Trấn Bắc Hầu xuất thân từ Thi gia, một gia tộc danh giá ở Linh Châu.
Nhưng sau ngàn trăm năm điêu linh, Thi gia giờ đây chỉ còn lại vài người.
Một trong số đó chính là Đạo Thần.
Đạo Thần có bối phận cao, nhưng từ nhỏ đã rời khỏi gia tộc tự mưu sinh. Vì nghèo túng khốn cùng, để cầu sinh tồn nên đã lầm vào con đường trộm cắp, nhờ cơ duyên xảo hợp mà thành danh Đạo Thần.
Tuy có danh tiếng nhưng lại chẳng phải hạng quang minh lỗi lạc, luôn bị Thi gia xem thường.
Mãi cho đến đời gia chủ này là Thi Thiên Hào, nương theo thế của Đại Diễm Hoàng Triều, lập nên chiến công hiển hách, được phong Hầu.
Danh xưng Trấn Bắc Hầu vang danh khắp Bắc Địa.
Nhưng hắn không thỏa mãn với điều đó. Hắn muốn tái hiện lại vinh quang của Thi gia, vì vậy, hắn đã dò hỏi được tung tích của Đạo Thần rồi mời y đến Thính Vũ Lâu để bàn chuyện.
Đạo Thần tự thấy mình có lỗi với gia tộc, lại còn làm gia tộc mất mặt, cho nên mọi chuyện đều răm rắp nghe theo Trấn Bắc Hầu.
Cứ như vậy, đã nửa năm trôi qua…
Trên đây đều là thông tin mà hệ thống hiển thị khi mở giai đoạn thứ ba của nhiệm vụ, cũng nhờ đó mà Trần Ninh đã hiểu rõ toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
Giờ đây, cuối cùng cũng nghe được Đạo Thần đồng ý sẽ trộm quốc vận của Đại Diễm Hoàng Triều, trên gương mặt vốn luôn xử biến bất kinh của Trấn Bắc Hầu suốt bao năm qua đã thoáng hiện vẻ xúc động.
Mưu đồ của hắn rất lớn, hắn không chỉ muốn công huân tước vị, thứ hắn muốn…
Là cả Đại Diễm Hoàng Triều!
Nhưng muốn hoàng thất sụp đổ thì khó khăn đến nhường nào? Sự tạo hóa trong cõi u minh kia, cái thứ quốc vận nghe có vẻ hư vô phiêu miểu kia mới chính là mấu chốt.
Mà những điều này, chỉ có Đạo Thần mới làm được.
Sự đáng sợ của Thiết Thiên Quỷ Thủ, Trấn Bắc Hầu cũng biết rất rõ.
Thế nhưng Đạo Thần vẫn luôn nói rằng mình không nắm chắc có thể trộm được quốc vận của Đại Diễm.
Cho nên lần chờ đợi này đã kéo dài nửa năm.
Cuối cùng!
Cuối cùng cũng đến ngày này, Trấn Bắc Hầu sao có thể không kích động cho được.
Vì chuyện này, việc tha cho một tên Trần Ninh muốn ám sát mình hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
“Nhị thúc công, người này bản hầu không thể thả ngay được. Đợi sau khi ngài trộm được quốc vận Đại Diễm về, bản hầu sẽ lập tức thả hắn ra, đồng thời bảo đảm sẽ không ra tay với cháu gái của ngài.”
“Được!”
Nghe Trấn Bắc Hầu đồng ý, Đạo Thần cũng đáp lại một tiếng.
Tình thế hiện giờ đã không cho phép lão có thêm bất kỳ sự giãy giụa nào nữa.
Trộm quốc vận của một nước, lão quả thực không hoàn toàn nắm chắc. Nhưng so với việc đó, điều quan trọng hơn là chuyện này sẽ hao tổn thọ nguyên.
Nếu chỉ liên quan đến cái mạng hèn này của lão thì cũng thôi.
