Ba người cũng nhớ hai ngày nữa đi Ma Đô để dễ mua bán. Không dám nhiều lời nữa, như sợ nói thêm một câu gì đó cũng sẽ mất.
Diệp Diệu Đông cũng không để ý bọn họ có ngủ hay không, chỉ nhỏ giọng cùng Lâm Tú Thanh trò chuyện, thuận tiện nói cho nàng biết chuyện Lâm Quang Viễn sau khi phục vụ hết kỳ hạn sang năm còn muốn phục vụ thêm một năm nữa.
Ngược lại, ngày mai Lâm Quang Viễn hẳn là cũng sẽ nói chuyện này với Lâm Hướng Huy. Hắn nói trước với Lâm Tú Thanh là để nàng chuẩn bị tâm lý.
Lâm Tú Thanh quả nhiên kinh ngạc:- A? Hắn còn phải chờ thêm một năm nữa? Sao lại phải chờ lâu hơn? Chẳng có ý nghĩa gì, kỳ hạn đầy thì về thẳng luôn đi chứ? Giúp ngươi một tay tốt biết bao.
- Ta cảm thấy ở lại bộ đội rất tốt, sang năm ở lại một năm nữa, biểu hiện tốt thì có thể trở thành lính tình nguyện, làm thêm mấy năm nữa, đến lúc đó có thể chuyển nghề phân phối công tác, biết đâu được phân phối thẳng đến cơ quan đơn vị, bưng bát sắt.
Đây mới thực sự là bát sắt, có biên chế sự nghiệp. Giống như những công nhân kia, bây giờ tuy còn có thể con cái kế thừa, người bình thường cũng rất ao ước, nhưng nói bỏ việc là bỏ việc.
- Kia phải làm bao lâu binh mới được phân phối công tác a? Cái này nếu cứ tiếp tục làm, cũng không cần kết hôn sinh con.
- Vậy hẳn là không đến nỗi, kết hôn nhất định có thời gian nghỉ kết hôn để xin, lính tình nguyện hình như hàng năm hoặc mỗi hai ba năm đều có bao nhiêu ngày nghỉ.
- Thần kinh, kia xin nghỉ về nhà chỉ để kết hôn, sau đó lại tiếp tục đi bộ đội làm lính, để cho vợ có chồng như góa sao?
Lời này hắn không có cách nào tiếp, bởi vì sự thật đúng là như vậy, vợ bộ đội chính là khổ.
Vợ bộ đội đưa về nhà chăm sóc vợ chồng, sau đó quân nhân tiếp tục vì bảo vệ quốc gia, hàng năm có thể chỉ đoàn tụ vài ngày.
Không phải hôn nhân quân đội sao lại được bảo vệ, đây là để bảo vệ quân nhân.
- Cái này... Cái này ngươi phải tôn trọng ý nghĩ của hắn.
Lâm Tú Thanh nhìn hắn chằm chằm:- A Viễn bao lâu nói? Ngươi khi nào biết? Ngươi phải khuyên hắn một chút, trong nhà bây giờ điều kiện cũng tốt.
- Ai nha, người có chí riêng mà. Bảo ta nói gì? Ta là dượng, không phải cha ruột, làm sao có thể nói được hắn? Cũng không phải con ta, ta đương nhiên phải tôn trọng ý nghĩ của hắn.
- Trong nhà cũng mong đợi hắn giải ngũ về, kết quả hắn lại hay, còn phải kéo dài kỳ hạn, còn muốn làm lính tình nguyện...
Diệp Diệu Đông không lên tiếng, hắn lo lắng nói nhiều sẽ sai nhiều.
Hắn thật sự cảm thấy tiếp tục ở lại cũng rất tốt.
Dù sao cũng là lính kỹ thuật, học cũng là thứ hữu dụng, hơn nữa bây giờ lính tình nguyện tiền đồ cũng tốt.
Lâm Tú Thanh lầm bầm một hồi, thấy hắn không lên tiếng, đá hắn hai cước.
