn chính là để Bỉ Ngạn thiên hạ đại loạn, hoàn mỹ tìm kiếm cơ hội công kích Tam Giới.
- Huyền Hồng Đạo Chủ, hắn ngay cả ân nhân cứu mạng là ta đây đều muốn xử lý, hẳn là cũng sẽ có hứng thú đối với việc xử lý Hoa Đạo Chủ. Còn có Kỷ Thương, hắn hiện tại không có kiếp vận, có thể giết trở lại báo thù. Chỉ cần Hoa Đạo Chủ không đánh chết ta, như vậy địch nhân của hắn sẽ ngày càng nhiều.
Hứa Ứng ánh mắt chớp động, thầm nghĩ: "Nếu so mạnh không được, vậy thì so nát. Chỉ cần Bỉ Ngạn nát ác hơn, Tam Giới liền có hy vọng."
Nhưng vào lúc này, Lê Tuyết khẽ kêu một tiếng, thôi động Linh Tinh Môn, một sợi đạo uy nặng nề không gì sánh được từ Linh Tinh Môn bên trong bộc phát!
Linh Tinh Môn là Tiên Thiên Linh Bảo thành thục. Tiên Thiên Tứ Kỳ là bốn kỳ làm một bộ, mà Linh Tinh Môn lại là một thân một mình chỉnh thể. Uy lực của nó siêu việt đơn độc Hỗn Đạo Hạnh Hoàng Kỳ rất nhiều.
Vật này tế lên, trong môn có thể thấy được tinh hải phun trào, ẩn chứa ức vạn tinh thần. Tinh lực bộc phát, giống như mấy chục tòa ngân hà bên trong tất cả hằng tinh cùng một chỗ bộc phát ánh sáng và nhiệt, tập trung lại, từ trong môn phun ra ngoài, hóa thành một đạo kiếm quang!
Linh Tinh Môn kết cấu gỗ, hình chữ Tỉnh, giống như một cái vỏ kiếm nuốt miệng, mà kiếm quang từ miệng đó bắn ra, uy lực bá đạo tuyệt luân!
Lê Tuyết muốn tế lên ngụm kiếm tuyệt thế này, chỉ cảm thấy vô cùng cố sức. Với tu vi Đạo Quân của nàng, chỉ có thể miễn cưỡng tế lên.
Nhưng kiếm quang này chứa đựng uy năng, đủ để diệt đi bất kỳ một vị Đạo Quân nào!
Hứa Ứng sắc mặt đột biến, không dám đón đỡ Linh Tinh Môn kiếm quang. Kiếm quang của Linh Tinh Môn, e rằng Đại Đạo Quân cũng không đỡ nổi!
Hắn lập tức tế lên Hỗn Đạo Hạnh Hoàng Kỳ, Huyền Hoàng chi khí vạn dặm, nặng nề vô địch, nghênh tiếp Linh Tinh Môn kiếm quang.
Tiên Thiên Tứ Kỳ, lấy Hỗn Đạo Hạnh Hoàng Kỳ uy lực lớn nhất, là đứng đầu tứ kỳ. Tuy nhiên, mặt cờ vừa va chạm nhẹ với kiếm quang, lập tức chống đỡ không nổi, Huyền Hoàng Nhị Khí vỡ vụn, mặt cờ cuốn ngược trở về!
Đại kỳ chấn động, mặt cờ quay quanh Hứa Ứng xoay tròn, quấn thành nửa hình tròn, bảo vệ Hứa Ứng ở trong đó.
Hứa Ứng tay trụ đại kỳ, ổn định mặt cờ. Kiếm quang đánh thẳng tới, hai bên dãy núi đại địa của đại kỳ cùng nhau bốc hơi, mặt đất biến mất, chỉ còn lại hai đạo lạch trời sâu không lường được. Từ trong khe rãnh đó thoát ra điểm điểm tinh quang, từ từ bay lên.
Hứa Ứng bị chấn động đến khí huyết cuồn cuộn, thân hình lùi lại, mặt đất phía trước xuất hiện trong kiếm quang, liền bốc hơi!
Trong cơ thể hắn, Võ Đạo động uyên hóa thành Hồng Nguyên hình thái, chín loại đại đạo hóa thành vô cấu thái độ, cố gắng thôi động Hạnh Hoàng Kỳ, vẫn bị ép tới khóe miệng chảy máu.
