Logo
Trang chủ
Chương 13

Chương 13

Đọc to

Tối đó, định bụng sẽ đăng liền cho các "bác" đỡ sốt ruột, nhưng ai ngờ đi cắt tóc. 9, 10 giờ đêm phóng xe từ Diễn xuống Nhổn, rồi phi một mạch sang Cầu Giấy, rẽ vào Nguyễn Khang mà chẳng còn quán nào mở cửa. Bố lũ dở hơi! Đúng hôm đại gia có tiền muốn cắt tóc thì thằng nào thằng nấy đóng cửa. Bực mình, chẳng buồn động tay gõ phím nữa. Thế rồi hôm sau em về quê luôn cho khuây khỏa, mấy bữa nay đi làm lại áp lực quá.

Chuyện chẳng liên quan lắm, nhưng em đang ngồi viết trong tình trạng ngứa hậu, thực sự là ngứa lắm các bác ạ. Nên chương này nếu có bác nào thấy hơi "ngứa ass" thì cũng bỏ quá cho em, chắc lây từ cái ngứa của em nãy giờ. Chả là vừa đi tỉa chim, cái món câu cá với món bắn chim là hai món em khoái nhất trần đời, thú vị mà lại tiêu khiển được. Mấy hôm rồi tính làm cái súng cồn bắn cho đã, cơ mà kiếm hoài không được ống thép DN 5mm (đường kính lòng trong, cái này em học của bọn cơ khí), với con IC đánh lửa, nên thôi, đành cắt lốp xe mà làm ná cao su bắn mấy em chào mào vậy. Lại lan man, nói chung là đang đi bắn chim thì buồn đi nặng. Đang ở ngoài ao, mà ao nhà em cũng rộng lắm, dù ở ngay sau nhà. Nhưng chạy qua cái bờ đất lởm chởm này, lại còn phải tránh mấy khóm rau, khóm chuối, về đến nhà chắc "ra quần" mất. Thôi thì trưa hè gió thoảng, ở quê lại có cái thú "ỉa đồng". Ai chưa từng trải sẽ cho đó là điều bất lịch sự, nhưng trải rồi mới thấy, ở đời có lắm thú vui không phải cứ có tiền là mua được. Kiếm một góc thoáng nhất, gió thổi nhẹ, dưới gốc cây sưa bóng mát rợp rạp, ba bề che phủ bởi mấy khóm vừng cao quá đầu, chẳng ai thấy nổi. Lại có một "view" cực đẹp ra cánh đồng bạt ngàn lúa mới, quả là đắc địa không đâu sánh bằng. Em vốn tính xởi lởi, chẳng hiểu vì sao bữa nay lại tằn tiện đến cả cái thải đi rồi cũng tiếc các bác ạ. Dù gì thì cũng ao nhà mình, cá nhà mình, "cứt" của mình, không cho cá ăn thì có lỗi với nó, có tội với cơm canh thầy u nấu. Ngẫm vậy, em quơ tay qua khóm dọc dáy cạnh đấy, ngắt ngay một tàu lá, rồi ung dung thả hồn vào cây cỏ, nhắm mắt "feeling" :3. Xong xuôi, em lại quơ tay qua khóm chuối, giật dăm mảnh lá chuối khô, đúng là chẳng đâu bằng đất mẹ quê hương chân chất, cái gì cũng sẵn, chẳng phải mua. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu em không lỡ mạnh tay quẹt. Mẹ! Lá chuối nó khác giấy lụa ở chỗ là chùi phải khéo các bác ạ, mạnh tay một tí là nó rách "bỏ mẹ". Thôi thì móng tay toàn "cứt" rồi thì cũng cố mà chùi nốt, rồi kéo quần lên, gói cái gói lá dáy bọc "shit" kia ném xuống ao cho cá. Mà phải nói là cái món dọc dáy này độc công cực cao, mới bước vài bước "ass" em đã râm ran ngứa, thêm vài bước nữa thì mẹ ơi... ngứa đéo thể tả nổi, muốn lột mẹ nó ra mà gãi. Lại thôi thì... lần này tay dính "cứt" sẵn rồi thì tiện gãi luôn tí, rồi rửa xà bông. Cơ mà đã đen lại còn lắm lông, em đéo thể nghĩ ra cái tay đấy mới chính là nguyên nhân gây ngứa. Lúc em ngắt lá dáy thì nhựa dính vào tay, lúc chùi không cẩn thận rách lá chuối nên quẹt luôn cái tay có nhựa dáy đấy vào "ass", rồi lúc ngứa quá lại gãi nữa, đã ngứa càng ngứa hơn. Tắm rửa đủ loại dầu gội, xà bông, Lifebuoy các kiểu cũng không hết ngứa, giờ lên đây kêu ca với các bác, mong sao đỡ được chút nào hay chút đó...