- Ngươi nói chuyện đi.
- Ta nói gì? Ngươi phát biểu ý kiến là được, ta có gì tốt mà phát biểu?
Nàng lại đạp hắn một cái:- Ngươi phải đồng ý lời ta nói chứ.
- Được được được, cũng đồng ý ngươi nói, ngươi nói cũng đúng, cũng nghe ngươi, ngày mai dạy dỗ hắn một trận.
Lâm Tú Thanh vừa bực mình vừa đá hắn một cái, không nói gì.
Diệp Diệu Đông xoa xoa bàn chân, cảm giác khó hiểu. Không nói lời nào cũng không được, đồng ý cũng không được, làm gì cũng sai.
Lúc này, theo kinh nghiệm của hắn, nếu dán lại gần chỉ càng thêm tồi tệ.
Hắn dứt khoát vén chăn lên, đi xem ba đứa nhỏ đã ngủ chưa.
Trước tiên từ chiếc giường đối diện của Diệp Tiểu Khê. Kết quả một mảng tối đen, hắn nhìn nửa ngày không biết đầu ở đâu, chỉ có thể đưa tay sờ. Trên gối đầu không sờ thấy đầu, chỉ sờ thấy chỗ chăn phồng lên.
Hắn lại đưa tay vào trong chăn, lúc này mới sờ thấy tóc.
- Sao lại úp đầu trong chăn thế này...
Đợi khi kéo chăn cho nàng đến cổ và nhét kỹ, hắn cũng xác định tiểu nha đầu này đã ngủ say.
Ngồi dậy, ngẩng đầu muốn nhìn Diệp Thành Hồ trên giường trên, lại chạm phải một cái đầu, suýt chút nữa làm hắn hồn bay phách lạc.
- A, mẹ kiếp...
Diệp Thành Hồ trên giường trên cũng giật mình, nhỏ giọng kinh hô một cái:- A, cha làm gì thế...
Diệp Diệu Đông nghiến răng nghiến lợi:- Nửa đêm nửa hôm, ngươi không ngủ làm gì?
- A, con nằm ngửa ngủ mà. Nhưng nghe cha với mẹ nói chuyện lại bò dậy, con tò mò cha qua đây làm gì.
- Mau chóng đi ngủ cho ta. Hễ có động tĩnh gì là ngươi đều phải bò dậy.
- Tò mò mà. Đại biểu ca thích làm binh bao nhiêu năm nhỉ.
- Mắc mớ gì đến ngươi? Ngủ cho yên giấc. Hễ có ngóc ngách gì là ngươi đều phải nghe.
Hỏng bét rồi. Lẽ ra nên cho bọn chúng ngủ riêng một phòng. Diệp Diệu Đông hối hận.
Chỉ nghĩ cả nhà ngủ chung một phòng, trong phòng có nhiều giường, quên mất bọn nhóc này cũng học cấp 2 rồi.
- Các ngươi cứ nói chuyện thế thì con làm sao ngủ được... Diệp Thành Hồ nhỏ giọng nói xong, vội vàng nằm trở lại trong chăn.
Lạnh chết đi được. Hắn có muốn bò dậy sao? Đến đi chăn cũng lọt gió, còn không phải tò mò động tĩnh của cha hắn sao?
Diệp Diệu Đông trực tiếp nằm lại trên giường. Giờ này đứa này không ngủ, đứa khác có ngủ hay không cũng không quan trọng nữa.
Lâm Tú Thanh thấy hắn ra ra vào vào, chăn lọt gió cũng bực bội:- Ngươi hay là tự mình ngủ một mình đi? Lạnh chết đi được còn cứ vén chăn mãi.
Hắn nhỏ giọng nói:- Chúng ta dời giường sang phòng bên ngủ đi. Vệ sinh cũng mới làm xong, phòng cũng rất sạch sẽ.
- Làm gì?
- Con trai ngươi nửa ngày cũng không ngủ, chúng ta còn làm cái đó thế nào?
