Logo
Trang chủ

Chương 74: Tuyệt Cảnh

Đọc to

Màn sáng đỏ tức thì rung lên bần bật, Quỷ Vương và những hắc y nhân khác của Ma giáo đang giữa không trung, bao gồm cả kỳ thú Quỳ Ngưu đang bị giam cầm, gần như đồng thời quay đầu nhìn lại.

Hồng quang xẹt qua, Điền Linh Nhi giật mình kinh hãi, chỉ thấy quanh thiết trùy màu đỏ sẫm kia hồng quang loạn động, nhưng bản thân thiết trùy lại được hồng quang bảo vệ, vững như bàn thạch không hề xê dịch.

Trong chốc lát, những người xung quanh đã kịp phản ứng, hắc y nhân Ma giáo ào ạt xông tới. Điền Linh Nhi sắc mặt trắng bệch, thở gấp, đúng lúc đang lo lắng vội vã, đột nhiên trước mắt nàng sáng rực, hai tay vung lên, Hổ Phách Chu Lăng bỗng nhiên lao thẳng xuống đất.

Giữa không trung, sắc mặt Quỷ Vương lập tức đại biến, hắn dậm chân giận dữ nói: "Tiểu nha đầu không biết sống chết, phá hỏng đại sự của ta!"

Chỉ thấy thân ảnh hắn chợt lóe, nhanh như chớp bổ xuống. Nhưng cũng đúng lúc này, từ xa tiếng hú sắc bén vang lên không ngớt, trong chớp mắt vô số luồng sáng bùng lên, thì ra chính là đại đội nhân mã của Chính đạo và Ma giáo đều đã tới nơi này, liên tục giao chiến. Trận chiến kịch liệt nhất là Thương Tùng đạo nhân đối đầu Bách Độc Tử, Điền Bất Dịch đối Đoan Mộc lão tổ, còn Tô Như lúc này lại một mình đối hai, cản chân Hấp Huyết lão yêu đang bị thương và cao thủ trẻ tuổi Lâm Phong, kẻ mà ngày trước đã gặp ở Tử Linh Uyên.

Về phần những người khác, như các tăng nhân Thiên Âm Tự và đệ tử Phấn Hương Cốc, bao gồm cả sư đồ Đại Lực Tôn Giả, cũng đã đến đây.

Nhiều người như vậy tới nơi, đột nhiên nhìn thấy có một bức tường ánh sáng khổng lồ như thế trên bãi biển, bên trong còn giam cầm một con kỳ thú to lớn hình thù quái dị, nhất thời đều chậm tay lại. Bách Độc Tử và Đoan Mộc lão tổ đồng thời nhảy ra, bỏ lại Thương Tùng đạo nhân và Điền Bất Dịch.

Thương Tùng đạo nhân và Điền Bất Dịch lúc này cũng không có tâm luyến chiến, mặc kệ họ rời đi, đặc biệt là Điền Bất Dịch. Từ xa nhìn lại, dường như chính là nữ nhi của mình đang bị người của Ma giáo trùng trùng vây hãm, hắn không kìm được biến sắc mặt, liền định xông tới đó.

Bách Độc Tử và Đoan Mộc lão tổ đứng cạnh nhau, trước tiên nhìn về phía chiến đoàn của Thanh Long, thấy Thanh Long một mình chống ba mà vẫn ung dung tự tại, sắc mặt biến đổi, hừ một tiếng, sau đó nhìn lên bầu trời. Lúc này chỉ thấy Quỷ Vương đang bổ xuống, nhưng cổ đỉnh kia vẫn chậm rãi xoay tròn giữa không trung, hồng quang bắn ra bốn phía.

Bách Độc Tử đột nhiên nhíu mày, trầm giọng nói: "Phục Long Đỉnh!"

Đoan Mộc lão tổ đứng bên cạnh giật mình kinh hãi, vội vàng nhìn lên bầu trời, lập tức cũng ngẩn người.

Hai người bọn họ đều là những người có tư lịch cực sâu trong Ma giáo, kiến thức và tầm nhìn vượt xa những tín đồ Ma giáo thông thường. Từ xa nhìn cổ đỉnh kia, hình dáng cổ kính thô sơ, trên hai vòng quai đỉnh khắc phù điêu đầu rồng, cộng thêm pháp trận thần bí trước mắt, cực kỳ giống "Khốn Long Khuyết" trong truyền thuyết của Ma giáo.

Và loại pháp trận Khốn Long Khuyết thần bí này, từ trước đến nay đều cần có Phục Long Đỉnh mới có thể thi pháp, lấy linh lực của Phục Long Đỉnh làm môi giới, mới có thể kích phát sát khí của trời đất. Dù ngươi có đạo hạnh cao đến mấy, cũng sẽ bị giam cầm trong đó, không cách nào thoát ra.

Nói đi thì cũng phải nói lại, trừ phi là loại tuyệt thế kỳ bảo này, nếu không Quỷ Vương và bọn hắn muốn giam cầm kỳ thú cổ xưa như Quỳ Ngưu, cũng khó mà làm được.

Trở lại chiến trường, lúc này những người đang giao chiến khác gần như đều tạm dừng tay, sự chú ý đều bị nơi này thu hút.

Quỷ Vương đang nhanh chóng bổ xuống từ giữa không trung, còn Điền Bất Dịch lo lắng cho ái nữ, dù ở xa vẫn ngự kiếm xông tới. Ở gần đó, Trương Tiểu Phàm vì là người đi theo sớm nhất, lúc này là người gần Điền Linh Nhi nhất, nhưng bên cạnh đã có vài tên hắc y nhân Ma giáo cũng lao tới.

Tình thế chỉ chực bùng nổ, và điểm mấu chốt, tất cả đều nằm ở Điền Linh Nhi.

Trương Tiểu Phàm thấy hắc y nhân sắp sửa tới nơi, trong lòng vô cùng lo lắng, dùng sức nhảy vọt, bay sát sau lưng Điền Linh Nhi. Khi đang giữa không trung, gậy Thiêu Hỏa của hắn đã thanh quang đại thịnh, quét ra một bức tường ánh sáng chắn trước đám hắc y nhân.

Những hắc y nhân kia thi nhau kêu quái dị, trong chớp mắt vài đạo pháp bảo liền đánh tới. Thân thể Trương Tiểu Phàm chấn động mạnh, nhưng cuối cùng cũng đã cản được bọn chúng một lúc.

Cũng đúng vào khoảnh khắc điện quang hỏa thạch này, Điền Linh Nhi reo lên một tiếng hoan hô, chỉ thấy Hổ Phách Chu Lăng từ dưới đất chui lên, mạnh mẽ đẩy một cây thiết trùy lên.