Nhưng may mắn là Lê Tuyết vừa mới có được Linh Tinh Môn, chỉ có thể thôi động một phần uy lực của nó. Còn Hứa Ứng đã tế luyện Hỗn Đạo Hạnh Hoàng Kỳ gần 200 năm, tuy uy lực của Hạnh Hoàng Kỳ kém xa Linh Tinh Môn, nhưng Hứa Ứng có thể phát huy ra ba thành uy lực của nó.
Lê Tuyết kiệt lực, thấy Hạnh Hoàng Kỳ chưa phá, không khỏi sắc mặt biến hóa, không cần nghĩ ngợi liền lại lần nữa thôi động Linh Tinh Môn.
Nhưng vào lúc này, Hứa Ứng nhún người nhảy lên, ra sức cuốn lên đại kỳ. Thời không bốn phía Lê Tuyết và đám người vỡ vụn. Đám người chỉ cảm thấy đại đạo của mình khó chịu đựng, lại có xu thế bị nghiền nát!
- Nhanh đến phía sau cửa! Lê Tuyết cao giọng quát.
Lê Tiết, Lê Tùng, Lê Tiêu và đám người vội vàng đi vào phía sau cửa tránh né. Đám người cùng nhau thôi động Tiên Thiên Linh Bảo này, kiếm quang lại nổi lên, chém tới Hứa Ứng!
Hứa Ứng thân hình ẩn dưới đại kỳ, quay quanh Linh Tinh Môn di chuyển bất định. Mặt cờ đi đến đâu, Huyền Hoàng chi khí bay đi đến đó.
Mà Linh Tinh Môn thì linh hoạt di chuyển trên không trung, kiếm quang đi đến đâu, tất cả đều bị xóa sạch!
Lê Tiết, Lê Tùng và đám người cùng nhau thôi động Linh Tinh Môn, uy lực của tinh môn này đã có thể phát huy ra hơn ba thành, uy lực gấp mấy lần so với trước đó!
Hứa Ứng tranh chấp với Lê Tuyết và đám người một lát, liền phát giác Linh Tinh Môn uy lực càng lúc càng lớn. Cửa môn xoay tròn, kiếm khí cũng di động theo, quả thật linh động, khó mà thắng. Hắn lập tức trốn vào hư không, biến mất không còn tăm tích.
Kiếm quang của Linh Tinh Môn "bá" một tiếng, xuyên thủng 36 tầng hư không, cắt đôi 36 tầng hư không này!
Thẳng đến tầng thứ 37, kiếm quang mới vỡ vụn trong hư không.
Kiếm quang đó chỉ sượt nhẹ qua mặt cờ, mặt cờ lập tức bị đánh cho cuộn lên, cuốn lấy Hứa Ứng ngã ra hư không.
- Hắn bị thương, trốn không thoát! Lê Tuyết và đám người tinh thần đại chấn, muốn truy sát tới. Tuy nhiên, chỉ cảm thấy pháp lực tiêu hao quá lớn, gần như không thể bay lên, lúc này mới sợ hãi.
- Tế lên Linh Tinh Môn, đối với pháp lực hao tổn quá lớn, không thể duy trì quá lâu, nếu không sẽ không đáng kể.
Lê Tuyết và đám người nghỉ ngơi, điều động động uyên, bổ sung tu vi.
- Hướng Hứa Ứng đi là hướng cấm địa Long Hưng tự!
Hứa Ứng rơi xuống đất, thân hình hơi lảo đảo. Linh Tinh Môn sượt qua Hạnh Hoàng Kỳ, khiến hắn cũng bị trọng thương, nhưng đạo thương không quá nghiêm trọng. May mắn hắn đại đạo vô cấu, tổn thương trên tu vi rất nhanh có thể bù đắp.
- Nhờ có Hạnh Hoàng Kỳ hộ thể, nếu không lần này khó thoát tai kiếp.
Hắn thả chậm tốc độ, vừa chữa thương, vừa đi về hướng Long Hưng tự.
- Hứa Ứng!
Đột nhiên phía trước đám mây truyền đến một tiếng hét lớn. Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy mấy nam nữ tướng mạo bất phàm đứng trên đám mây, nhìn về phía hắn, vừa nhìn, vừa đối chiếu với đồ sách trong tay.
Hứa Ứng dò hỏi:- Ta là Hứa Ứng. Mấy vị huynh đài có gì chỉ giáo?