Lâm Tú Thanh đạp hắn một cước. Hắn lại siết chặt chân nàng lại, còn từ dưới lên sờ.
- Được hay không? Không thì nửa đêm có gì động tĩnh, thằng nhóc này khẳng định tỉnh, cũng cho hắn nghe luôn.
- Muộn thế này, giày vò gì? Mai đi. Mai lại dời ổ.
- Đừng, cứ tối nay.
- Muộn quá, nửa đêm dời gì.
Diệp Diệu Đông nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói:- Ta cũng đợi từ ban ngày đến nửa đêm rồi. Không được, nói gì cũng không được, ngươi phải nghe lời ta.
- Ngươi nói không được...
- Lão tử khỏe lắm. Đổi chỗ. Nếu như ngươi không sợ bị con trai ngươi nghe thấy...
- Được được được, đợi lát nữa đi. Chờ hắn ngủ thiếp đi rồi dời, không thì lát nữa lại phải bò dậy hỏi chúng ta sao lại đổi phòng ngủ.
- Kia phải đợi bao lâu? Nửa ngày cũng không ngủ, đứa nhỏ cũng ngủ rồi.
- Ngươi chờ xem.
- Khoan khoan khoan, chờ mềm nhũn rồi. Bây giờ dời ngay.
- Vậy hắn lát nữa lại phải ngồi dậy hỏi...
- Mặc kệ hắn, mắng một trận là xong.
Diệp Diệu Đông đã vén chăn lên, khoác áo bông:- Ta dời cho. Ngươi mặc áo bông vào, cầm gối đầu sang là được.
Chăn đều bị vén lên, lạnh buốt. Lâm Tú Thanh thấy hắn quyết tâm, bây giờ phải dời sang phòng bên ngủ, cũng chỉ có thể mặc áo bông vào trước, không thì lạnh chết nàng.
- Cha, mẹ, hai người mặc quần áo đi đâu đấy?
- Ngủ đi. Chuyện người lớn, trẻ con không nên hỏi nhiều như vậy.
- Thế nhưng nửa đêm, hai người muốn lén đi đâu?
- Sang phòng bên ngủ. Còn có thể đi đâu? Ngươi ồn ào quá.
Diệp Thành Hồ: "? ? ?"
Hắn có lên tiếng đâu.
- Không phải là hai người cứ nói chuyện, ồn ào quá, con mới không ngủ được sao?
- Cho nên chúng ta sang phòng bên ngủ. Khỏi làm phiền ngươi. Ngươi cứ lật qua lật lại, bánh nướng áp chảo, giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang, làm sao chúng ta ngủ được?
- Rõ ràng là hai người nói chuyện, con mới không ngủ được. Vừa ăn cướp vừa la làng.
- Được rồi. Ba đứa tối nay ngủ ở đây. Ta với mẹ ngươi sang phòng bên ngủ. Khỏi làm phiền các ngươi. Chúng ta còn rất nhiều chuyện muốn nói. Không được hỏi nữa. Đứa bé nào nói nhiều thế.
- A, được rồi.
Diệp Diệu Đông cuộn chăn đệm thành một đống ôm vào lòng, liền rón rén mở cửa đi ra ngoài.
Nằm lên giường phòng bên, hắn liền không kịp chờ đợi đè lên.
- Nên như vậy. Cho ba người bọn chúng ngủ chung một phòng. Chúng ta ngủ riêng. Không thì phiền chết mất.
- Chỉ ngươi nhiều việc. Nửa đêm lạnh chết đi được còn phải giày vò, dời qua dời lại. Cẩn thận ngày mai bị cảm.
- Sẽ không. Ta thân thể cực kỳ khỏe mạnh...
Ngày kế, Diệp Tiểu Khê tỉnh dậy lại thấy giường bên cạnh trống trơn, đại não trong nháy tức treo máy.
- Cha đâu? Mẹ đâu? Chăn cũng không thấy rồi?