Lập tức, hồng quang rung động kịch liệt, toàn bộ pháp trận Khốn Long Khuyết điện mang lóe loạn, trận cước đại loạn, đặc biệt là ở trước mặt Điền Linh Nhi, trong chốc lát bỗng nhiên phá ra một cái lỗ hổng cao hơn một người.

Bên trong màn sáng đỏ, kỳ thú Quỳ Ngưu gầm lên một tiếng dài, tiếng vang khắp bốn bề, một chân phát lực, lao thẳng tới đây.

Điền Linh Nhi mặt lộ vẻ vui mừng, vừa định thu hồi pháp bảo Hổ Phách Chu Lăng, đột nhiên chỉ nghe Trương Tiểu Phàm thất thanh gọi ở phía sau: "Sư tỷ, cẩn thận!"

Nàng giật mình kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu lên, bỗng thấy con kỳ thú khổng lồ kia đã lao đến trước mặt, một tiếng "ầm" vang thật lớn, thân thể khổng lồ của nó nặng nề va vào màn sáng.

Lúc này pháp trận Khốn Long Khuyết đã loạn, bị lực lớn này va vào, cái lỗ hổng vốn cao hơn một người lập tức khuếch tán ra, trong nháy mắt to lớn gấp mấy lần, gần như có thể cho Quỳ Ngưu thoát ra. Đồng thời hồng quang rung động loạn xạ, sóng lớn bắn ra bốn phía, thậm chí còn đẩy thân hình Quỷ Vương đang bổ xuống lệch sang một bên.

Giờ phút này, Quỳ Ngưu trợn tròn hai mắt khổng lồ, hung quang bắn ra bốn phía, nó hoàn toàn không quan tâm có phải Điền Linh Nhi đã làm lung lay pháp trận kỳ lạ này hay không, một tiếng "Ngao!" gầm lớn, đầu khổng lồ lắc lư, vậy mà lại cắn về phía Điền Linh Nhi.

Điền Linh Nhi đại kinh thất sắc, chỉ thấy một cái miệng rộng như chậu máu xông thẳng về phía mình, mùi tanh xộc vào mũi, nhất thời sợ đến ngây người, vậy mà lại đứng bất động.

Lúc này thấy Quỳ Ngưu sắp đột phá vòng vây, với uy thế của nó khi nãy bị giam cầm trong Khốn Long Khuyết mà vẫn có thể chấn chết hơn chục người, tất cả các hắc y nhân đều đồng loạt lùi lại, chỉ có Trương Tiểu Phàm dưới sự kinh hãi tột độ, lại vẫn nghiến răng xông lên, gậy Thiêu Hỏa thanh quang lấp lánh, đánh về phía đầu Quỳ Ngưu.

Ở xa, Thanh Long chấn bay Thập Hổ Tiên Kiếm của Tống Đại Nhân, vô tình liếc mắt nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, vừa vặn nhìn thấy gậy Thiêu Hỏa lao về phía Quỳ Ngưu, đột nhiên thân hình hắn chấn động, gần như thất thần, vậy mà lại thất thanh kêu lên: "Cái này..."

Giữa trường, Quỳ Ngưu quả nhiên không hổ là kỳ thú cổ xưa, cảm nhận được pháp bảo đánh tới, đầu khổng lồ lắc một cái, vậy mà lại trực tiếp dùng đầu va vào gậy Thiêu Hỏa. Một tiếng "Ầm", gậy Thiêu Hỏa bay ngược trở lại, thân thể Trương Tiểu Phàm đại chấn, chỉ cảm thấy một luồng đại lực gần như che trời lấp đất ập tới, lảo đảo lùi lại mấy bước.

Bị Trương Tiểu Phàm cản một chút, Điền Linh Nhi đã hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt, định lùi lại. Không ngờ Quỳ Ngưu tối nay bị đám người này chơi một vố, không biết nó đã sống mấy nghìn năm, nhưng hẳn là chưa từng gặp phải chuyện như vậy, đang cực kỳ thịnh nộ, hoàn toàn không quan tâm người trước mặt là ai, chỉ muốn giết người giải tỏa cơn giận trước đã.

Chỉ thấy Điền Linh Nhi vừa mới lùi lại nửa bước, vừa kịp thu hồi Hổ Phách Chu Lăng định bay lên, cái miệng rộng như chậu máu đáng sợ kia lại một lần nữa cắn xuống.

Từ xa chúng nhân kinh hô một tiếng, Tô Như sắc mặt trắng bệch cùng Tề Hạo xông ra, Điền Bất Dịch là người nhanh nhất càng phi như điện, nhưng tiếc là cách quá xa, nhìn thấy chỉ còn kém vài trượng, khó lòng cứu vãn.

Nhưng Điền Linh Nhi dù sao cũng không phải hạng xoàng xĩnh, cũng không cam chịu bó tay chịu chết. Trong lúc nguy cấp, nàng liên tục vung hai tay, Hổ Phách Chu Lăng như rồng đỏ bay lượn trên trời, chắn ngang trên đầu nàng, chỉ mong có thể cản con cự thú này một chút, là có thể có khe hở để thoát ra. Còn Trương Tiểu Phàm, người đứng gần nàng nhất, cũng một lần nữa tung mình lao tới.

Không biết có phải hồng quang của Hổ Phách Chu Lăng có chút tương tự với hồng quang của Khốn Long Khuyết ban nãy hay không, ánh mắt Quỳ Ngưu càng thêm cuồng nộ, trong tiếng gầm "Ngao ngao ngao...", nó gần như cắn xuống như Thái Sơn áp đỉnh.

Vừa tiếp xúc, cao thấp lập tức phân rõ, Hổ Phách Chu Lăng bị cái miệng khổng lồ của Quỳ Ngưu trực tiếp đè xuống, Điền Linh Nhi sắc mặt trắng bệch, hai đầu gối mềm nhũn, mạnh mẽ bị cự lực đè cho ngồi phịch xuống đất, bụi đất tung bay. Lúc này khóe mắt nàng nhìn thấy Trương Tiểu Phàm đã đến trước mặt, vội vàng nói: "Tiểu Phàm, ngươi mau đi đi!"

Trương Tiểu Phàm sao lại không biết con kỳ thú này quá cường hãn, đối đầu với nó chỉ có chết không sống. Không ngờ vào khoảnh khắc trời đất biến sắc, phong vân biến hóa ấy, trước con cự thú hung ác kia, bóng người yếu ớt như vậy lại lo lắng gọi hắn.

Ngươi mau đi đi...

Gió, thổi trên mặt hắn,Dường như nơi sâu thẳm tâm hồn, có thứ gì đó đang dâng trào và kích động!Bóng dáng, dung nhan quen thuộc từ thuở nhỏ, ngay trước mặt ngươi, những tháng năm khắc sâu trong tim trong quá khứ, vào khoảnh khắc đó dâng lên không ngừng.Điều gì khiến ngươi si dại, điều gì khiến ngươi đau khổ?Nhớ lại bộ xương bi thương trong Động Huyết Tích?Nhớ lại yêu hồ cùng nhau nhảy vào dung nham dưới Động Hỏa Long?Hắn hít sâu, thở gấp.Trời đất nhân gian, một mảnh yên tĩnh.Nắm chặt gậy Thiêu Hỏa, cắn chặt răng, bóng dáng thiếu niên kia, xông lên.