Lão chỉ sợ dù có ném cái mạng này vào cũng không chống đỡ nổi thiên khiển.
Đến lúc đó, họa sẽ cập tử tôn.
Người đầu tiên gặp họa chính là Tô Linh Nhi.
Cho nên nửa năm trước lão đã bắt đầu không liên lạc với cháu gái mình.
Nửa năm nay cũng đã cố gắng chuẩn bị rất nhiều, hòng cắt đứt mối liên hệ vô hình kia.
Nhưng sự đã đến nước này, đã vô lực hồi thiên.
Lão bước ra trước một bước, đi ra ngoài, Trấn Bắc Hầu theo sát phía sau. Ngay khi hai người sắp rời khỏi địa lao,
Đột nhiên.
Một giọng nói vang lên.
“Các ngươi, hình như từ đầu đến cuối đều chưa hỏi qua ý kiến của ta nhỉ?”
Trần Ninh từ trong vòng vây của hơn trăm quân sĩ bước ra, mỉm cười nói.
“Ý kiến của ngươi?”
Ánh mắt Trấn Bắc Hầu liếc qua Trần Ninh, rồi bật cười: “Bản hầu xem ra không cần phải để ý đến ý kiến của một võ giả Linh Võ Cảnh tam trọng thiên.”
Trần Ninh làm như không nghe thấy, mà nhìn về phía Đạo Thần, nghiêm mặt nói: “Đạo Thần tiền bối, đừng ký thác hy vọng vào người khác, cháu gái của ngài, hãy tự mình bảo vệ.”
Trần Ninh đương nhiên nhìn ra được sự chần chừ và do dự của Đạo Thần.
Một bên là cháu gái bảo bối của mình, một bên là mệnh lệnh của gia chủ.
Trớ trêu thay, cái lão già cố chấp Đạo Thần này lại còn cho rằng mình có lỗi với gia tộc nên mới mặc cho người ta sai khiến.
Đúng là ngu trung mà!
Haiz…
Nếu đám nội gián của Tầm Long Môn cũng ngu trung với mình như vậy thì tốt rồi.
Có chút hâm mộ đấy chứ.
Trần Ninh suy nghĩ lan man, nghĩ đến vài chuyện không thực tế, trên mặt nở một nụ cười khổ.
Mà sau khi nghe lời Trần Ninh nói, đôi mắt vốn đang ảm đạm của Đạo Thần bỗng nhiên lại sáng lên thần thái.
Trần Ninh lại lên tiếng: “Thiết Thiên Quỷ Thủ nếu trộm quốc vận, ắt sẽ bị trời phạt, Tô Linh Nhi cũng sẽ bị vạ lây. Đây chính là sự ngu trung của ngươi sao? Đây là điều mà ngươi muốn thấy sao?”
Lúc này, những sự thật này bị Trần Ninh nói thẳng ra, sắc mặt của Đạo Thần càng lúc càng phức tạp.
Mà vào lúc này, Trấn Bắc Hầu đã không thể nhìn tiếp được nữa.
Lời của Trần Ninh rõ ràng đã lay động được Đạo Thần.
Nếu cứ để hắn nói tiếp, đại sự ắt hỏng, lỡ như Đạo Thần đổi ý thì coi như toàn bộ kế hoạch đều đổ bể.
Bao nhiêu năm mưu hoạch, bao nhiêu năm ẩn mình, Trấn Bắc Hầu không cam tâm bị phá hủy chỉ bởi vài ba câu nói như vậy.
“Tiểu tử, ngươi đúng là tự tìm đường chết.”
Sắc mặt Trấn Bắc Hầu âm trầm, lập tức vung tay lên: “Giết hắn.”
Nhận được mệnh lệnh, mấy trăm quân sĩ vốn chưa hoàn toàn giải tán đội hình lại một lần nữa tập hợp lại, kết thành chiến trận.
Bởi vì trước đó chiến trận đã có đủ thời gian để kết thành, nên uy lực của nó lúc này lại tăng vọt.