Nàng hoảng quá không thèm mặc quần áo, vội vàng leo lên giường trên, thấy đại ca cũng ở đây, chiếc giường đối diện trong chăn cũng phồng lên, tâm lại thả một nửa trở về.
Sau đó lại vội vàng lay Diệp Thành Hồ:- Ca ca... Ngươi mau dậy đi. Cha mẹ không thấy, chăn cũng không thấy...
Diệp Thành Hồ đang ngủ say, đột nhiên bị lay dậy, đang bực mình không nhịn được:- Bọn họ đi phòng bên ngủ rồi. Đừng làm phiền.
- Phòng bên nào?
- Không biết.
- Chúng ta tìm một cái đi... Hà hơi...
Diệp Thành Hồ bị nàng đẩy cũng không thể ngủ, mở mắt nhìn nàng ngồi ở mép giường, chỉ có thể cầm chăn bọc nàng lại, đè xuống nàng nằm xuống.
- Chờ một chút tìm sau. Lạnh chết đi được. Ngủ thêm một lát đi. Không lạc được đâu. Yên tâm đi. Tối qua ta thấy bọn họ dời sang phòng tập thể bên cạnh ngủ rồi.
- Nha.
Diệp Tiểu Khê nằm lại trong chăn, cảm giác thật ấm áp. Vừa lạnh vừa muốn cha mẹ không lạc được, nàng yên tâm thoải mái nhắm mắt lại, tiếp tục nằm cùng Diệp Thành Hồ.
Diệp Thành Dương vừa bị làm ồn cũng mở một mắt, thấy đối diện yên tĩnh, hắn cũng ngủ tiếp.
Đợi đến khi hai vợ chồng nửa đêm bỏ trốn tỉnh ngủ rời giường, mua điểm tâm đến, kết quả thấy giường của Diệp Tiểu Khê trống trơn.
Diệp Diệu Đông quay đầu liền hỏi Lâm Tú Thanh:- Con gái ngươi đâu?
- Ta làm sao biết? Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ta không phải lúc nào cũng ở cùng ngươi sao?
Hai vợ chồng bước nhanh về phía trước, vén cả chăn cũng không thấy người.
Tuy kinh ngạc, nhưng cũng không quá lo lắng. Ở chỗ hắn, không đến nỗi bỏ rơi con gái, huống chi quần áo đều còn ở đó.
Lúc này, Diệp Thành Dương ngồi dậy xoa xoa mắt.
Hai vợ chồng cũng nhìn sang:- Em gái đâu?
- Em gái? Diệp Thành Dương vừa tỉnh ngủ, mơ hồ một cái.
Giường của Diệp Thành Hồ lúc này cũng kẽo kẹt vang.
- Em gái? A, em gái...
Diệp Thành Hồ cũng ngồi dậy, cắt ngang hắn:- Em gái không biết sao? Em gái đâu? Nàng không phải ngủ trên giường sao?
Diệp Thành Dương sững sờ một chút, sau đó thấy Diệp Thành Hồ đang nháy mắt với hắn.
Nhưng chút thủ đoạn nhỏ này làm sao lừa được Diệp Diệu Đông và Lâm Tú Thanh.
Diệp Diệu Đông hơi đưa tay liền với tới chăn của hắn, vén lên nhìn một cái, Diệp Tiểu Khê đang co lại thành một đống cười trộm.
- Ta xem các ngươi là ngứa da.
Diệp Tiểu Khê vội vàng nói:- Chuyện không liên quan đến con. Là ca ca che miệng con, nói "suỵt", không cho con lên tiếng, sau đó bảo con chui vào trong.
- Dậy ăn điểm tâm đi. Ngươi thế nào lại ngủ ở trên đấy?
- Sáng con không thấy hai người. Tìm ca ca hỏi, ca ca nói hai người lén đi phòng bên ngủ, bảo con ngủ không cần lo.
- Kia đều dậy đi.
Diệp Tiểu Khê vừa chui ra khỏi chăn liền đông lạnh lại co rụt lại:- Lạnh quá, không muốn rời giường.
