Chương 85: Trước giờ độ kiếp
“Chu Tề Vân độ kiếp, chắc là ngay mấy ngày tới.”
Sau khi Thứ sử Chu Hành rời đi, Hứa Ứng chú ý đến sự biến đổi của thiên địa.
“Thiên kiếp trong động thiên Triều Chân Thái Hư, khoảng cách bao phủ lớn nhất là năm trăm dặm. Lần độ kiếp này của Chu Tề Vân, động tĩnh hẳn cũng sẽ không nhỏ. Vùng đất mới hiện lên, từ Cửu Nghi đến đây, e rằng hơn nghìn dặm.”
Hứa Ứng tính toán khoảng cách giữa hai nơi, thầm nghĩ: “Lấy núi Cửu Nghi làm trung tâm, nếu kiếp vân có thể bao phủ đến đây, như vậy phạm vi bao phủ sẽ hơn hai ngàn dặm. Không thể có kiếp vân lớn đến thế. Bởi vậy chỗ ta là khoảng cách an toàn, thiên kiếp không thể lan đến gần đây.”
Hắn vừa chờ đợi vừa an tâm tu luyện.
Bây giờ hắn đã mở ra hai đại bí tàng Nê Hoàn, Giáng Cung, trong thể chứa đựng bí tàng chi lực. Nhưng hắn không tu luyện bất kỳ na pháp nào, chỉ có bí tàng chi lực mà không cách nào dùng vào việc tu luyện.
Lúc tu luyện ở trong phi thăng địa, hắn đã thử dùng Thái Nhất Đạo Dẫn Công điều động lực lượng hai đại bí tàng, nhưng hiệu quả quá nhỏ bé.
“Chu Tề Vân có na pháp tạo nghệ cao thâm nhất đương kim. Các thế gia khác, như Nguyên gia, Quách gia, Lý gia, cũng đều có na pháp truyền thừa cao thâm.”
Hứa Ứng suy tư, Chu Tề Vân từ chỗ mình học được Đà Ẩu Tiên Thư và Cửu Tiêu Dương Thần, kết hợp với công pháp bí tàng Nê Hoàn, hòa làm một thể. Tu vi thực lực của hắn e rằng còn cường hoành hơn rất nhiều so với người sáng lập Đà Ẩu Tiên Thư và Cửu Tiêu Dương Thần!
Có thể thấy, na khí đồng tu, hẳn là một con đường đúng đắn.
Lúc này, người dưới núi tới, là một lão giả cưỡi lừa, phía trước còn có một thiếu niên nắm lừa, lẩm bẩm đi lên núi.
Thiếu niên kia chất phác, lão giả cưỡi lừa lại có chút khôn khéo, hướng Hứa Ứng nói: “Chúng ta sơn dã tán nhân, đi ngang qua bảo địa, muốn mượn túc mấy ngày.”
Hứa Ứng cười nói: “Nơi này vốn là nơi vô chủ, lão trượng xin cứ tự nhiên.”
Lão giả cưỡi lừa cảm ơn, sai thiếu niên chất phác kia thả lừa, chính mình chọn lấy một gian phòng, quét dọn ở lại.
Nhưng con lừa kia lại ngang ngược vô cùng, gặp hai con trâu nhà Hứa Ứng ăn cỏ, không có việc gì cũng muốn tiến đến trước mặt, quay người dùng chân sau đá hai con trâu.
Chuông lớn nói nhỏ với Hứa Ứng: “Con lừa này có hương hỏa chi khí, không phải vật phàm. Lão giả này cũng không phải người bình thường.”
Hứa Ứng nhẹ nhàng gật đầu, hắn cũng nhìn ra già trẻ hai người và con lừa đều không thích hợp.
Con lừa kia đá Ngưu Chấn, Ngưu Càn mấy lần, cuối cùng làm hai con trâu này phát bực. Hai đầu lão ngưu mỗi con đứng thẳng người lên, hiện ra thân thể Ngưu Ma, lỗ mũi phun khói, trong mắt phun lửa.
Con lừa kia cười ha hả, kêu lên: “Đã sớm nhìn ra các ngươi không thích hợp! Hiện ra chân thân à?”
Hắn lăn khỏi chỗ, lúc đứng lên, biến hóa thành một quái vật khổng lồ đầu lừa thân người, thân cao hơn hai trượng, khổng vũ hữu lực, thân quấn hương hỏa chi khí nặng nề, kêu lên: “Lão gia ta no bụng hút hương hỏa chi khí, đã luyện thành Kim Thân, hôm nay hàng phục hai tên ngốc nhà các ngươi, vì ta làm chân!”