Giữa hư không, lờ mờ hiện ra một hư ảnh trường mâu, tỏa ra thần uy.
“Hống!!”
“Hống!!”
Một luồng uy áp kinh khủng giáng xuống đỉnh đầu Trần Ninh.
Nếu là võ giả Linh Võ Cảnh tam trọng thiên bình thường, lúc này đã không chịu nổi mà nhục thân vỡ nát.
Nhưng Trần Ninh sau khi trải qua tẩy tủy phạt cốt, độ bền nhục thân đã tăng lên một cách điên cuồng.
Trấn Bắc Hầu đứng nhìn từ xa, sát khí trong mắt không hề che giấu.
Lần này, cho dù Đạo Thần có cầu xin, hắn cũng phải chết!
Trấn Bắc Hầu không sợ Đạo Thần không nghe lời, dù sao vẫn còn cháu gái của lão để uy hiếp.
Mà Trần Ninh giờ phút này đã rơi vào trong chiến trận, cho dù Đạo Thần có muốn cứu cũng không kịp nữa rồi.
“Ngươi!”
Ánh mắt Đạo Thần ngập tràn phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt âm trầm của Trấn Bắc Hầu.
Vị gia chủ lúc này sao lại xa lạ đến thế.
Lão thất vọng thở dài một tiếng, nước mắt già tuôn rơi, có lẽ lão đã sớm không còn là người của Thi gia nữa, mà chỉ là một công cụ của Trấn Bắc Hầu mà thôi…
Lúc này, giọng nói ôn hòa của Trần Ninh lại vang lên:
“Đạo Thần tiền bối, đợi ta phá trận xong sẽ đưa ngài đi gặp Linh Nhi.”
Dứt lời.
Đạo Thần ngỡ ngàng ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Ninh trong chiến trận, liền thấy khí tức của Trần Ninh lúc này đang dần tăng lên.
Trấn Bắc Hầu cũng cười khẩy một tiếng: “Kẻ sắp chết mà cũng dám nói lời ngông cuồng? Bản hầu để xem ngươi phá trận thế nào?”
Nhưng trong mắt Đạo Thần lại nhìn thấy rất rõ, khí tức của Trần Ninh lúc này sau khi tăng lên đến cực hạn lại dần trở nên bình lặng.
“Phản phác quy chân!!”
Đạo Thần kinh hãi thốt lên: “Đây là Thiết Thiên Quỷ Thủ cảnh giới Đại viên mãn!”
Cùng lúc đó.
Trần Ninh trong chiến trận cũng đã hành động.
Chỉ thấy thân hình hắn bay vút lên không, đưa tay ra nắm một cái.
Ngay sau đó, một mảng lớn quân sĩ ngã xuống.
Chiến trận cũng ngay lập tức bị phá ra một lỗ hổng.
“Biến trận! Giết hắn!”
Sắc mặt Trấn Bắc Hầu có chút khó coi, hắn vội vàng hạ lệnh lần nữa.
Chiến trận cũng bắt đầu biến đổi trận hình, uy áp kinh khủng tiếp tục bao phủ lấy bóng dáng Trần Ninh.
Vô số hư ảnh trường mâu điên cuồng bay về phía hắn.
Nhưng tất cả trường mâu vừa bay đến trước người Trần Ninh vài mét thì đã tan biến thành nguyên khí, rồi bị Trần Ninh hút vào trong khí hải.
Thân thể của Trần Ninh thì lại càng lúc càng trở nên rực rỡ.
Thấy sát trận mãi không có tác dụng, tim Trấn Bắc Hầu chợt run lên.
Lẽ nào thật sự không cản được hắn?
Đây còn là người sao?
Trấn Bắc Hầu tức giận bừng bừng, quát lớn với đám quân sĩ trong chiến trận: “Liều chết chiến đấu, người tử trận, bản hầu sẽ cấp cho các ngươi vạn lượng tiền tuất!”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Tại Quỷ Đêm Trảm Thần Ma