Lâm Tú Thanh lấy quần áo cho nàng mang lên giường:- Mặc vào đi. Còn muốn ra ngoài chơi không?
- Muốn.
Ba người cũng nhanh chóng dậy đi rửa mặt.
Lúc này cũng 9 giờ, ngủ muộn, tự nhiên cũng dậy muộn.
Ngoài trời tối tăm mờ mịt, không thấy mặt trời, nhưng ba đứa trẻ vẫn rất vui, một lát là vây quanh xưởng gia công chạy.
Diệp Diệu Đông và Lâm Tú Thanh phải đợi Lâm Quang Viễn tới, liền cũng không rảnh dẫn bọn họ ra ngoài, cứ để bọn họ tự chơi trong xưởng trước.
Bọn họ cũng không đợi bao lâu, Lâm Quang Viễn liền đầu đầy mồ hôi tới, là ba đứa trẻ phát hiện trước.
- Đại biểu ca đến rồi...
- Cha, mẹ, cậu lớn... Đại biểu ca đến rồi...
Lâm Quang Viễn thấy ba người bọn họ còn rất vui, vốn còn muốn lại gần nhìn một chút, kết quả ba đứa càng chạy càng xa, căn bản không thèm để ý đến hắn, chỉ lo chạy vào trong...
- Ai? Các ngươi chậm một chút đi. Có thể vào cùng nhau không?
Lâm Hướng Huy vừa nghe thấy hắn đến, vội vàng vui vẻ đi ra.
- Sao muộn thế này mới tới? Chậm một chút nữa là ăn cơm trưa rồi.
- Con cũng phải chờ thuyền. Vừa rồi là một đường chạy đến.
- Tráng hơn không ít, cũng đen đi.
- Khẳng định rồi. Ngày ngày gió biển thổi lại phơi nắng.
Diệp Diệu Đông nói:- Vào phòng làm việc nói đi. Đừng đứng ở cửa hứng gió, hơi lạnh.
- Uây, đại biểu ca, đồng phục của anh đẹp quá...
- Đại biểu ca, anh có thể cho em mượn cái mũ đội thử không?
Diệp Tiểu Khê cũng ngẩng đầu đi theo bên cạnh:- Anh là biểu ca của cháu sao? Sao cháu không nhận ra anh?
Lâm Quang Viễn cười nhìn ba đứa nhỏ vây quanh hắn:- Lúc cháu còn bé anh còn bế cháu đấy.
- Lừa người. Cháu cũng không nhận ra anh.
- Đó là cháu quá nhỏ. Không nghĩ tới bây giờ cũng đã cao thế này rồi, biến thành xinh đẹp như vậy.
Diệp Tiểu Khê nghe được khen ngợi, trong lòng vui sướng, trên mặt lại cố làm khách sáo nín lại.
- Ừm, vậy khẳng định là cháu quá nhỏ, không nhớ rõ.
- Đại biểu ca, em nhớ anh. Anh cho em mượn cái mũ đội thử đi nha. Cái mũ của anh đẹp lắm! Quần áo của anh cũng đẹp trai quá!
Diệp Thành Dương mắt sáng long lanh nhìn Lâm Quang Viễn, hai tay sờ tới sờ lui trên người hắn.
Lâm Quang Viễn cười đưa cái mũ cho hắn đội:- Không được làm bẩn làm hỏng, không thì anh sẽ giận đấy.
- Nhất định.
Diệp Thành Dương cầm cái mũ trống rỗng đội trên đầu, rất vui vẻ đi tìm gương.
Diệp Thành Hồ cũng đi theo phía sau kêu:- Anh cho em đội một cái...
Diệp Tiểu Khê thấy bọn họ cũng chạy đi, cũng đuổi theo, trừ bọn họ ra, ở đây cũng không có những người bạn nhỏ khác có thể chơi cùng nàng.
Lâm Quang Viễn chờ ba đứa nhỏ rời đi, cũng đưa danh sách mang theo cho Diệp Diệu Đông. Việc chính trước tiên phải làm.
