Vâng các bác ạ, ngày 25/03/2014 đúng là một ngày đáng nhớ của em. Vì sao ư? Bởi vì nó... chẳng có cái gì đặc biệt để kể cho các bác cả. Mọi chuyện vẫn diễn ra đều đều như nhịp tim của người sắp "đi", cứ tằng tằng. Em tưởng đây là tín hiệu cho thấy em sắp "bye bye" các bác, nhưng không. Ánh sáng lại lóe lên ở cuối đường hầm vào ngày 26/03/2014 - tức là hôm qua đó ạ. Chắc thằng cha nào đó dùng máy kích tim giật cho em tỉnh cả người, kiểu như trong phim hay chiếu ấy - nhưng ở chỗ em thì có lẽ nên gọi là máy kích... "chim":nosebleed:
**26/03/2014 - Một vụ lừa tình... già**
Chả là sáng sớm ngày 26, khách trả phòng của đêm 25 thì đã có một sự kiện báo hiệu một ngày "bội thu":beauty: Có một chị cũng lớn tuổi (sinh năm 1978) chạy xuống chỗ quầy lễ tân em đang ngồi, khóc lóc xin gọi điện thoại giúp. Em thì cũng nhớ là hôm qua chị này được một anh taxi nào đó chở vào đây, em cứ tưởng như bao khách bình thường nên chẳng thèm để ý. Chị ấy cứ ngồi khóc thút thít, tiếng không rõ ràng làm em phải vận dụng hết khả năng "ngoại ngữ" ít ỏi của mình để phiên dịch:
-"Em ơi...khóc...anh taxi có quay lại không em...khóc"
-"Taxi nào vậy chị ơi?" - Anh taxi nào chở khách vào đây điểm danh mau!:ah:
-"Cái anh hôm qua đưa chị vào đây ấy."
-"Em không biết chị ơi, khách nhiều lắm sao em biết được."
Rồi khúc sau bả khóc to hơn, làm cho khả năng nghe hiểu của em càng khó khăn hơn - nghe như là tiếng Nùng, tiếng Tày... gì đấy:stick: Nhưng vốn không ngại khổ, ngại khó, em cũng cố gắng lắng nghe và thấu hiểu thì biết được rằng: thằng taxi nào đó đưa chị ấy vào đây rồi "chuồn" mất lúc nào em cũng không biết. Chị này thì quê ở Thanh Hóa (nhìn CMND), mới vào đây, nghe bảo là vào đây kiếm việc làm, cũng quen biết sơ sơ với thằng taxi đồng hương kia. Em thì chỉ nghĩ được mỗi một lý do là thằng taxi này "vã" quá, lừa gạt chị này vào đây ở, "giải quyết" xong rồi bỏ đi:sweat:. Kinh khủng hơn, có khi nào đây là một đường dây lừa đảo, buôn bán phụ nữ qua biên giới làm cave, và em là người khám phá ra đường dây ấy thông qua thằng taxi. Nhưng nghĩ lại, chị này cũng có tuổi, nhan sắc cũng thuộc dạng "lấy báo che mặt" - theo gu thẩm mỹ của em - nên chắc không phải. Rồi em cũng cố gắng an ủi, dỗ dành chị ấy như bản tính thương người vốn có. Nhưng chị này dường như không biết điều, càng ngày càng khóc to hơn, như kiểu gào lên cho thiên hạ biết em là thằng sở khanh, phi công trẻ lừa tình phụ nữ "già xấu". Em tính kiếm cái gì "nhét vào mồm" chị ấy để bịt đầu mối rồi. Nhưng dường như biết trước thái độ của em, chị ấy cũng dần lắng xuống mà thổ lộ tâm tư, nguyện vọng:
- "Em ơi, cho chị mượn điện thoại gọi cho anh ấy."
- "Dạ, chị đọc số đi em gọi cho." - Em như chết đuối vớ được cọc - không thì lại "ôm" cả tiền phòng.
Em bấm máy cho chị ấy gọi mấy cuộc, đổ chuông nhưng cái thằng kia nó không bắt máy.:stick: Trong lúc mọi hi vọng trong em và cả chị ấy dần như tắt lịm, thì chị ấy lại cho em một tia sáng cuối đường hầm:
- "Em gọi số này hộ chị, anh trai của chị ở quê."
- "Dạ."