Logo
Trang chủ
Chương 54: Xương Xám Đầu Lâu Sao Lại Có Thể?

Chương 54: Xương Xám Đầu Lâu Sao Lại Có Thể?

Đọc to

Luther đánh gục chiến binh giáp nặng ngay trước mặt, cảnh giác liếc nhìn kỵ sĩ đang mỉm cười cách đó không xa. Với thực lực của hắn, việc tiêu diệt một kiếm sĩ giáp nặng không khó, cái khó là làm được điều đó giữa vòng vây của nhiều người như vậy.

Không thể không nói, khả năng phòng thủ của những kiếm sĩ giáp nặng này đúng là biến thái đến cực điểm. Chưa nói đến bộ giáp nặng trên người, Luther dùng đòn đánh cùn cũng không ăn thua. Nếu là người bình thường, một đòn đánh cùn của Luther cũng đủ khiến họ nội thương xuất huyết rồi.

Kiếm chém không xuyên, đòn cùn không nát, cuối cùng Luther đã phải dùng cách đá vào hạ bàn, liên tục đá vào khớp gối, cứng rắn đạp gãy đầu gối của hắn. Sau đó mới tìm được khe hở sau gáy hắn, dùng thủ đao chém xuống, đấu khí xâm nhập bạo phát, mới hạ gục được kiếm sĩ giáp nặng.

Khả năng phòng thủ kinh người, nhưng lực chiến đấu thực ra không cao. Cứ qua lại chỉ biết chém xéo quét ngang, cũng không thấy đấu khí dao động, hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ bắp. Kẻ địch như vậy rất kỳ lạ, cộng thêm mùi hôi thoang thoảng trên người, Luther mạnh mẽ nghi ngờ thứ dưới lớp giáp không phải là con người.

Với nghi ngờ này, Luther đương nhiên muốn xác minh, cảnh giác với Leonard, hắn muốn lật mũ giáp của kiếm sĩ giáp nặng lên.

Tách tách... Chiến mã dưới Leonard nhấc chân bước đi, gần như một cú vọt, lao thẳng đến trước mặt Luther. Leonard vung kiếm chém ra.

Luther vẫn luôn cảnh giác với hắn, thế nhưng tốc độ của chiến mã vẫn vượt quá dự liệu của hắn. Hắn có chút chật vật vung kiếm đỡ đòn, thuận thế lùi liền mười mấy bước, thoát ra khỏi khoảng cách an toàn.

“Đây là loại ngựa gì vậy?!” Luther kinh ngạc hỏi. Con ngựa này không động thì thôi, đã động thì như sấm sét, nhìn một cái là biết không phải loại tầm thường.

Chiến mã vậy mà lại bĩu môi, lộ ra vẻ khinh thường: “Ngựa gì mà ngựa? Cả nhà ngươi mới là ngựa ấy, đồ không có kiến thức, nhìn rõ đây, là Độc Giác Thú, Độc Giác Thú Lightning.”

Lightning giơ móng guốc lớn của mình lên, cốc cốc cốc gõ vào trán. Động tác mạnh đến mức suýt chút nữa làm Leonard ngồi trên lưng ngã xuống.

Luther gần như rớt quai hàm, kinh ngạc hỏi: “Thế sừng của ngươi đâu?”

Tuy rằng thế giới này không có sinh vật Độc Giác Thú, nhưng Luther đã đọc sách, biết rằng Độc Giác Thú phải có sừng chứ. Con ‘ngựa’ trước mặt này trán trọc lốc, làm gì có bóng dáng chiếc sừng nào?

Lightning dường như biết trước sẽ bị hỏi câu này, đáp gọn lỏn: “Rụng rồi, hừ!” Nói xong liền quay đầu đi, không thèm để ý đến Luther nữa.

Ánh mắt Luther quay lại Leonard. Cưỡi một con Độc Giác Thú nhanh như sấm sét, thực lực bản thân cũng không yếu: “Thực lực Đại Kiếm Sư, ngươi là ai?”

Người trong nghề vừa giao thủ là biết ngay. Kiếm vừa rồi, Luther đã đại khái ước lượng được thực lực của Leonard, ít nhất cũng đạt cấp độ Đại Kiếm Sư.

Tuy rằng thấp hơn Luther một cấp, nhưng khi có thêm tọa kỵ thì lại khác. Lấy Độc Giác Thú làm tọa kỵ, không chỉ tốc độ nhanh, trí lực cũng cao, dễ dàng phát huy được hiệu quả một cộng một lớn hơn hai. Huống hồ Leonard còn biết dùng ma pháp, rõ ràng là thuộc phe Thánh Kỵ Sĩ.

“Đúng là bọn man rợ của Vực Sâu, một chút lễ phép cũng không có. Khi hỏi tên người khác, chẳng phải nên nói ra thân phận và tên của mình trước sao?” Leonard tháo roi ngựa từ yên cương, quất xuống đất, cuộn lấy cổ của kiếm sĩ giáp nặng bị Luther hạ gục, rồi kéo lên.

