Dạ em xin thưa với các bác là em không có ý định câu view hay gì cả. Có một vài lý do như sau: Thứ nhất, những chuyện em cập nhật không phải ngày nào cũng có cái hay ho để kể. Ngày nào cũng viết đi viết lại những chuyện ai cũng biết ở cái khách sạn này thì nó cũng nhạt. Thứ hai, giờ em cũng ít ngồi máy tính lắm, từ sau cái vụ cãi nhau với gia chủ ấy ạ.
Nhưng hôm nay thì lại có chuyện hay ho, em cũng có hứng nên viết hầu chuyện các bác đây ạ. Nói dài nói dai thành nói dại, thôi thì em không dạo đầu nữa, làm luôn cho lẹ. "Tàu nhanh" mấy em nó tính giờ, không cho dây dưa đâu ạ.
Từ sau cái hôm 25 ấy thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Hàng ngày em vẫn làm công việc quen thuộc như đi dạo một vòng, lắng nghe, thấu hiểu, tưởng tượng để thỏa mãn cơn ghiền, chống vã những ngày cô đơn. Hoặc là em đi thu lượm "áo mưa" để làm đầy bộ sưu tập của mình, hoặc quá lắm thì "tự xử" một phát cho vơi bớt đống "áo mưa" của gia chủ, coi như trả thù dân tộc... Ôi cuộc đời thật là chán quá đi mà.
Nhưng vốn dĩ trời luôn thử thách lòng người. Chắc các bác còn nhớ người tình không bao giờ cưới của em, cô bé BL năm nào giờ đây đã khôn lớn. Cô bé nhớ hơi em hay sao ấy, con nai ngơ ngác lại nhắn tin à ơi dụ dỗ bác sói già. Lúc đầu thì em cũng cố gắng giữ phẩm giá, tiết hạnh của mình, nhưng nghĩ lại muốn ăn chay mà tâm hướng mặn thì cũng vậy thôi, nên em đành phá giới, ban phát cho cô bé ấy chút ân huệ.
Mấy hôm nay thì hai anh em vẫn nhắn tin cho nhau, cho thỏa đi nỗi trống trải lúc cô đơn của cả hai. Những lúc em dọn phòng xong, ngồi suy tư thì có lẽ cô bé cũng vừa "oh yeah, cum out"... ê chề. Hai tâm hồn đồng điệu tìm đến nhau. Em chỉ xin trích một vài tin nhắn mang tính nhân văn:
- "Anh đang làm gì đấy?"
- "Không làm thì lấy gì ăn, em nuôi anh nhé, anh qua làm... tình cho em." (cười)
- "Nhắm làm được không, mấy bữa là bỏ của chạy lấy người à?" (cười)
- "Tới đâu hay tới đó em ơi, việc nhẹ lương cao mà." (cười)
- "Không trả lời em các bác ạ." (Hình như em lỡ miệng, giận rồi.)
Thôi thì mặc kệ, em chỉ nói sự thật, là một người thẳng tính, tốt bụng thôi mà. Nhưng rồi có lẽ em ấy không chịu được nỗi nhớ đang giằng xé tâm can nên lại nhắn tin cho em, là tối qua đấy các bác ạ:
- "Em xong việc rồi nè, anh rảnh không, đi đâu chơi nha?"
- "Anh đang coi đá banh, coi luôn khách sạn, chơi đâu được giờ em, hay em qua đây mình chơi?"
- "Em mệt lắm, tính rủ anh đi uống sinh tố nè."
- "Ừ tiếc quá, anh không bỏ vị trí được, trách nhiệm nặng nề quá, em mua qua cho anh thì được." (cười)
- "Ghê quá hen, làm chủ khách sạn luôn hen, xíu em qua."
- "Ừ, giống chủ nhưng mà chả có tiền. Để mai mốt về quê mở khách sạn rồi thuê em lại hen." (cười)
- "Cho em làm bà chủ cùng thì được, thôi em về, gặp anh sau nghen."
- "Ừm, đi cẩn thận nha, có gì sứt mẻ anh không biết lỗ nào thì mệt à." (cười)