Lão giả kia và thiếu niên chất phác cũng không ngăn cản.
Lúc này, trên bầu trời kiếm khí lượn lờ, hướng bên này bay tới, lại là Ngoan Thất đeo hộp kiếm tu luyện trở về.
Lão giả cưỡi lừa kia và thiếu niên chất phác mỗi người kinh nghi bất định, nhìn xem con dị xà kia, chỉ thấy dị xà kia dài hơn hai mươi trượng, quanh thân quấn lấy kiếm khí, bay trên không trung, quả thực khiến người nghe rợn cả người!
Ngoan Thất không quan tâm, rơi xuống bên cạnh Hứa Ứng, kinh ngạc nói: “Con lừa này thật ngang ngược. Lai lịch gì?”
Hứa Ứng lắc đầu.
Sau đó liền nghe được tiếng kêu thảm thiết chói tai truyền đến, Ngưu Chấn, Ngưu Càn hai huynh đệ cầm trong tay Bạch Cốt Đả Hồn Tiên, vây quanh Lư Yêu Vương kia đánh túi bụi, đánh cho con lừa kia kêu thảm không dứt.
Tiếng kêu của hắn lại vang dội, thật sự vang tận mây xanh, vương vấn mấy ngày.
Lão giả cưỡi lừa kia kinh nghi bất định, hướng thiếu niên chất phác nói: “Lão tổ tông…”
Thiếu niên chất phác nói khẽ: “Trước xem lai lịch.”
Hứa Ứng chờ giây lát, lúc này mới bảo Ngưu Chấn, Ngưu Càn dừng tay, áy náy nói với lão giả cưỡi lừa: “Trâu nhà tôi không hiểu chuyện, làm bị thương lừa nhà ông.”
Lão giả cưỡi lừa ha ha cười nói: “Không sao, không sao, đồ vụng về thôi, đôi khi chính là thiếu ăn đòn.”
Lúc này, lại có người đi vào núi Vô Vọng, cũng là hai người, một già một trẻ, lại đi bộ leo núi, một đường thở hồng hộc đi lên núi.
Hai người này, người già toàn thân áo trắng, thiếu niên toàn thân áo đen. Đến đây, ánh mắt thiếu niên kia thay phiên, rơi trên người Hứa Ứng, lại nhìn thiếu niên chất phác kia, lộ ra vẻ kinh dị, lập tức ánh mắt lại rơi vào cây búa đá khổng lồ Hứa Ứng đặt ở góc tường.
“Tại hạ phụ tử, đi ngang qua bảo địa, muốn mượn túc mấy ngày.”
Lão giả mặc áo trắng kia vội vàng tiến lên, chắp tay hướng Hứa Ứng và thiếu niên chất phác, cười làm lành nói: “Có thể sắp xếp được không?”
Hứa Ứng nói: “Chúng tôi không phải chủ nhân nơi đây, cũng là ở nhờ. Hai vị cứ việc ở lại.”
Lão giả áo trắng cảm ơn, chạy tới quét dọn gian phòng, thu xếp thỏa đáng, mới cho thiếu niên mặc áo đen kia ở lại.
Hứa Ứng kinh ngạc, liếc nhìn bọn họ, không biết là lai lịch gì.
Lão giả cưỡi lừa và thiếu niên chất phác lại hiển nhiên nhận ra bọn họ, mỗi người sắc mặt biến hóa, nhưng không tiến lên chào hỏi, chỉ tiếp tục ngồi yên lặng.
Bỗng nhiên, lại có người đi vào núi Vô Vọng, từ xa đã nghe thấy một tiếng cười duyên truyền đến: “Nơi này tốt, lão tổ tông, ngọn núi này tuy gãy mất, nhưng vẫn là ngọn núi cao nhất trong phạm vi nghìn dặm lân cận! Chỉ cần Chu lão tổ độ kiếp, chúng ta liền có thể thu hết cảnh tượng hắn độ kiếp vào mắt… Họ Hứa!”
Thanh âm kia lúc kinh lúc sợ, Hứa Ứng nghe tiếng nhìn lại, lại là Nhị di của Quách Tiểu Điệp, Lý Anh Châu, dẫn theo một thiếu niên áo vàng leo núi.
Thiếu niên áo vàng kia rất là ngại ngùng, nhìn ai cũng sẽ đỏ mặt, nói với Lý Anh Châu: “Châu nhi không được vô lễ.”
