Logo
Trang chủ
Chương 11

Chương 11

Đọc to

Vừa vào đến Trà Vinh, đã thấy rất nhiều người Chăm, ở đây hơn 70% là người Chăm, Khmer. Thời ấy, người Kinh chỉ ghé qua Trà Vinh để buôn bán, trao đổi hàng hóa. Đất Trà Vinh cũng là nơi dân đào vàng, tìm trầm hương, kỳ nam, quật mồ khai mã hay lui tới.

Ở đây, chẳng rõ từ lúc nào, đã hình thành nhiều chợ đen buôn bán đồ lậu, đặc biệt là đồ cổ. Đồ cổ Phù Nam quốc được quan tâm nhất ở đây. Đa phần do dân "mả" đào bới đều đem ra đây bán.

Dân "mả" ý chỉ dân đào mồ khai mã, tiếng lóng trong giới giang hồ gọi là như thế.

Vào đất Trà Vinh, ông Tư Xuồng đi gặp mấy người đặt giao đồ, bảo tôi với thằng Bảy đợi trên bờ.

Lát sau thì ông Bảy quay lại, dẫn hai thằng vào thị xã Trà Vinh.

Hồi năm 76, Trà Vinh với vùng Vĩnh Long hợp lại là Cửu Long, nhưng vì quen rồi, cứ gọi là Trà Vinh vậy.

Thị xã Trà Vinh không to không nhỏ, cũng có nhiều người buôn bán, chủ yếu là Chăm, Khmer. Ông Tư Xuồng dẫn tôi với thằng Bảy lòng vòng một hồi thì tới một tiệm bán đồ tạp hóa lớn, cơ ngơi khang trang. Tôi mừng thầm trong bụng sắp được gặp con gái rồi, không kìm được hỏi:

"Nhà ông Tư Huyền đây đó hả?"

Ông Tư Xuồng gật đầu, dẫn hai thằng tôi vô nhà, ổng nhìn qua hai người đang bán hàng, gật đầu chào rồi nói:

"Bạn bác Tư."

Hai thằng kia đứng trong sạp hàng, mà thằng nào cũng lộ rõ sát khí nhìn tôi với thằng Bảy.

Đi theo ông Tư Xuồng vào bên trong, mới thấy cái gian sau rộng lớn. Có một tầng lầu, ông Tư Xuồng nói:

"Đợi đây đi, để tôi lên gọi Tư Huyền."

Ông Tư Xuồng lên chưa bao lâu thì lục tục từ trên lầu bước xuống hai người, một người nhìn là biết người Tàu, một người là người Kinh. Nhìn hai người đều sặc mùi nguy hiểm, tên người Tàu thì nhìn ám muội nhất. Y đeo kính, đội nón sụp mặt, quần áo thùng thình.

Hai tên đó đi sượt qua tôi, là nghe cái mùi tanh tanh khó chịu.

Nhưng rồi tôi cũng chẳng để ý làm gì, lòng chỉ muốn gặp con gái.

Một lát sau thì ông Tư Xuồng đi xuống trước, ông Tư Huyền đi xuống sau.
Nhìn thấy Tư Huyền là tôi nhận ra ngay, cái gương mặt bị thẹo bên trái của ổng không lẫn đi đâu được, ngày xưa ổng là dân tìm trầm, nhưng sau đó bảo là rửa tay gác kiếm, làm nghề buôn đồ tạp phẩm.

Tư Huyền vừa nhìn thấy tôi là cười lớn, đi nhanh xuống vỗ vai tôi một cái. Tôi với Tư Huyền trước đây cũng có tình cảm đôi chút, hai bên gặp nhau cười rộ.
Tôi vào thẳng vấn đề luôn:

"Anh Tư, lâu quá không gặp, em vừa về từ chiến trường là về ngay xóm làng mình mà nào ngờ... cháy trụi hết rồi, hỏi bà con ở đó thì nói anh dẫn con gái em đi theo. Giờ con nhỏ ở đâu rồi anh? Cho em gặp con nhỏ một chút."
Nôn nóng quá, tôi nói luôn một tràng. Tư Huyền nhìn tôi cười lớn, nói:
"Rồi rồi, mày theo anh, con nhỏ đang ngủ."