Cứ thế xông lên, bất chấp tất cả xông lên, chen vào giữa cự thú và Điền Linh Nhi, dang rộng hai tay, lớn tiếng gầm rống, như chiến sĩ liều chết, như anh hùng bi ai, cùng gậy Thiêu Hỏa hóa thành một thể, dường như tám trăm năm thời gian, lại một lần nữa tái hiện!Tan nát cõi lòng vì ai?Điên cuồng vì ai?Trong tiếng gầm cuồng nộ của Quỳ Ngưu, hắn cũng lớn tiếng gầm rống, gậy Thiêu Hỏa bùng cháy lên ánh sáng rực rỡ chưa từng xuất hiện, dường như là ngọn lửa lấy sinh mệnh làm củi, bùng cháy dữ dội!

Rầm rầm...Trên bầu trời, có tiếng sấm kinh động, rung chuyển cả trời xanh!Trương Tiểu Phàm hai đầu gối mềm nhũn, bảy khiếu đều chảy ra máu đỏ sẫm, lặng lẽ chảy xuống, nhỏ lên gậy Thiêu Hỏa.Điền Linh Nhi đang kinh ngạc đột nhiên thân thể nhẹ bẫng, cả người bay ngược ra sau, thì ra là Điền Bất Dịch cuối cùng cũng tới kịp, kéo nàng ra. Đến khi Điền Bất Dịch vội vàng quay đầu lại, bỗng thấy Trương Tiểu Phàm đã bị Quỳ Ngưu đè dưới thân.

Quỳ Ngưu rống lên một tiếng về phía trời, thân thể khổng lồ bay vút lên không trung, cái chân khổng lồ giáng thẳng xuống Trương Tiểu Phàm. Uy thế này quá lớn, tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, ngay cả Điền Bất Dịch cũng biến sắc mặt.

Trương Tiểu Phàm thở hổn hển, toàn thân xương cốt dường như sắp nát vụn, từ từ ngẩng đầu lên, trong tầm mắt, đều là bóng tối từ trên trời giáng xuống!Không biết, là ai lỡ tay làm rơi binh khí trong tay?Lại là ai, trong bóng tối kinh hô tuyệt vọng?

Một đạo kim sắc, trang nghiêm quang mang, lặng lẽ bùng phát, kèm theo một đạo thanh sắc quang mang.Trên gậy Thiêu Hỏa đang nắm trong tay thiếu niên, vô số sợi máu đỏ nhỏ li ti như huyết mạch, đột nhiên cùng nhau phát sáng, dưới bóng tối, như thể máu tươi đang chảy, tựa như sinh mệnh đang cháy!Ánh sáng vàng xanh đan xen, bỗng nhiên từ gậy Thiêu Hỏa nở rộ, chiếu sáng khuôn mặt hắn, chậm rãi trước người hắn, ngay trên đầu Phệ Huyết Châu màu xanh biếc của gậy Thiêu Hỏa, hiện ra một Phật gia chân ngôn.Sau đó, dường như sinh ra cùng với chân ngôn này, dưới đáy chữ "唵", thấp thoáng lại hiện ra một đồ án Thái Cực ánh sáng xanh lấp lánh.Tất cả mọi người, đều kinh ngạc!Trừ Quỳ Ngưu!Con cự thú cuồng nộ kia, đã không thể cản phá giáng xuống, thiếu niên không thể trốn tránh, thiếu niên đối mặt với cái chết, đưa hai tay lên, chống đỡ.Thời gian, dường như dừng lại một khoảnh khắc.Trời đất tiêu điều, mây đen lại giăng kín.Có gió lạnh, khẽ thổi qua.Có lá rụng, lả tả rơi.

Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, cấp tốc bổ xuống, nhanh như chớp, chính là Quỷ Vương. Chỉ thấy hắn trong nháy mắt xông tới mặt đất, giật lấy thiết trùy đỏ bị Điền Linh Nhi bức ra, lập tức cắm xuống bãi cát, đồng thời tay phải lập tức đưa ra, cắt một vết lên cổ tay trái, lập tức có máu tươi bắn ra, phun lên thiết trùy.Trong nháy mắt, hồng mang lóe lên, trên thiết trùy thần bí màu đỏ sẫm, hồng quang bắn ra bốn phía, chớp mắt đã liền thành một thể với màn sáng trước người Trương Tiểu Phàm và xung quanh trước khi Quỳ Ngưu kịp giáng xuống, pháp trận Khốn Long Khuyết lại được thúc đẩy.Giữa không trung, Phục Long Đỉnh hào quang đại thịnh, chiếu sáng nửa bầu trời.Rầm rầm!Trong tiếng vang lớn, Quỳ Ngưu va vào màn sáng đỏ, thân thể Quỷ Vương chấn động mạnh, lùi lại mấy bước, nhưng Quỳ Ngưu cũng bị màn sáng đỏ phản chấn trở lại, lập tức cuồng nộ không thôi lại lao tới, nhưng trong những tiếng vang lớn liên tiếp, cuối cùng cũng không còn sức lực để thoát ra được nữa.

Quỷ Vương từ từ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi thả lỏng thân mình, quay người lại, chỉ thấy thiếu niên phía sau vẫn giữ nguyên tư thế chống đỡ, nhưng hào quang của gậy Thiêu Hỏa, dần dần tiêu tán, chỉ là nhìn khuôn mặt hắn, máu chảy ròng, mang theo một tia bi tráng.Quỷ Vương nhìn chăm chú hắn, Trương Tiểu Phàm khẽ mở miệng, cũng nhìn hắn, giữa trường, đột nhiên một mảnh yên tĩnh.