- Đây là danh sách và thông tin cá nhân của nhân viên mà lãnh đạo bảo con đưa cho dượng. Đến lúc đó dượng xem làm sắp xếp. Họ tuyệt đối phục tùng.
Diệp Diệu Đông mở ra tùy tiện lật một chút, nụ cười trên mặt cũng càng sâu.
Đều là các binh chủng khác nhau trong bộ đội chiến hạm, như ban radar, ban turbin, ban thông tin, ban cứu hộ hậu cần, anh nuôi...
Những người này sắp xếp trên tàu cá thì đúng là hắn nhặt được bảo.
- Lãnh đạo còn bảo dượng xác nhận một chút có dị nghị gì không. Nếu cảm thấy có ai không thích hợp, có thể nói ra, không miễn cưỡng, không cưỡng chế.
- Không thành vấn đề. Cứ như vậy đi. Là ta nhặt được bảo. Cũng chỉ có 50 người. Thế nào cũng có thể sắp xếp được. Xưởng gia công ở đây công việc cũng rất đơn giản. Trên người cá biệt có thiếu sót cũng đều có thể làm, tắm cá đều được.
- Vậy là được rồi.
Lâm Hướng Huy chờ bọn họ trò chuyện xong chính sự, mới bắt đầu quan tâm cuộc sống ba năm này của Lâm Quang Viễn.
Diệp Diệu Đông và Lâm Tú Thanh cũng đi theo nghe, dù sao bọn họ cũng đều không hiểu rõ.
- ... Chúng con thường ngày cần huấn luyện chống say sóng, cần tiến hành huấn luyện bánh xe lăn, treo thang xoay tròn... để thích ứng môi trường lắc lư trên biển.
- Còn có khả năng chịu đựng nhiệt độ cao. Nhiệt độ trong khoang turbin thường đạt 40-50℃. Chúng con cần làm việc trong môi trường nóng bức thời gian dài. Vì vậy huấn luyện thể lực, chạy bộ, mang trọng lượng là môn phải học.
- Còn có thích ứng không gian kín. Khoang turbin không gian chật hẹp. Chúng con phải quen với làm việc trong môi trường ồn ào lớn, không khí lưu thông kém.
- Thường ngày học rất nhiều thứ. Lý thuyết, thực hành, thể năng, mọi thứ đều phải học, cũng phải luyện. Đều là lính cũ dạy lính mới...
- Còn phải học cấu tạo cơ bản và nguyên lý làm việc của động cơ diesel, turbin hơi nước hoặc turbin khí, bao gồm piston, trục khuỷu, turbo, hệ thống truyền lực...
- Hiểu kiến thức cơ bản về đốt xăng dầu, hệ thống làm lạnh, hệ thống bôi trơn..., còn có một số kiến thức về thiết bị điện, một số huấn luyện thực hành. Phải học nhiều lắm.
- Mỗi ngày đều sắp xếp đầy đủ, từ sáng mở mắt đến nhắm mắt ngủ, không nghỉ một khắc nào. Nhưng học được rất nhiều thứ. Con đọc sách cũng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
- Trong bộ đội thật sự rèn luyện con người. Thật sự có thể học được nhiều thứ. Trước kia đọc sách ngoài biết chữ ra, cũng là đồ vô dụng.
- Còn nữa, nếu biểu hiện tốt, còn có thể được gửi đến trường quân đội để học tập hệ thống. Kia học xong đi ra thật sự là chỉ huy, khởi điểm cũng cao.
Nói tới đây, Lâm Quang Viễn cũng thừa thắng xông lên, nói ra lời muốn nói.
- Cho nên con nghĩ sang năm kỳ hạn đầy về sau, tiếp tục phục vụ thêm một năm nữa, sau đó xin làm lính tình nguyện.
Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Lâm Hướng Huy, mong đợi cha hắn có thể đồng ý.