Kiếm sĩ giáp nặng cứ thế bị treo cổ, mềm nhũn dựa vào bên cạnh Độc Giác Thú. Leonard một tay triệu hồi Thánh Quang, ấn vào vết thương sau gáy.

“Thành chủ Băng Thành, Kiếm Thánh Luther Loven, ngươi rốt cuộc là ai!” Luther tò mò về thân phận đối phương, không muốn lãng phí thời gian tranh cãi chuyện này, vội vàng nói ra tên mình, rồi giục hỏi.

“Cái tên thật ngắn, quả không hổ danh là bọn man rợ Vực Sâu.” Leonard mỉm cười lắc đầu, tao nhã nói: “Ta là chỉ huy Thánh Phong Quân, Kỵ Sĩ Thần Thánh, Kẻ Chinh Phạt Vực Sâu Yên Nghỉ, Leonard Saint Anthony Augus Arms Lock Armstrong….”

Leonard đọc một chuỗi tên dài tới tận tám mươi sáu chữ, nghe đến nỗi Luther suýt thì ngáp.

“Được rồi được rồi, thưa Ngài Dài Dòng, cái Vực Sâu Yên Nghỉ mà ngươi nói, không phải là chỉ nơi này đấy chứ?” Luther đưa tay chỉ xuống đất, kinh ngạc nói.

Leonard cũng không nổi giận, mỉm cười nói: “Cứ gọi ta là Leonard là được rồi. Đương nhiên, ta chinh phục quá nhiều vị diện, đến nỗi ta cũng không nhớ hết, đối với các ngươi đương nhiên càng không có ý nghĩa gì. Chỉ có nơi này mới có ý nghĩa đối với các ngươi, cứ gọi là Vực Sâu Yên Nghỉ đi, dù sao không lâu sau ta cũng sẽ quên mất, gọi là gì cũng không quan trọng.”

Luther ngớ người hồi lâu, mãi mới nặn ra được một câu: “Có ai nói với ngươi chưa, ngươi nói chuyện rất đáng ăn đấm không?”

“Có lẽ có, nhưng tiếng nói của lũ kiến hôi thì ai thèm để ý chứ? Ngươi vẫn nên đánh bại người hầu của ta trước đã.”

Kiếm sĩ giáp nặng bị roi ngựa của Leonard quấn lấy cổ, lắc lắc đầu, tự mình đứng thẳng trở lại bằng chính sức lực của mình.

Sau khi Leonard buông tay, hắn vội vàng ghét bỏ rũ rũ, rồi từ túi yên lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, cẩn thận lau chùi. Lau xong, chiếc khăn tay rõ ràng có chất liệu rất tốt ấy liền bị hắn tiện tay ném xuống đất.

Luther nhíu mày, thế là chữa lành rồi sao? Không đúng, cho dù vết thương ở cổ đã lành, còn đầu gối thì sao? Tại sao hắn có thể đứng dậy?

Đặc tính bất tử của kiếm sĩ giáp nặng này, cộng thêm mùi hôi thoang thoảng, khiến Luther rất nghi ngờ liệu bên trong áo giáp có phải là sinh vật bất tử không, đặc biệt là sau khi bị hạ gục, vết thương ở cổ lại không chảy máu.

Thế nhưng bây giờ nhìn lại thì lại không giống, kiếm sĩ giáp nặng vậy mà không sợ Thánh Quang, còn có thể dùng Thánh Quang để trị liệu.

Kiếm sĩ giáp nặng lắc lắc đầu, rõ ràng đã không còn bị ảnh hưởng bởi vết thương nữa. Hắn nhặt thanh trường kiếm dưới đất, sải bước lớn tiến về phía Luther.

“Giết ngươi được một lần, thì có thể giết ngươi mười lần.” Luther hừ lạnh một tiếng, nghiêng người né tránh nhát chém của kiếm sĩ giáp nặng, phản tay dùng thủ đao chém vào khe hở sau gáy đối phương, đấu khí xâm nhập, xé toạc một vết lớn, lại một kiếm chém xuống, chặt bay đầu của kiếm sĩ giáp nặng.

“Xem ngươi còn cứu kiểu gì!” Luther tức giận mắng.

“Ha ha, sao ngươi biết ta không cứu được? Mà cũng đã nửa ngày rồi, ngươi mới giết được một tên, những người hầu còn lại của ta chắc cũng sắp san bằng chiến trường rồi nhỉ….” Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn ra ngoài, cảnh tượng nhìn thấy lại khiến hai mắt hắn lồi ra.

Chỉ thấy một bộ xương xám trắng đang vung một lưỡi hái lớn, vung qua người một kiếm sĩ giáp nặng. Lưỡi hái như vật vô hình xuyên qua cơ thể kiếm sĩ giáp nặng, nhưng lại mang đi một đốm lửa linh hồn không đáng chú ý.

“Lưỡi hái Tử Thần!? Không thể nào, đó không phải là kỹ năng của bộ xương vàng sao? Tại sao bộ xương xám cũng biết dùng?” Trên mặt Leonard không còn thấy nụ cười tao nhã nữa, thay vào đó là sự kinh ngạc.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đêm kinh hoàng (Chuyện có thật 100%)
BÌNH LUẬN