"Đại Phạn Bát Nhã! Đây là Đại Phạn Bát Nhã!"Đột nhiên, từ phía xa phía sau, các tăng nhân Thiên Âm Tự thi nhau bước ra, bao gồm cả Pháp Thiện, tất cả các tăng nhân đều kinh hãi không thôi, chỉ vào Trương Tiểu Phàm lớn tiếng hỏi: "Ngươi sao lại tu luyện được Đại Phạn Bát Nhã chân pháp của Thiên Âm Tự chúng ta?"Chỉ có Pháp Tướng kia, lặng lẽ đứng sau đám đông đang kích động, không nói một lời nhìn chăm chú về phía Trương Tiểu Phàm, trong mắt dường như có một tia sáng lóe lên.Trương Tiểu Phàm chậm rãi, chậm rãi quay người lại, dường như mỗi lần di chuyển đều khiến hắn tốn hết sức lực toàn thân, cho đến khi hắn đối mặt với tất cả mọi người.Điền Bất Dịch mặt tái mét, bất động đứng đó, gân xanh nổi lên trên tay cầm Xích Diễm Tiên Kiếm. Tất cả đệ tử Thanh Vân Môn, dường như lần đầu tiên thấy quái vật, kinh ngạc nhìn chằm chằm người này, thiếu niên toàn thân đầy vết thương.Phía sau, dường như truyền đến một tiếng thở dài sâu thẳm của Quỷ Vương.Điền Linh Nhi sắc mặt trắng bệch cực độ, bước lên vài bước, đột nhiên lại dừng lại. Đoạn đường ngắn ngủi giữa nàng và Trương Tiểu Phàm, đột nhiên lại trở nên xa xôi và không thể vượt qua đến vậy!

"Tiểu Phàm——" Nàng khẽ gọi, dường như mang theo một giọng nói mà ngay cả nàng cũng không còn tin tưởng nữa: "Những vị đại sư này, nói có phải thật không?"Môi của Trương Tiểu Phàm, bắt đầu run rẩy, dường như nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất, từng chút một dâng lên từ sâu thẳm tâm hồn. Hắn nhìn qua Điền Linh Nhi, nhìn về phía sư phụ, nhìn về phía tất cả đồng môn ở xa, sắc mặt của mọi người, đều xa lạ đến vậy.Hắn đột nhiên muốn lớn tiếng kêu gào, nhưng mở miệng ra, lại không thể nói ra một chữ!Gió đêm, thổi động y phục của hắn, nhẹ nhàng bay bay.

"Không sai, chính là Phệ Huyết Châu, sẽ không sai đâu!"Đột nhiên, dường như cơn ác mộng vẫn chưa tỉnh, lại một tiếng kinh ngạc hô lên, một lần nữa vang vọng. Thanh Long đứng bên cạnh, mặt đầy vẻ kinh ngạc.Lời này vừa thốt ra, những người có mặt, dù là người của Ma giáo hay Chính đạo, đều biến sắc."Viên ngọc tròn ở đỉnh pháp bảo trong tay hắn, sợi máu quấn quanh thân, vừa rồi lại có năng lực hấp phệ đối với Quỳ Ngưu, nhất định chính là Phệ Huyết Châu của Hắc Tâm lão nhân tám trăm năm trước!"Mọi người đều ồ lên, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi, chỉ có Trương Tiểu Phàm, không nghe thấy gì nữa, một chút cũng không nghe thấy. Trong cảm nhận, tất cả mọi người xung quanh, đều ồn ào đến vậy, vô số người lớn tiếng hỏi hắn, nhưng hắn không nghe thấy gì nữa!Hắn từ từ xoay người lại, Quỷ Vương không biết từ lúc nào đã biến mất phía sau lưng hắn. Trước mặt hắn, chỉ có kỳ thú Quỳ Ngưu bị giam cầm trong pháp trận Khốn Long Khuyết, quay tròn loạn xạ, nhưng cuối cùng cũng như nhận mệnh, đứng yên bất động, phát ra một tiếng gầm tuyệt vọng về phía trời!Tiếng đó, vang vọng trong đêm không, vô cùng thê lương.

Trương Tiểu Phàm chậm rãi ngẩng đầu, ngước nhìn trời.Đêm lạnh lẽo kia! Tối đen mà vô biên vô tận, dường như khiến người ta nghẹt thở.Hắn đột nhiên cười, cười tuyệt vọng, cười không tiếng động, thân thể lay động, đổ thẳng xuống, ngã mạnh xuống đất.Trước mắt, một mảnh tối đen, dường như màn đêm vô tận kia, vô biên vô tận ập xuống hắn!Sau đó, hắn bất tỉnh.

***

**Chương Mười: U Cơ**

Giấc mơ này, dường như lại qua đi một nghìn năm.Hắn một mình bước đi trong bóng tối, cho đến khi nhìn thấy ngôi làng kia, một nơi nắng ấm và quen thuộc. Hắn bay vút đi, những gương mặt quen thuộc mỉm cười nhìn hắn, đùa giỡn.Không khí trong lành dường như ngọt ngào đến tận tâm can, khiến hắn không kìm được lăn lộn tự do trên bãi cỏ cạnh làng, thoải mái cười đùa.Xung quanh, đột nhiên lại có thêm nhiều đứa trẻ, lao tới, Kinh Vũ, kẻ vốn luôn sảng khoái, cười lớn nói: "Ngươi phục không phục, phục không phục?"Phục không phục...Hắn lẩm bẩm một mình, dường như lặp lại lời nói năm xưa.Trời đất đột nhiên tối sầm, mây đen giăng kín, thấp đến nỗi như trời sập xuống, những người xung quanh đột nhiên biến mất hết, ngôi làng ấm áp ở xa cũng đột nhiên không còn nữa, bóng tối bao trùm đại địa, chỉ có một luồng sáng mờ ảo, chiếu rọi đứa trẻ đang hoảng sợ và bất lực...Hắn đột nhiên kinh hô: "Ta phục rồi, ta phục rồi..."Lật người ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển không ngừng.