Trong đó một vị Bất Hủ mừng lớn nói:- Ngươi phạm tội, bây giờ Hoa Đạo Chủ muốn tính mạng ngươi! Hứa Ứng, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, còn không khoanh tay chịu chết?
Hứa Ứng nhịn không được cười lên, lắc đầu đi ngang qua bọn họ:- Ta muốn đi Long Hưng tự lịch luyện, không có hứng thú hồ nháo với các ngươi!
Đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy sinh cơ trong cơ thể mình trôi qua nhanh chóng. Trong lòng nghiêm trọng, nhìn bốn phía, chỉ thấy một tấm gương sáng loáng chiếu về phía hắn.
- Sinh Tử đại đạo!
Hứa Ứng phát giác đạo pháp biến hóa trong gương sáng, nhận ra Sinh Tử đạo pháp. Lúc này, hắn điều động Hồng Nguyên, hóa thành Thái Nhất đại đạo, mặc cho tấm gương sáng kia chiếu rọi.
Tấm gương sáng kia chiếu vào Hứa Ứng, chỉ thấy trong kính cũng có một Hứa Ứng. Sau lưng Hứa Ứng trong kính, chính là mấy nam nữ tướng mạo bất phàm. Bọn họ đều xuất thủ, tế lên pháp bảo, thôi động thần thông, công tới Hứa Ứng!
Hứa Ứng không quay đầu lại, mặc cho bọn họ công tới. Ánh mắt chỉ rơi vào tấm gương sáng kia. Chỉ thấy pháp bảo công tới Hứa Ứng trong kính trong chớp mắt giống như đã trải qua ngàn vạn năm, thậm chí trên triệu năm tuế nguyệt, nhanh chóng trở nên mục nát. Văn lý trên pháp bảo mơ hồ không rõ, uy lực tổn hao nhiều.
Đợi đi đến sau lưng Hứa Ứng, chạm nhẹ một chút lực cản, pháp bảo liền tự hóa thành tro tàn nát đi.
Còn thần thông của mấy nam nữ kia cũng nhanh chóng thu nhỏ, uy năng tán đi, tiêu tán trên không trung.
Trong gương sáng, dung mạo Hứa Ứng không thay đổi, mà mấy nam nữ tướng mạo bất phàm kia đang nhanh chóng biến chất. Bọn họ vừa công tới Hứa Ứng, vừa từ thiếu niên biến thành thanh niên, từ thanh niên biến thành trung niên, lại biến thành lão niên, lập tức trở nên vô cùng già nua, nhục thân khô bại, khí huyết khô vong.
Sau một khắc, đám người trong kính lần lượt hóa thành một đống xương khô, đại đạo biến chất tan rã, nhục thân mục nát, thi cốt tan rã, rơi xuống dưới.
- Sinh Tử đại đạo, quả nhiên có chỗ bất phàm.
Hứa Ứng thấy cảnh này, không khỏi tán thán nói:- Sinh Tử Đại Đạo Quân có thể đứng hàng tứ đại Đạo Quân, quả nhiên không phải hư danh. Đại Đạo Quân tự mình đến bắt ta, khiến ta cảm thấy vinh hạnh.
Lúc này, sau gương sáng truyền tới một thanh âm, ngạo nghễ nói:- Sư tôn ta làm sao lại tự mình đến đây? Hứa Ứng, ngươi quá tự đề cao bản thân rồi.
Hứa Ứng nhìn lại, người nói chuyện lại là Vinh Khô Tử, Vinh Khô Đạo Quân của Sinh Tử Đạo Môn. Trong lòng không khỏi thất vọng. Hắn còn tưởng rằng chủ nhân của tấm Sinh Tử Kính này là Sinh Tử Đại Đạo Quân, không ngờ chỉ là Vinh Khô Đạo Quân.
- Vinh Khô Tử, năm đó ngươi tại Thái Nhất Đạo Môn, nhìn thấy một viên đạo văn của ta, liền suýt nữa hóa thành đạo hôi.
Hứa Ứng lắc đầu nói:- Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, để ngươi dám đến truy sát ta?
Vinh Khô Đạo Quân cười lạnh nói:- Truy sát một tên tiểu quỷ cảnh giới Đạo cảnh bát trọng, còn cần lá gan ư? Để đối phó với loại đạo văn kỳ lạ của ngươi, ta đặc biệt mượn Sinh Tử Kính của lão sư ta, khắc chế đạo văn của ngươi...
Đề xuất Voz: Lang thang trong nỗi nhớ