Đôi mắt đẹp của Lý Anh Châu liên tục nhìn về phía Hứa Ứng, thỉnh thoảng cắn răng. Hứa Ứng cũng nhớ lại mùi thơm quả đào chín muồi truyền đến trên người nàng đêm đó, có chút tâm viên ý mã, vội vàng tồn tưởng đạo tượng, định thần thức.
Thiếu niên áo vàng nhìn về phía hai nhóm người khác, lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt thoải mái, cười nói: “Thạch lão tổ, Chu lão tổ, hai vị vẫn còn sống, thật tốt, thật tốt. Ta còn tưởng các ngươi đều đã thọ nguyên hao hết, thân gặp bất trắc rồi chứ.”
Thiếu niên chất phác kia và thiếu niên mặc áo đen không dám thất lễ, vội vàng đứng dậy.
Thiếu niên mặc áo đen nói: “Hoàng thúc không chết, chúng ta làm sao dám chết trước?”
Thiếu niên chất phác nói: “Vâng.”
Thiếu niên áo vàng không quan tâm, nói: “Năm đó người cùng thế hệ, tính tình Chu lão tổ là gấp nhất, bản lĩnh cũng là tốt nhất trong chúng ta. Ta tưởng những năm này trôi qua, hắn sẽ thu liễm một chút, không ngờ vẫn là hắn người đầu tiên không nhịn được.”
Thiếu niên mặc áo đen cười nói: “Hắn không nhảy ra trước, chúng ta làm sao biết con đường này có thông hay không?”
Lúc này, trên không trung truyền đến tiếng cười: “Thập Tam Nương, chúng ta ở chỗ này đặt chân tốt nhất. Địa thế nơi đây cao nhất, tất cả mọi thứ xảy ra trên núi Cửu Nghi đều có thể thu hết vào mắt.”
Đám người nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời một chiếc thuyền hoa lái tới, chạy trên không trung, như trôi nổi trên nước, rất ổn định.
Trong thuyền hoa, một nữ tử giọng nói truyền đến, cười nói: “Hương công tử nói đúng lắm.”
Chiếc thuyền hoa kia rơi xuống, từ trong thuyền hoa bước ra một nam một nữ hai người như ngọc, khiến người nhìn mắt sáng lên. Vị Hương công tử kia phong thái tuyệt vời, anh tuấn tiêu sái, còn Thập Tam Nương thì dáng người cao gầy, mày mắt chứa xuân, phảng phất đôi mắt kéo sóng, ánh mắt quét qua, khắp nơi cảnh xuân tươi đẹp.
Một đôi người như ngọc này vừa xuống thuyền, ánh mắt quét một vòng, mỗi người khóe miệng lộ ra nụ cười, đối với mấy vị lão già trẻ tuổi có lai lịch khó lường kia không quan tâm.
Hai người nhìn thấy Hứa Ứng, không khỏi sắc mặt đại biến, căng thẳng đến mức trán toát mồ hôi lạnh, đứng ngồi không yên.
Hai người bọn họ, chính là hai cao thủ bị Hứa Ứng dùng chậu đồng đánh nát bét đêm đưa Ôn Thần, một người tên Hương công tử, một người tên Thập Tam Nương!
Thực lực tu vi của hai người này sâu không lường được, nhưng lại bị Hứa Ứng ngón tay đâm vào chậu đồng, đánh cho tả tơi, suýt chết!
Bọn họ dưỡng thương lâu như vậy, cuối cùng mới dưỡng thương tốt. Giờ khắc này nhìn thấy Hứa Ứng ở đây, không khỏi sợ hãi, liếc nhau, hận không thể lập tức chạy đi.
Đêm đó, hai người họ vâng mệnh chặn đường người đưa Ôn Thần, chặn Hứa Ứng, vốn tưởng có thể thuận lợi bắt Hứa Ứng, không ngờ Hứa Ứng hiện ra thực lực và thủ đoạn mà hai người căn bản không hiểu.
Bây giờ nhớ lại, vẫn là một trận hoảng sợ.
Hứa Ứng mỉm cười với hai người, ra hiệu bọn họ tùy ý.
Hương công tử và Thập Tam Nương liếc nhau, Hương công tử nói nhỏ: “Tùy cơ ứng biến.”
Thập Tam Nương nhẹ nhàng gật đầu.
Thiếu niên Lý hoàng thúc của Lý gia nhìn hai người này một chút, cũng không nhịn được kinh ngạc, nói với thiếu niên mặc áo đen: “Thạch lão tổ, xin thứ lỗi mắt tôi kém cỏi, hai vị này là na sư hay là yêu tu?”