"Tiểu Phàm, ngươi làm sao vậy?" Một giọng nói quen thuộc, ở bên cạnh dường như bị dọa giật mình, nắm lấy vai Trương Tiểu Phàm, vội hỏi.Trương Tiểu Phàm thở hổn hển, nhìn sang bên cạnh. Lâm Kinh Vũ đang ngồi trước giường, sắc mặt căng thẳng xen lẫn chút tiều tụy, đang nhìn chằm chằm hắn. Trương Tiểu Phàm ngẩn người một lát, nhìn quanh, đây là một căn phòng nhỏ trong quán trọ, bài trí đơn giản, trong phòng chỉ có bàn ghế thông thường và một chiếc giường gỗ, hắn lúc này đang nằm trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng.Hắn cúi đầu, trấn tĩnh lại, nói: "Không có gì, ta gặp một giấc mơ xấu."Lâm Kinh Vũ nhìn hắn, khóe môi động đậy, từ từ buông tay ra.Trương Tiểu Phàm im lặng một lát, nói: "Chúng ta đang ở đâu?"Lâm Kinh Vũ do dự một chút, nói: "Chúng ta đã rời Lưu Ba Sơn, bây giờ đã đến Xương Hợp Thành ở bờ Đông Hải, đây là một quán trọ nhỏ trong Xương Hợp Thành."Trương Tiểu Phàm lặng thinh.Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, một lúc lâu sau, Lâm Kinh Vũ đột nhiên nói: "Tiểu Phàm, ngươi có điều gì muốn nói với ta không?"Vai Trương Tiểu Phàm dường như run lên, hắn ngẩng mắt nhìn Lâm Kinh Vũ. Người bạn chơi thuở nhỏ này, lúc này đang nhìn sâu vào hắn, nhưng ánh mắt đó lại xa lạ đến vậy.Hắn lại cúi đầu, chậm rãi nói: "Không có, Kinh Vũ."Lâm Kinh Vũ nhíu chặt mày, vừa định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.Lại một trận im lặng, Trương Tiểu Phàm mở miệng nói: "Sao chúng ta lại trở về?"Lâm Kinh Vũ thở dài một tiếng, nói: "Hôm đó trên Lưu Ba Sơn, sau khi ngươi bất tỉnh, mọi người nhìn thấy ngươi... dáng vẻ của ngươi, đều nhìn nhau. Cuối cùng sư phụ ta và Điền sư thúc mấy người bàn bạc một chút, mang theo ngươi rút lui về trước. Bên Ma giáo dường như cũng có chút hỗn loạn, hơn nữa sự chú ý hình như đều dồn vào con quái thú kia, cũng không ngăn cản nhiều, chúng ta liền thuận lợi trở về Xương Hợp Thành này."Trương Tiểu Phàm im lặng một lát, nói: "Ta đã như vậy bao lâu rồi?"Lâm Kinh Vũ nói: "Đã ba ngày rồi."Trương Tiểu Phàm lại một trận im lặng, Lâm Kinh Vũ nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng một trận bực bội, không kìm được buột miệng nói: "Tiểu Phàm, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Sao ngươi lại có...""Kinh Vũ!" Trương Tiểu Phàm đột nhiên lớn tiếng gọi một tiếng, cắt ngang lời hỏi của Lâm Kinh Vũ.Lâm Kinh Vũ ngẩn người một chút, nhìn hắn.Giọng Trương Tiểu Phàm cũng có chút khàn đặc, hắn không nhìn vẻ mặt hay ánh mắt của Lâm Kinh Vũ, chỉ cúi đầu khẽ nói: "Đừng hỏi nữa, ngươi đừng hỏi nữa được không?"Lâm Kinh Vũ nghiến răng, đứng dậy, nhìn Trương Tiểu Phàm rất lâu, cuối cùng quay người bước ra ngoài. Nhưng khi hắn sắp đi đến cửa, đột nhiên quay lại, đối mặt với Trương Tiểu Phàm nói: "Tiểu Phàm, ngươi yên tâm, bất kể ngươi... vì nguyên nhân gì, ta đều tin ngươi, ta nhất định sẽ cầu sư phụ nói giúp cho ngươi!"Trương Tiểu Phàm ngồi trên giường, bất động, dường như không nghe thấy gì. Lâm Kinh Vũ lại nhìn hắn một cái, kiên quyết quay người bước ra ngoài. Ngoài cửa, dường như vẫn còn người đứng đó, Lâm Kinh Vũ và họ nói chuyện nhỏ vài câu, sau đó tiếng bước chân của hắn dần dần xa đi.Trong phòng, rất yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Trương Tiểu Phàm chậm rãi ngẩng đầu, vén chăn lên, chỉ thấy trên người mình vẫn mặc bộ y phục hôm ở Lưu Ba Sơn, chắc là cũng không có ai thay cho hắn. Hắn theo bản năng đưa tay sờ lên đầu giường, nhưng đột nhiên tay dừng lại giữa không trung.Nơi đó trống rỗng.Gậy Thiêu Hỏa đã theo hắn bao năm nay, không thấy đâu nữa.Hắn ngẩn ngơ ngồi đó, môi khẽ run rẩy.Đột nhiên, hắn nhanh chóng xuống giường, đi thẳng đến bên cửa căn phòng này, kéo mạnh cửa ra.Hai người đứng ngoài cửa, ngạc nhiên quay đầu lại, là Tống Đại Nhân và Đỗ Tất Thư.Nhìn thấy Trương Tiểu Phàm, sắc mặt hai người bọn họ dường như cũng có chút kỳ lạ, một lúc lâu sau, Đỗ Tất Thư mới cười khan một tiếng, nói: "Tiểu... tiểu sư đệ, ngươi tỉnh rồi à?"Một tia nắng, từ bầu trời phía sau họ, chiếu xuống, rọi vào mặt Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, thân thể cũng lay động một chút.Sắc mặt Tống Đại Nhân biến đổi, theo bản năng muốn bước lên đỡ, nhưng tay vừa đưa ra, đột nhiên lại rụt về.Trương Tiểu Phàm ngây người, nhìn hắn. Vị đại sư huynh từ nhỏ đã yêu thương chiều chuộng hắn, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy.Khóe môi Tống Đại Nhân động đậy, cuối cùng vẫn chậm rãi nói: "Tiểu sư đệ, ngươi bị thương, tốt nhất nên ở trong phòng dưỡng thương cho tốt, đừng ra ngoài đi lại."Trương Tiểu Phàm chậm rãi rụt người lại, vừa định quay người, đột nhiên không kìm được, bất ngờ nói: "Đại sư huynh, cây gậy Thiêu Hỏa của ta đâu rồi?"Sắc mặt Tống Đại Nhân và Đỗ Tất Thư đều biến đổi, qua một lúc lâu, Tống Đại Nhân mới nhàn nhạt nói: "Tiểu sư đệ, pháp bảo của ngươi tạm thời đã được sư phụ thu lại rồi, ngươi... ngươi đừng lo lắng."Trương Tiểu Phàm không nói gì nữa, quay người lại, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Một góc khác của quán trọ, trong một căn phòng yên tĩnh, Thương Tùng đạo nhân và Điền Bất Dịch cùng với Tiêu Dật Tài ba người, cùng nhau ngồi ở đây.Trên chiếc bàn tròn nhỏ đặt giữa ba người họ, yên lặng bày một cây gậy Thiêu Hỏa màu xanh đen.