Lâm Hướng Huy vốn còn rất vui hắn có thể học được nhiều thứ trong bộ đội, nhưng nghe thấy hắn còn phải tiếp tục ở lại, hơn nữa sau đó còn phải chuyển sang lính tình nguyện, vẻ mặt cũng nghiêm túc, lông mày cũng nhíu chặt.
- Ngươi là đột nhiên có ý tưởng sao?
- Không phải. Con suy nghĩ rất lâu rồi. Rất nhiều năm trước kia, con cũng rất muốn làm binh. Bây giờ làm binh, con cảm thấy cuộc sống tràn đầy ý nghĩa.
Lâm Hướng Huy suy tư một chút, thở dài, sau đó vỗ vỗ vai hắn:- Ngươi nghĩ xong là được. Ta không ngăn cản ngươi. Chỉ cần ngươi không hối hận là được.
Lâm Quang Viễn kích động:- Không hối hận!
- Ừm. Vậy ngươi cứ tự mình xem làm, tự quyết định.
- Ừm. Hắn vui vẻ gật đầu.
Diệp Diệu Đông kinh ngạc một chút, chỉ đơn giản như vậy sao? Anh vợ cứ như vậy đồng ý rồi?
Hắn còn tưởng rằng ít nhất sẽ bảo Lâm Quang Viễn suy nghĩ kỹ một chút, sẽ nói bây giờ còn chưa vội.
Còn rất sáng suốt, rất tôn trọng đứa trẻ.
Lâm Tú Thanh cũng rất ngạc nhiên:- A, đại ca ngươi cứ như vậy đồng ý rồi?
- Không phải đâu? Hắn cũng không phải trẻ con, cũng 21, qua năm là 22 tuổi rồi. Nếu đây là ý tưởng từ trước đến nay của hắn, vậy tùy hắn đi. Chỉ cần không hối hận là được.
- Tiểu cô đừng mất công bận tâm. Con chắc chắn sẽ không hối hận.
- Được rồi. Cha ngươi cũng không có ý kiến, ta có thể nói gì.
Lâm Quang Viễn lén lút nháy mắt với Diệp Diệu Đông, như thể đang nói: Xem đi, đơn giản thế thôi, hắn giải quyết xong rồi.
Diệp Diệu Đông cười nói:- Cha ngươi cửa ải này là qua rồi. Còn mẹ ngươi đâu?
- Mẹ con nghe lời cha con. Bảo cha con về nói. Con liền không cố ý gọi điện thoại nói lại lần nữa. Cha nói trực tiếp với mẹ tốt hơn.
- Được rồi. Áp lực cũng cho ta.
Diệp Diệu Đông lại nói:- Xem đi. Ta liền nói bảo cha ngươi lên đây. Lần này tốt biết bao. Một lần là giải quyết xong chuyện. Nói trực tiếp dù sao cũng dễ nói chuyện hơn ở đầu điện thoại bên kia nhỉ.
- Vâng. Còn phải cảm ơn dượng.
- Không cần cảm ơn. Ngươi có thể giới thiệu cho ta một số lính giải ngũ chính là cảm ơn ta rồi. Ta trên tàu cá rất cần những nhân tài kỹ thuật này.
- Dượng cần thì hàng năm bộ đội cũng có thể sắp xếp cho dượng một ít tới.
- Ừm. Đến lúc đó nói sau. Chờ ta xưởng mở rộng quy mô, tàu cá càng nhiều, có vị trí sắp xếp trước.
Lâm Hướng Huy nói:- Ngươi đừng làm phiền dượng ngươi. Hắn rất bận rộn.
- Hắn không làm phiền ta. Hắn còn giúp ta chỉnh điểm chuyện tốt.
Diệp Diệu Đông giúp Lâm Quang Viễn nói chuyện, lại đối hắn nói:- Không cần phải vội về đi chứ? Trưa ăn cơm cùng nhau nhé?
- Tốt. Ăn cơm xong con về báo cáo.
- Được. Vậy hai người nói chuyện trước. Ta đi làm những chuyện khác trước.