Thiếu niên mặc áo đen Thạch lão tổ dò xét hai người, kinh nghi bất định, lắc đầu nói: “Tôi không nhìn ra được, giống như là yêu tu, lại như là na sư.”
Lúc này, lại có người lên núi, cười ha ha nói: “Ta từ xa đã cảm ứng được mấy mùi hôi của mấy ngươi lão hủ, quả nhiên các ngươi đều tới!”
Lời vừa nói ra, mấy tên lão tổ có dáng vẻ thiếu niên kia nhao nhao đứng dậy, cười nói: “Quách gia lão huynh đệ đến rồi!”
Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy Quách Tiểu Điệp cùng một lão giả vóc người vạm vỡ tướng mạo không giận tự uy đi đến núi Vô Vọng. Lão giả vạm vỡ kia lông mày bạc trắng, ánh mắt như điện. Ánh mắt của hắn quét tới lúc, đám người chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa như tuyết, cái gì cũng không nhìn thấy. Chờ cho ánh mắt của hắn rời đi, mới có thể thấy rõ.
“Chẳng lẽ là lão tổ tông Quách gia?” Hứa Ứng trong lòng kinh ngạc.
Quách Tiểu Điệp nhìn thấy hắn, trong lòng cũng có chút kinh hỉ, lúc này vứt bỏ lão tổ Quách gia chạy tới, nói nhỏ: “Hứa Yêu Vương, sao ngươi còn ở vùng đất mới? Vị Ương ca ca đâu?”
Hứa Ứng kể lại chuyện mình chia tay Nguyên Vị Ương một phen, nói: “Ngươi và lão tổ tông nhà ngươi sao tới nơi này?”
Quách Tiểu Điệp cười nói: “Chuyện Chu lão tổ độ kiếp, thiên hạ ai không biết ai không hiểu? Hắn vì độ kiếp, đánh chết đả thương nhiều cao thủ như vậy, đánh một lần tất cả cao thủ ở vùng đất mới, ngay cả Âm gian cũng bị hắn đánh. Hắn độ kiếp, đương nhiên sẽ dẫn tới cao thủ quan sát.”
Hứa Ứng kêu lên một tiếng đau đớn, hắn lựa chọn núi Vô Vọng nơi này đặt chân, chính là nghĩ đến, núi Vô Vọng đã gặp tai bay vạ gió, hẳn không có người sẽ lại tới nơi này.
Không ngờ Chu Tề Vân không quên nơi này, Chu Tề Vân độ kiếp, lại hấp dẫn không biết bao nhiêu cao thủ đến đây.
“Mấy ngày nay, không thể tiến vào nơi phi thăng. Nếu không phi thăng địa bị những người này biết được, e rằng liền cùng ta vô duyên.” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Quách Tiểu Điệp tiến đến bên tai hắn cắn vành tai, nói: “Chu Tề Vân độ kiếp, đối với tất cả nhân tu luyện đến cảnh giới đỉnh cao của các thế gia, đều là một cơ hội quan sát hiếm có. Bỏ lỡ, liền không có cơ hội làm lại. Cho nên, người biết tin tức đều sẽ chạy tới.”
Lúc này, lại có mấy lão tổ tông thế gia khác chạy đến, đặt chân ở sơn dương núi Vô Vọng. Có người quen biết nhau, cười nói chuyện. Có người lại ngay cả những lão tổ tông này cũng thấy mặt lạ, hỏi một chút ai cũng chưa từng gặp qua.
Hứa Ứng nhìn quanh, thầm nghĩ: “Nguyên huynh đệ có đến không? Lão tổ tông nhà hắn hình như gọi Nguyên Vô Kế, từng bị Chu Tề Vân đánh bại, nhất định sẽ sang đây xem náo nhiệt chứ?”
“Lão tổ Nguyên gia đến rồi!”
Quách Tiểu Điệp đột nhiên hưng phấn, lập tức chán nản, lắc đầu nói: “Vị Ương ca ca không có tới.”
Hứa Ứng nhìn lại, Nguyên Vô Kế của Nguyên gia là một lão giả râu đẹp, cũng không duy trì hình thể thiếu niên, mà để mặc mình già đi. Tuy nhiên Nguyên gia nổi tiếng về vẻ đẹp, mặc dù cao tuổi, nhưng vẫn còn có thể thấy được phong thái phóng khoáng năm đó.