Đột nhiên, một bàn tay đưa tới, cầm lấy gậy Thiêu Hỏa, chính là Thương Tùng đạo nhân. Chỉ thấy hắn đặt cây gậy Thiêu Hỏa này trước người, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve. Khi ngón tay chạm vào Phệ Huyết Châu ở đầu trên cùng, trong mắt hắn dường như cũng có ánh sáng khẽ lấp lánh, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Thì ra đây chính là Phệ Huyết Châu sao?"Điền Bất Dịch đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.Tiêu Dật Tài nhìn Điền Bất Dịch, rồi lại nhìn Thương Tùng đạo nhân, nói: "Hai vị sư thúc, bây giờ nên làm thế nào, xin hai vị chỉ giáo?"Thương Tùng đạo nhân liếc nhìn Tiêu Dật Tài, nhàn nhạt nói: "Tiêu sư điệt ngươi xưa nay nhiều mưu trí, giỏi quyết đoán, không bằng ngươi nói thử xem?"Tiêu Dật Tài lắc đầu, nói: "Chuyện này liên quan quá lớn, ta cũng không biết nên nói gì mới phải!"Thương Tùng đạo nhân nhìn sắc mặt tái mét của Điền Bất Dịch, nói: "Bây giờ rắc rối nhất, chính là những đạo hữu Thiên Âm Tự kia, không ngừng truy hỏi chúng ta Trương Tiểu Phàm rốt cuộc vì sao lại tu luyện được Đại Phạn Bát Nhã chân pháp, khí thế hung hãn. Nếu không phải Pháp Tướng, người dẫn đầu còn hiểu lý lẽ cố gắng trấn áp, e rằng bọn họ đã sớm đòi người rồi!"Điền Bất Dịch lạnh lùng nói: "Bọn họ muốn bắt người? Cũng phải đợi chúng ta hỏi rõ ràng rồi mới nói, đệ tử môn hạ của ta xảy ra chuyện, cũng chưa tới lượt bọn họ nhúng tay vào."Thương Tùng đạo nhân nhíu mày, còn muốn nói gì đó, Tiêu Dật Tài đã mở miệng nói: "Nói đến chuyện này, Điền sư thúc, sáng nay ta đã gặp Lý sư huynh của Phấn Hương Cốc, hắn cũng... hắn cũng đòi người!"Thương Tùng đạo nhân ngẩn người, Điền Bất Dịch trừng mắt, giận dữ nói: "Lại liên quan gì đến Phấn Hương Cốc của bọn họ?"Tiêu Dật Tài khẽ nói: "Điền sư thúc bớt giận, thực ra ta cũng thấy Phấn Hương Cốc thật vô lý. Lý Tuân Lý sư huynh nói, hôm đó hắn từng cùng Trương sư đệ vào ổ yêu hồ trong Hắc Thạch động, truy tìm một bảo vật của Phấn Hương Cốc. Kết quả Trương sư đệ đến đó trước nhất, đợi đến khi bọn họ tới, chỉ thấy yêu hồ đã chết, nhưng bảo vật thì không thấy đâu, mà Trương sư đệ lại nói chưa từng nhìn thấy bảo vật này. Lúc đó bọn họ đã thấy kỳ lạ, bây giờ xem ra đa phần là Trương sư đệ hắn đã trộm...""Rầm", một tiếng động lớn, là do Điền Bất Dịch dưới cơn thịnh nộ, một chưởng nặng nề đập xuống bàn, chỉ nghe thấy tiếng "rắc rắc", cái bàn rung lắc dữ dội, đổ sập xuống, chân bàn đã bị chưởng này chấn gãy.Sắc mặt Tiêu Dật Tài có chút lúng túng, Thương Tùng đạo nhân nhíu mày, hừ một tiếng, nói: "Những người Phấn Hương Cốc này rõ ràng là có ý đồ xấu, loại chuyện không có bằng chứng này, không cần để ý đến bọn họ."Tiêu Dật Tài gật đầu, lại nói: "Thực ra chỗ Phấn Hương Cốc này, chúng ta thoái thác một chút cũng không sao, nhưng lần này Trương sư đệ trước mặt mọi người... ừm, nhiều đồng đạo đều thi nhau yêu cầu Thanh Vân Môn chúng ta đứng ra giải thích rõ ràng vì sao tà vật Ma giáo tám trăm năm trước, lại ở trên người đệ tử Thanh Vân Môn chúng ta?"Điền Bất Dịch nắm chặt tay thành quyền, thỉnh thoảng có tiếng "lách tách" nhẹ vang lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, khẽ mắng giận dữ: "Cái tiểu súc sinh này!"Thương Tùng đạo nhân chậm rãi nói: "Điền sư đệ, ngươi cũng không cần quá tức giận, chuyện như thế này ai cũng không ngờ được. Chỉ là bây giờ tình hình quá nghiêm trọng, lại còn liên quan đến Thiên Âm Tự và Ma giáo, việc này hệ trọng, ta thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng về núi, thỉnh thị chưởng môn sư huynh rồi mới quyết định!"Điền Bất Dịch hít sâu một hơi, nhưng dù sao hắn cũng đã tu luyện nhiều năm, lập tức mạnh mẽ nén cơn giận trong lòng xuống, gật đầu nói: "Cũng được, vậy chúng ta lập tức lên đường." Nói rồi ánh mắt hắn chuyển động, nhìn về phía cây gậy Thiêu Hỏa trong tay Thương Tùng đạo nhân.Không ngờ Thương Tùng đạo nhân khẽ mỉm cười, lại đặt gậy Thiêu Hỏa vào lòng mình.Sắc mặt Điền Bất Dịch biến đổi, Tiêu Dật Tài bên cạnh cũng nhíu mày, nói: "Thương Tùng sư thúc, pháp bảo này..."Thương Tùng đạo nhân vẫy tay với hắn, quay đầu nói với Điền Bất Dịch: "Điền sư đệ, đệ tử môn hạ của ngươi gây ra chuyện này, đã khiến Thanh Vân Môn chúng ta mất hết thể diện trước thiên hạ Chính đạo, còn đắc tội Thiên Âm Tự, ngươi là sư phụ e rằng phải gánh vác chút trách nhiệm chứ?"Điền Bất Dịch hừ một tiếng, đồng tử co rút, lạnh lùng nói: "Thì sao nào?"Thương Tùng đạo nhân nhàn nhạt nói: "Ta là người quản lý hình phạt trong Thanh Vân Môn, vật chứng này đặt ở chỗ ta, chắc Điền sư đệ ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ?"Điền Bất Dịch nhìn chằm chằm Thương Tùng đạo nhân một lúc lâu, đột nhiên dậm chân, giận đùng đùng bỏ đi.