Thôi, kể chuyện "cứt đái" cho các thím vui tí cho bớt căng thẳng. Vì phần này diễn ra hơi nhanh và khá nhiều biến cố, em định viết chi tiết hơn, nhưng thôi, các thím lại sốt ruột. Cơ mà bản thân giai đoạn này nó cũng đủ ảo diệu rồi, không cần em phải tua nhanh để tăng mật độ biến cố. Tiếp tục chuyện con Cầm... Bố em sau vụ hòn gạch kì lạ trên ngọn cây rơm, một tuần thì vết thương cơ bản đã lành, chỉ hơi sưng một chút, nhưng không sao, vệ sinh sạch sẽ cũng nhanh khỏi. Phải là thời các cụ không có thuốc sát trùng, không bông băng chắc đi cùng các cụ luôn rồi. Em cũng chẳng ở nhà nữa, kệ mẹ, sống chết có số, ở nhà cũng có an toàn nữa đâu. Ngày ngày lượn xe hết làng trên xóm dưới, qua cả thôn bên, cứ chỗ nào có bạn là sang chơi. Chẳng phải đi đâu xa, ngay hôm sang nhà hàng xóm chơi, em đã thấy có biến rồi. Nhà ngay cạnh nhà em, chung vách, nói là chung cái bờ tường dài mấy chục mét thì đúng hơn. Nhà này sinh được 5 người con, 3 trai, 2 gái. Chẳng hiểu vì sao 3 người con trai khỏe mạnh bình thường, thì 2 người con gái lại bị tật, có lẽ do ông cụ ngày xưa có đi chiến tranh dính chất độc màu da cam. Thứ tự: Bác Thắng, Cô Cò, Cô Nghếch, Chú Đông, Chú Chiến. Trong đó cô Cò và Nghếch (thấy dân họ gọi thế chứ chẳng biết tên khai sinh là gì) là hai người con gái bị tật, kiểu như thiểu năng, người gầy gò trông như xác ướp, bẩn bẩn như người điên ấy. Cô Nghếch khuyết khả năng nói hoàn toàn, cùng lắm chỉ kêu được... "HƯƯƯ..ƠƠƠ… HƯƯƯ..ƠƠƠ…" kiểu thế. Còn cô Cò thì khá hơn một chút, có nói được một vài từ đơn, ngắt quãng, nếu không phải người nhà nghe quen sẽ không thể hiểu bà cô này nói gì. Từ bé em đã ở gần nhà, nên em cũng có thể dịch được một ít những gì cô Cò nói. Giai thoại về 2 "dị nhân" này thì quá là nhiều luôn, nhưng độ ảo diệu thì có lẽ phải nhắc đến cô Nghếch. Những ai từng là học sinh trường Yên Lạc 2 từ hơn chục năm nay trở lại, có lẽ không ai không biết đến cô Nghếch. Nói không ngoa thì có thể coi Nghếch là biểu tượng của cái trường YL2 này cũng được. Và hầu hết tất cả học sinh trường YL2 đều nghĩ Nghếch là đàn ông, vì người nhà sợ cô này lang thang nhặt nhạnh suốt không biết tự chăm sóc, để tóc dài sẽ bẩn, nên cắt làm quả tóc ngắn luôn. Cái quả đầu bết bết đầy bụi, cộng với khuôn mặt xác ướp, thì mấy ai biết đấy cũng là một người con gái. Mà 99% cái dân Yên Lạc 2 gọi bà này là CÒ (tên chị bà này), em cũng đếu hiểu, nhưng chắc do học sinh khóa trước truyền lại cho khóa sau thế. Nghếch lang thang nhặt nhạnh giấy vụn trong trường đã mười mấy năm chẳng ai biết, em chỉ biết từ lúc bé tí em đã biết chạy sang nhà hàng cô Nghếch này, thi thoảng xin được mấy cái máy tính Casio của bọn học sinh để quên trong bàn học. Với 2 bà cô Cò và Nghếch này, giấy vụn mới là thứ có giá trị, còn máy tính Casio là thứ vứt đi. Giai thoại về Nghếch, Nghếch có khả năng "phượt" siêu việt. Với đôi chân trần và chẳng có cái mẹ gì trong tay, cũng có thể đi từ quê em lên đến cầu Thăng Long rồi đi về, ngót nghét cũng phải 60km chứ ít đâu. Mới đầu em cũng không tin, nhưng có đến 4, 5 người chỗ em đi chơi Tết Hà Nội bắt gặp Nghếch trên cầu Thăng Long. Nghếch có vía siêu cứng, nửa đêm nằm ngủ ở bãi tha ma là chuyện bình thường, và đã có khối người hồn siêu phách lạc vì nửa đêm gặp cái xác ướp này ngồi trên mấy nấm mộ, trong đó có ông quản trang, người nửa đời sống và trông coi cái nghĩa địa này. Nói thật là đang đi xe máy, soi đèn nhìn cái xác ướp này như đội mồ đứng dậy giữa 2 cái mộ trắng toát, kêu... "HƯƯƯ..ƠƠƠ… HƯƯƯ..ƠƠƠ…" thì thằng đéo nào chẳng tông xe xuống ruộng. Ông này còn đủ bình tĩnh vào gọi con cầm gậy huých chó ra tìm ma là quá tỉnh rồi. Trái ngược với Nghếch là bà cô Cò, vía siêu yếu, rất hay sợ sệt, hay gặp ma. Nên chỉ cần đứng cạnh hô to một cái là dúm người rồi. Cò khá hơn Nghếch ở chỗ nói được, nhưng chỉ là vài từ đơn mà lại rất khó nghe, không ai hiểu nổi, chỉ có người thân mới nghe được, em ở gần từ bé nên cũng dịch được chút ít. Em lan man thế chắc chắn có bác thắc mắc, Nghếch Cò thì liên quan éo gì đến chuyện con Cầm, ừ thì không trực tiếp, nhưng thật sự là liên quan vler ấy. Chính xác là cái hôm một tuần sau khi tai nạn của bố em, em lượn lờ sang hàng xóm chơi với con gái chú Đông, đang chém gió xôm thì... Cò:

- "Cu bò… hề hề… bà… bà… dậu ..dậu…… ma ..may … mướp…."

"Cu bò" là cái cách Cò gọi em =.= còn đằng sau thì em đếu hiểu gì.

- "Gì á Cò, nhà cháu có trồng mướp đâu" (nghĩ là xin mướp, bà này hay xin rau nhà mình về nấu mà...)
- "Khô… dậu… dậu.. bà…"

Nói rồi chỉ lên bàn thờ... Giờ thì em đã hiểu ý bà Cò là thằng Cu bò này may có bà Dậu.. gì đấy. Em bủn rủn tay chân, đường niệu như mất kiểm soát, chỉ trực thở mạnh là có thể "vãi đái" ra bất cứ lúc nào. Chính là bà già gánh chuối sáng hôm nọ, không thể lẫn được, thảo nào bữa đó thấy quen quen. Bà Dậu cũng là bà mẹ cô Cò, đã mất được mười mấy năm rồi, từ lúc em còn bé tí, và thực sự bị ám ảnh bởi cái chết của bà, cũng là già yếu bệnh chết thôi, nhưng cơn bệnh của bà em cũng không rõ là bệnh gì, bòn rút da thịt bà chỉ còn da bọc xương. Nhỏ nhỏ theo mẹ sang thăm hỏi mà em ám ảnh suốt, về sau mấy ông coi bói bảo bà trên trần khổ, xuống dưới lại sướng, còn được cái chức giữ ngõ cái xóm mới này. Cũng vì thế thủa nhỏ em rất ít đi chơi tối, em sợ lắm, nếu có đi thì về đến đầu ngõ, chỗ cổng nhà bà là cứ ngồi đợi có người qua em mới dám đi, cứ ngẫm đến cái hình hài tong teo của bả mà em lại xoắn hết cả đít.