Đến ban đêm, Nại Hà tái hiện, chỉ thấy trên Nại Hà cũng có lâu thuyền bay tới, đánh cờ hiệu Thiên Tử, chạy đến dưới chân núi Vô Vọng.
Trên lâu thuyền kia lái ra xe kéo, vận chuyển một chiếc quan tài lên núi.
Đám người thấy vậy, mỗi người im lặng không nói.
Chiếc quan tài kia đi vào trên núi, liền mở ra, trong quan tài nằm tiên thi Âm Đình Thiên Tử, Nguyên Thần đứng ở không trung, nhìn quanh núi Cửu Nghi.
“Đương kim trên đời, ai dám đặt chân nghìn dặm đất núi Cửu Nghi, liền sẽ bị Chu lão tổ lôi đình đả kích.”
Âm Đình Thiên Tử thở dài: “Bây giờ, chúng ta cũng đành phải ở đây, ngóng nhìn cảnh tượng hắn độ kiếp.”
Giọng nói của Lý hoàng thúc không lớn, lại truyền đến tai mỗi người, nói: “Chu Tề Vân sẽ nghiệm chứng con đường này cho chúng ta, có phải là con đường chính xác hay không.”
Có người thấp giọng nói: “Na khí đồng tu, phải chăng trực chỉ trường sinh?”
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng vang rầm rầm, chỉ thấy hai sợi xiềng xích thô to kéo đi, một quái vật khổng lồ lợi dụng lúc ban đêm mà đến, rơi vào sườn đồi núi Vô Vọng gác giữa hai ngọn núi.
Đám người từ xa nhìn lại, không thấy rõ quái vật khổng lồ trên sườn đồi là gì, chỉ có thể nhìn thấy xiềng xích thô to rủ xuống từ trên vách núi, lúc lắc lúc lắc.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn quanh, yên lặng thôi động Thiên Nhãn, hướng về quái vật khổng lồ kia nhìn lại, lại thấy cả người quấn xiềng xích, người khổng lồ chân trần ngồi trên vách núi.
Người khổng lồ kia phảng phất chú ý đến ánh mắt của hắn, hướng về hắn quét tới.
Hứa Ứng trong lòng giật mình, vội vàng tán đi Thiên Nhãn. Xung quanh hắn là các lão tổ tông của các thế gia na sư, làm sao có thể khoan dung người khác nhìn trộm, phát giác được ánh mắt của người khổng lồ kia, liền từng người ngẩng đầu lên, ánh mắt như điện xen lẫn, hướng về trên vách núi nhìn lại!
“Oanh!”
Người khổng lồ trên vách núi kia bay lên không, biến mất trong mây mù, không thấy tăm hơi.
Trên núi Vô Vọng, một đám lão tổ kinh nghi bất định.
Hứa Ứng cũng kinh nghi bất định: “Người khổng lồ kia, sẽ là chủ nhân cung Nê Hoàn sao?”
Nhưng vào lúc này, không trung lại có tiếng xiềng xích vang động, hắn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một chiếc quan tài đen đi giữa bầu trời đêm, rơi vào trên vách núi mà người khổng lồ kia vừa rơi vào.
Quan tài đen đứng đó, không nhúc nhích tí nào.
Một đám lão tổ cho rằng quái vật khổng lồ đã trở về, nhao nhao nhìn lại, lại chỉ thấy một chiếc quan tài đen, cùng thiếu nữ điềm đạm nho nhã trước quan tài, liền mỗi người thu hồi ánh mắt.
Thiếu nữ kia đối với ánh mắt vô lễ của bọn họ không quan tâm, tính tình rất tốt.
“Là nàng!”
Hứa Ứng trong lòng vui mừng, liền hướng vách núi đi đến, dự định cùng thiếu nữ trong quan tài ôn chuyện. Đúng lúc này, trên núi lại rơi xuống một người, sầu mi khổ kiểm.
Hứa Ứng lấy làm kinh hãi, nhận ra chính là lão giả vẻ u sầu đã rót Mạnh Bà thang cho mình.
Lão giả vẻ u sầu vừa mới rơi xuống, sau lưng lại rơi xuống hai người, một là lão nhân áo bào trắng, một là nữ tử váy đỏ, cũng đều mặt mũi tràn đầy sầu khổ.
Hứa Ứng kiên trì đi qua, ba người này thấy hắn đi tới, đi qua bên cạnh mình, liền càng thêm sầu khổ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Theo Môn Phái Võ Lâm Đến Trường Sinh Tiên Môn