Chương 91: Lời trách cứ dành cho chu kỳ năng lực quá đỗi dài lâu
Xưởng sắt thép số 81, một địa ngục trần gian được hun đúc từ lửa. Không khí nơi đây đặc quánh mùi lưu huỳnh gắt gao, từng luồng nhiệt kinh hoàng cuộn trào, biến không gian thành một chiến trường đích thực của ý chí, lửa thiêu và thép gào.
Lưu Manh, thợ rèn bậc thầy, đứng vững giữa tâm bão nhiệt độ. Áo quần đã ướt đẫm hơi nước và mồ hôi, nhưng ánh mắt hắn lạnh lùng như băng, chỉ đổ dồn vào khối kim loại đang đỏ rực. Đây không còn là rèn đúc đơn thuần, mà là một cuộc quyết đấu sinh tử với vật chất.
Thép phải được đẩy đến cực hạn, ép buộc vượt qua giới hạn chịu đựng của chính nó. Chỉ khi mọi tạp chất tan chảy, mọi giới hạn bị phá vỡ, kiệt tác mới có cơ hội tái sinh.
Sự tàn khốc của quá trình này đòi hỏi sự kiên định sắt đá. Một khắc lơ là, một chút nhượng bộ trước sức nóng, và mọi công sức sẽ hóa thành phế phẩm vô dụng. Lưu Manh không cho phép bất kỳ sai sót nào tồn tại.
Hắn dùng toàn bộ tinh thần để kiểm soát cường độ, đẩy ngọn lửa lên cao nhất, khiến nhiệt độ của lò rèn đạt đến mức hủy diệt. Chỉ khi mọi thứ được đẩy đến giới hạn cuối cùng, thứ được tạo ra mới có thể chạm tới ngưỡng hoàn mỹ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)