Người ta nói người sắp chết hay thấy đủ thứ kì lạ, gần đây với em không phải nhiều mà là quá nhiều rồi, chẳng có lẽ... Dù sao bà ấy cũng tốt, chắc là chỉ là lên báo cho con cháu điều gì đấy thôi, hồi bé bà hay gánh chuối đi bán, em còn hay đứng đón cổng xin bà mấy quả bị chuột gặm mà. Cơ mà vẫn sợ, chẳng nói chẳng rằng, thui thủi quay về nhà ngồi như thằng mất hồn. U em thấy thế cũng lấy làm lạ, gặng hỏi có chuyện gì hả con, cơ mà em chẳng biết nói thế nào…

- "Mai con xuống Đông Anh mẹ ạ."
- "Xuống làm gì sớm thế con, nghỉ ngơi thời gian đã."
- "Không đi làm cái gì con khó chịu lắm."
- "Ừ, tùy mày…"

Em chán ngấy cái cảnh âm dương lẫn lộn này lắm rồi, muốn đi đâu đó một thời gian. Đã có lúc em có ý định nương nhờ cửa Phật một thời gian, nhưng rồi lại thôi, sống tách đời quá cũng không được. Đành xuống đỡ đần anh chị dưới Đông Anh, phần là để đỡ có việc làm đỡ nhàm, phần là để dựa vía ông anh rể. Ông anh em là dân xã hội, cũng gọi là có tiếng tăm ở đất đấy, đệ thì không nhiều, nhưng anh em thì rải khắp từ Bắc vào Nam, cầm tinh con chó Béc (1982) cơ mà hùng dũng như Quan Công vậy. Thêm một lí do nữa là bà chị em trước giờ hay kể có theo phò một bà thầy cao tay, công việc từ gia đình cho đến làm xã hội, lô đề, bảo kê đều nhờ bà này mách nước để "cửa dưới của trên" được thông suốt. Tức là việc thờ cúng từ ma quỷ đến thần thánh họa phúc thế nào bà này đều chỉ cho. Em tính xuống hỏi bả xem có biết cách nào giải cái duyên âm hay cái nợ nần này không, may ra nếu bà cao tay thật sự thì em sống, còn không thì em phó mặc cho trời luôn, riêng Tám Bìu thì em không trông mong gì nữa rồi, nó mạnh bùa ngải chứ đồng cốt ma mãnh nó cũng ngu lắm, chỉ biết qua qua thôi. Giờ này em còn kể được cho các bác thì các bác chắc cũng hiểu là ngày đó em cũng đã may mắn vượt qua cái khoảng sóng gió ấy, cái khoảng 3, 4 tháng Tào Ka biến mất khỏi VOZ Forum ấy.

Lại nhắc đến Tám Bìu, hắn vẫn ở phòng em suốt từ hôm em về, chẳng rõ có ngồi nghĩ cách giúp em hay không, hay lại tối ngày tá lả online. Chỉ nghe mấy đứa nhỏ trong xóm kể hắn ngày ngủ đêm lại mò dậy ra ngoài, chẳng rõ là đi đâu. Giờ chỉ cần Tám gọi được con nhỏ về rồi ba mặt một lời với nó, nói rõ cái cớ mình mang nó ra đường cũng chỉ muốn tốt cho nó, muốn nó có bạn, muốn nó dời bỏ cái chỗ tù túng xó nhà vệ sinh ấy. Bữa xuống Hà Nội vì nóng ruột muốn xem Tám nó làm được gì chưa nên em một mạch phóng sang Nhổn luôn, chứ chưa về Đông Anh ngay hôm đấy. Vả lại em cũng chưa đóng tiền phòng cho ông chủ nhà nữa, về có tuần mà ổng gọi quấy đòi tiền phòng hoài nghe điếc đít, xuống trả mẹ phòng luôn, còn gì lưu luyến nữa đâu, cả con Cầm cũng bỏ em đi rồi ? Xuống vội cũng chẳng thèm báo với Bìu một tiếng, nhưng cũng vì thế mà em chẳng thể ngờ được hôm đó là hôm em biết được quá nhiều sự thật phũ phàng… rằng sống ở đời không phụ người, chắc gì người không phụ ta…

Thôi định viết dài cơ mà qua xem bóng đá mệt quá, tối nay định viết thêm mà không còn sức.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thái Hư Chí Tôn (Vô Sắc Linh Căn)
BÌNH LUẬN