Lâm Tú Thanh nói:- Vậy ngươi đi bận đi. Chúng ta nói chuyện của chúng ta.
Diệp Diệu Đông hôm nay cũng dậy muộn, lần này lại phụng bồi nói chuyện lâu như vậy, hắn cũng nên đi xử lý chuyện trong xưởng.
Phải đối tiếp công việc với hai người phụ trách một chút. Ít nhất hai ba ngày tới công việc phải được sắp xếp, để bọn họ coi trọng xưởng.
Còn có buổi chiều tàu thu tươi trở về. Buổi tối và ngày mai giao hàng đơn đặt hàng cũng phải đối tiếp với cha hắn một chút.
Hắn còn rất nhiều việc phải bận rộn.
Lâm Quang Viễn chờ sau khi ăn cơm trưa xong, cũng lập tức rời đi.
Lâm Hướng Huy mặt phiền muộn, lại tiếp tục nói chuyến này không uổng công tới.
- Thoáng một cái đã trưởng thành...
- Là bộ đội rèn luyện con người.
- Hôm nay gặp một lần, tiếp theo không biết mấy năm mới có thể gặp lại.
- Nên... Cũng không khoa trương như vậy... Diệp Diệu Đông có chút niềm tin không đủ.
Vốn dĩ mấy năm trước hắn còn nghĩ bản thân nếu sớm mấy năm sống lại, cũng có thể đi làm lính. Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn vẫn là ở nhà tốt hơn.
Một năm cũng không nhất định có thể ở nhà được mấy ngày. Nếu là hắn đi làm lính, vợ phải đổi người rồi, ba đứa trẻ cũng không còn, lão thái thái cũng phải khóc mù mắt.
Hắn một chút cũng không cảm thấy mình sẽ làm không được lính tình nguyện.
- Bây giờ ba năm mới gặp mặt một lần, còn phải ta ngàn dặm xa xôi tới tìm vận may mới có thể thấy được người. Thật thành lính tình nguyện, hai ba năm có thể mới có một lần nghỉ phép.
- Vậy ngươi vừa rồi còn đồng ý? Lâm Tú Thanh hỏi.
- Không đồng ý ta có thể làm sao? Ta có thể ngăn cản được hắn sao? Hắn cũng sẽ không nghe ta.
- Được rồi.
- Chuyến này cũng coi như không uổng công tới.
Diệp Diệu Đông nói sang chuyện khác, nói điểm nhẹ nhàng:- Đợi ngày mai đi Ma Đô, ngươi sẽ cảm thấy chuyến này tới càng đáng giá, dọc đường đi không uổng công giày vò.
- Có phồn hoa như vậy sao?
- Có. A Đông còn mua một bộ nhà Tây. Ngày mai dẫn ngươi đi ở nhà Tây.
- Ha ha. Là bản lĩnh thật sự a. Nhà cũng mua được ở Ma Đô rồi. Đều thành người Ma Đô rồi.
Diệp Diệu Đông nói:- Ngày mai mang theo máy ảnh. Đến lúc đó chụp cho các ngươi nhiều tấm hình, lưu làm kỷ niệm.
- Cái này tốt. Chờ ta về, mang hình về cho những người khác xem một chút, cũng coi như phong quang một cái.
Lâm Tú Thanh cười nói:- Nên dán ở nhà trên tường.
- Ừm. Sẽ hâm mộ chết mấy đứa trẻ trong nhà. Lúc ta đi, bọn nó cũng rất muốn đi cùng.
Diệp Diệu Đông nói:- Lần sau nghỉ phép thì dẫn tới. Biết nhiều một chút cũng tốt.
- Hơn nữa.
Đề xuất Voz: Ao nước tròn, cái giếng méo, cây thị vẹo, cây khế khòng khoeo
NghiaTC
Trả lời2 ngày trước
Truyện này full chưa vậy bác chủ
Timvui
Trả lời2 tuần trước
Use: Timvui vưa chuyển khoản 100k để đăng kí vip. Duyệt sớm nhé
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tuần trước
đã duyệt