Trên đường phố Xương Hợp Thành, vẫn như ngày thường người qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn hai người đứng ở một góc đường, nhìn quán trọ nhỏ có treo biển "Đông Hải Khách Trạm" trên con phố phía trước, cùng nhau nhíu mày.Tiểu Hoàn liếm liếm cây kẹo hồ lô bọc đường trong tay, phát ra tiếng "chậc chậc" thỏa mãn, sau đó tùy ý nói với Chu Nhất Tiên: "Ông nội, ông có chắc người của Thanh Vân Môn ở đây không?"Chu Nhất Tiên gật đầu nói: "Vô lý, ngươi không thấy ngoài cửa ra vào, toàn là người tu chân luyện đạo sao?" Nói đến đây, hắn tự mình lẩm bẩm: "Những người này đi Lưu Ba Sơn lâu như vậy, lần này trở về không biết kết quả thế nào?"Tiểu Hoàn liếc mắt khinh bỉ hắn, nói: "Thật không hiểu nổi ông đó, nói là người của Thanh Vân Môn thì đúng rồi đó! Ông lại không dám nhận họ hàng; nói không phải thì lại quan tâm đến vậy?"Chu Nhất Tiên nghẹn lời, giận dữ nói: "Ông nội ta tuy không thèm nhận họ hàng với đám hậu bối Thanh Vân Môn này, đó là vì ta đã nhìn thấu thế sự, cam nguyện đời này thanh bần, phiêu bạt chân trời, làm chút gì đó cho thiên hạ chúng sinh..."Tiểu Hoàn quay đầu bỏ đi.Lời tự khen còn lại của Chu Nhất Tiên đành nuốt chửng vào bụng, hừ một tiếng, nhìn Đông Hải Khách Trạm lần cuối, quay người cũng bỏ đi.Tiểu Hoàn vừa đi vừa nói: "Ông còn dám nói, vốn dĩ muốn chúng ta cũng đi Lưu Ba Sơn xem thử, kết quả ở bờ Đông Hải hỏi hơn chục ngày, vậy mà không tìm được một người lái thuyền nào chở chúng ta đi."Chu Nhất Tiên cảm thấy vô cùng lúng túng, cười khan một tiếng, nói: "Đó là do những người lái thuyền này không có kiến thức, sao lại không biết Lưu Ba Sơn ở đâu, đúng là đồ vô dụng!"Vừa nói vừa nghĩ, cứ nhắc mãi những chuyện này, mình không tránh khỏi mất mặt trước cháu gái, liền lảng sang chuyện khác, tùy tiện nói: "Không biết cái tên Trương Tiểu Phàm kia, lần này có chết trên Lưu Ba Sơn không?"Tiểu Hoàn trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ông đừng nói lung tung, hôm đó ta đã xem tướng tay hắn, người này tuy mệnh tướng kỳ lạ, là tượng loạn ma, nhưng dung mạo thọ mệnh lại không liên quan đến vận thế, không phải là người đoản mệnh."Chu Nhất Tiên cười ha hả, nói với Tiểu Hoàn: "Nói đến đây, ta càng lúc càng muốn biết, hôm đó trong giếng cổ Trăng Rằm ngoài Hắc Thạch động, rốt cuộc hắn đã nhìn thấy gì?"Tiểu Hoàn bật cười khúc khích, nói: "Ông đến giờ vẫn còn nhớ à?"Chu Nhất Tiên gật đầu nói: "Đúng vậy, phải biết rằng người mang tượng loạn ma vạn người chưa chắc có một, bây giờ ta đối với tên đó càng lúc càng tò mò!"Tiểu Hoàn liên tục gật đầu, cười nói: "Thực ra ta cũng..."Hai người họ vừa cười vừa nói, nhất thời quên mất phía trước, đột nhiên phát hiện trước mặt xuất hiện bóng người, họ suýt nữa thì va vào, lập tức giật mình kinh hãi, vội vàng dừng lại, mãi mới ổn định được, Chu Nhất Tiên giận dữ nói: "Các ngươi làm gì..."Không ngờ lời chưa nói hết một nửa, giọng hắn lập tức khản lại, Tiểu Hoàn có chút kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía trước, lập tức cũng giật mình. Chỉ thấy trước mặt đứng hai người, đi đầu là một thiếu nữ xinh đẹp thanh tú, một thân y phục xanh nước, chính là Bích Dao, kẻ đã khiến họ chịu không ít khổ sở ngày trước. Còn phía sau Bích Dao, có một nữ tử khác, lại một thân hắc y, mặt còn bị khăn đen che lại, không nhìn rõ dung nhan.Chu Nhất Tiên cười khan hai tiếng, liên tục nói: "Là ta sai rồi, là ta sai rồi..." Vừa nói vừa nháy mắt với Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn tuy tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng lanh lợi, lập tức hiểu ý. Hai người vừa định quay người bỏ chạy, không ngờ thân thể nhẹ bẫng, thì ra là bị hai nữ nhân này mỗi người một tay nhấc bổng lên. Ngay sau đó cảnh tượng trước mắt chao đảo, mấy con phố cùng người qua lại xoay chuyển trời đất mấy phen, đợi đến khi họ tỉnh táo lại, thì đã ở trong một con hẻm hẻo lánh không một bóng người.Chu Nhất Tiên trán đổ mồ hôi, biết thiếu nữ trước mặt đạo hạnh vượt xa mình, lần này thật không biết phải chịu khổ gì đây, đành phải rầu rĩ nói: "Vị cô nương này, ta... hôm đó là ta không đúng. À! Ta trả lại bạc cho cô nhé! Cô cứ rộng lượng, tha cho chúng ta đi!"Bích Dao nhíu mày, từ khi trở về từ Lưu Ba Sơn, lúc này nhìn nàng có vẻ tiều tụy. Nàng trừng mắt nhìn Chu Nhất Tiên, nói: "Ai muốn bạc của ngươi, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi thành thật trả lời ta."Chu Nhất Tiên lập tức nói: "Cô nương cứ hỏi, những gì ta biết nhất định thành thật trả lời. Không biết cô muốn hỏi vận tài lộc hay thọ mệnh, hay là hỏi chuyện nhân duyên? Những thứ này đều là sở trường của Chu Nhất Tiên Chu Đại Tiên nhân ta, lại đây lại đây, để ta xem cho cô một quẻ..."Hắn nói càng lúc càng trôi chảy, không ngờ bên cạnh đột nhiên cảm thấy Tiểu Hoàn không ngừng kéo áo hắn, kinh ngạc quay đầu lại, nói: "Sao vậy?"Tiểu Hoàn mồ hôi chảy không ngừng, liếc mắt khinh bỉ hắn, quay sang Bích Dao cười lấy lòng nói: "Vị, ừm! Đại tỷ tỷ xinh đẹp, cô muốn hỏi chúng ta chuyện gì ạ?"Bích Dao im lặng một lát, nói: "Các ngươi vừa nãy ở cửa Đông Hải Khách Trạm nhìn gì vậy?"Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn nhìn nhau, nói: "Không, không có gì! Chúng ta chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy nhiều người tu đạo ở đó, nên dừng lại xem thôi."Bích Dao nhàn nhạt nói: "Nói như vậy, người của Thanh Vân Môn, đều ở đó sao?"Chu Nhất Tiên gật đầu, nói: "Có vẻ là vậy!"Bích Dao lại một trận im lặng, rất lâu sau mới nói: "Vậy các ngươi... các ngươi có nhìn thấy người đệ tử trẻ tuổi của Thanh Vân Môn đã cứu các ngươi một lần trước đó không?"Chu Nhất Tiên ngẩn người một chút, ngay sau đó hiểu ý, nói: "Cô nương ngươi nói là thiếu niên tên Trương Tiểu Phàm đó phải không?"Bích Dao không ngờ họ lại biết tên Trương Tiểu Phàm, gật đầu, nói: "Sao, các ngươi thấy hắn rồi à?" Trên mặt nàng đồng thời lộ ra vài phần quan tâm.Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn đồng thời lắc đầu.Bích Dao lập tức có chút thất vọng, nhìn họ còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên dường như mất hết hứng thú, vẫy tay nói: "Các ngươi đi đi!"Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn như nghe được tiên nhạc, lập tức cảm ơn nàng và nhanh bước đi về phía ngoài hẻm. Không ngờ vừa đi được vài bước, phía sau Bích Dao đột nhiên nói: "Khoan đã."Trong lòng Chu Nhất Tiên "thịch" một cái.Chỉ nghe Bích Dao chậm rãi nói: "Các ngươi vừa nãy trên phố nói ngoài Hắc Thạch động có một giếng cổ Trăng Rằm, đó là ý gì?"Chu Nhất Tiên lúc này mới yên tâm, vội vàng kể lại điển cố về giếng cổ Trăng Rằm một lần, cuối cùng nói: "...Ừm! Là như vậy đó, truyền thuyết vào đêm trăng tròn, người ta chỉ cần nhìn vào giếng cổ Trăng Rằm, liền sẽ nhìn thấy người mình yêu nhất!"Sắc mặt Bích Dao biến đổi, không nói gì nữa, ngây người xuất thần. Chu Nhất Tiên còn đang nghĩ thiếu nữ trăm hình vạn trạng này không biết còn có vấn đề kỳ lạ gì nữa, đột nhiên bị Tiểu Hoàn kéo một cái, thấy Tiểu Hoàn liên tục nháy mắt ra hiệu, hắn mới hoàn hồn, lập tức hai người từ từ đi ra ngoài. Bích Dao và nữ tử thần bí áo đen bên cạnh nàng, cũng không ngăn cản.

Một lúc lâu sau, trong con hẻm yên tĩnh chỉ còn lại Bích Dao và nữ tử thần bí che mặt bằng khăn đen.

"U Dì, dì nói hắn nhìn thấy sẽ là ai?" Lời vừa thốt ra, Bích Dao đột nhiên lại tự mình cười khổ, trong nụ cười xen lẫn vài phần chua chát: "Thực ra còn cần nói sao, chắc chắn là Linh Nhi sư tỷ của hắn rồi, hoặc nếu không, cũng là vị đồng môn Thanh Vân dung mạo tuyệt thế, sử dụng Thiên Gia Thần Kiếm kia. Ta thì là gì chứ?"Nữ tử thần bí được Bích Dao gọi là "U Dì", nhàn nhạt nói: "Con đừng như vậy, những người đàn ông này, đôi khi căn bản không hiểu được tâm ý của chính mình!"Bích Dao nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, mang theo một tia ý cầu xin, nói với nữ tử áo đen: "U Dì, con muốn đi thăm hắn."Nữ tử áo đen lập tức lắc đầu, nói: "Không được."Bích Dao ai oán nói: "U Dì, tình hình hắn bây giờ, thật sự sống chết chưa rõ, con... con... con trong lòng thật sự không yên!"Nữ tử áo đen khẽ thở dài một tiếng, nói: "Cha con cũng là biết con sẽ làm loạn, nên mới dặn dò ta nhất định phải trông chừng con. Bây giờ đại批 cao thủ Thanh Vân Môn đều ở trong quán trọ này, chúng ta mạo hiểm đi tới, ắt khó thoát khỏi tai ương." Nói đến đây, giọng nàng cũng thêm vài phần thương tiếc, dịu dàng nói: "Dao Nhi, ngày tháng còn dài, chúng ta nhất định có thể gặp lại hắn."Bích Dao ngẩn người đứng đó, một lúc lâu sau mới nói: "Nhưng mà... nhưng mà hắn phạm phải đều là đại kỵ trong Chính đạo, bọn họ sẽ... sẽ giết hắn ư..."Nữ tử áo đen nhíu mày, lắc đầu nói: "Bích Dao, con tỉnh táo một chút, ngày thường con không hồ đồ như vậy. Trương Tiểu Phàm bây giờ vì sở hữu Phệ Huyết Châu mà bị nghi ngờ có liên quan đến Thánh giáo chúng ta. Trên người hắn lại còn tu luyện Đại Phạn Bát Nhã của Thiên Âm Tự, đây mới thật sự là chuyện không hề nhỏ. Nếu không thể điều tra rõ ràng, trước tiên Thiên Âm Tự sẽ không chịu bỏ qua cho Thanh Vân Môn. Ta liệu định Thanh Vân Môn nhất định phải đưa Trương Tiểu Phàm về Thanh Vân Sơn, do Đạo Huyền tự mình hỏi han quyết đoán, và đưa ra lời giải thích cho Thiên Âm Tự, cho nên tạm thời sẽ không sao đâu!"Bích Dao theo bản năng cắn cắn môi dưới tái nhợt, rất lâu sau, lại không thấy nàng có phản ứng gì.Nữ tử áo đen nhìn thấy, dường như cũng có chút đau lòng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, khẽ an ủi: "Không sao đâu, con đừng lo lắng, cha con không phải cũng đã nói rồi sao, ông ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."Bích Dao lặng lẽ gật đầu, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, nắm lấy tay nữ tử áo đen, vội vàng nói: "U Dì, con biết dì đã sớm không ra tay rồi, nhưng cầu xin dì nể mặt con, dì cũng giúp hắn một lần đi!"Nữ tử áo đen im lặng một chút, ánh mắt khẽ rời đi, nhìn về phía ngoài con hẻm.Bích Dao lại gọi một tiếng: "U Dì!"Nữ tử áo đen dường như khẽ thở dài một tiếng, nói: "Được rồi! Nếu cha con quyết định cứu hắn rồi, ta cũng sẽ giúp con một lần."Bích Dao mừng ra mặt.Nữ tử áo đen mỉm cười, nhưng nụ cười đó ẩn sau lớp khăn đen, không ai có thể nhìn thấy, giống như không ai có thể nhìn thấy những gợn sóng đang dâng trào trong sâu thẳm tâm hồn nàng.Cái đêm tối đen kịt và đầy sát khí ấy, khi thiếu niên kia kiên quyết bất chấp sống chết lao về phía con cự thú hung hãn đó, trong bóng tối, trái tim nàng cũng đã rung động!Mơ hồ nhớ lại, nhiều năm trước, bóng người áo trắng như tuyết kia.Ngay cả vẻ mặt của họ, dường như cũng có vài phần tương đồng...

Đề xuất Voz: [Không thể ngủ] Hình như mới gặp ma trong nhà tắm
Quay lại truyện Tru Tiên (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

tuhuuduc

Trả lời

4 tuần trước

Tru tiên đã hoàn hay drop rồi ad

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

4 tuần trước

hoàn rồi bạn