Xong Tư Huyền khoác vai tôi đi lên lầu. Trước khi đi, ổng quay lại nói với ông Tư Xuồng:

"Cám ơn anh nhiều nghen anh Tư, bữa sau tôi cảm tạ sau."
Rồi Tư Huyền quay nhìn thằng Bảy:

"Chú em đây là...?"

Tôi quên mất việc giới thiệu thằng Bảy, vừa định mở miệng nói thì Tư Xuồng nhảy vào:

"Nó là thằng cháu tôi đó, để tôi dẫn nó đi chơi. Anh dẫn chú Nghĩa đi thăm con đi."

Nói xong Tư Xuồng cúi chào rồi dẫn thằng Bảy đi. Thằng Bảy chào tôi một cái rồi cũng đi luôn.

Còn tôi với Tư Huyền, hai người đi lên lầu. Lúc này mới thấy trên đây bày trí trang trọng ghê hồn. Thứ gì cũng có, còn có chưng mấy thứ đồ quý hiếm như cặp ngà voi dài hơn mét, một cái sừng tê quý hiếm.

Nhưng đặc biệt nổi nhất là còn có một viên ngọc dạ minh châu đặt giữa trung tâm phòng, viên dạ minh châu to gần bằng nắm tay.

Tôi trầm trồ nhìn mấy thứ cổ vật, nhưng việc quan trọng là đi gặp con gái trước đã. Đi theo Tư Huyền vào một gian phòng ngủ, vừa bước vào là thấy có đứa bé gái tám tuổi nằm trên giường, nhịp thở đều đều chứng tỏ là đang ngủ say.

Tôi từ từ tiến đến nhìn cho rõ, vừa thấy mặt con thì không kìm được cảm xúc mà trào nước mắt, khóc nức nở. Đưa tay sờ nhẹ mặt con, tôi tràn ngập hạnh phúc.

Định cúi người hôn nó một cái, nhưng sợ quấy rầy con ngủ, tôi lại thôi. Quẹt nước mắt, đứng lên, tôi đi ra nắm tay Tư Huyền nói với lòng chân thành:
"Anh Tư, anh là ân nhân của em, sau này anh muốn em làm cái gì để đền đáp em cũng sẵn sàng hết. Em đội ơn anh Tư nhiều."

Tư Huyền không nói gì, cười cười rồi nắm tay tôi dẫn ra phòng ngoài.
Hai người ngồi xuống cái tràng kỷ nói chuyện. Tư Huyền hỏi tôi về lúc nào tới?
Tôi không giấu diếm gì Tư Huyền, kể lại cả cuộc hành trình mình đi từ Đồng Tháp xuống Trà Vinh tìm con. Cũng may trời xuôi đất khiến, quý nhân giúp đỡ, mạng lớn mới tới được đây.

Tư Huyền chỉ im lặng lắng nghe, lâu lâu gật đầu. Nghe tôi kể xong, ổng cười lớn:

"Coi bộ chú cũng là vong thánh rồi, qua bao nhiêu chuyện mà còn mạng ngồi đây để hai thằng tâm sự thì chú đúng là mạng lớn thật, cả cái thằng Bảy bại kia nữa."

Nói xong ổng lại cười, rồi nói tiếp:

"Chắc chú cũng mệt, ngồi đây đi, muốn coi cái gì coi, nhưng đừng có đụng vào. Anh đi xuống kêu tụi nhỏ làm đồ ăn cho chú."

Tôi cũng không khách khí làm gì, gật đầu cám ơn Tư Huyền. Tư Huyền vừa đứng lên định đi xuống, thì phía ổng lộ ra một cái bình gốm có hình con chim mỏ dài...

Tôi tự nhiên bất giác thấy cái hình con chim rất quen. Lúc này chợt đứng lên, đến gần cái bình gốm.

Tư Huyền thấy tôi chăm chú nhìn cái bình, ổng bảo:
"Chà, chú cũng biết xem đồ cổ nữa hả? Bình Phù Nam đó, là hàng thường thôi."

Tôi lúc này buộc miệng nói:

"Không, em nhìn con chim, tại em có gặp qua con chim này ở đâu rồi."
Tôi nhìn Tư Huyền, lúc này thấy ổng nhìn tôi chằm chằm. Tôi gãi đầu nói:
"Em nhớ mang máng, thấy con chim nó quen quen, mà không rõ là gặp ở đâu."
Tư Huyền chẳng nói gì, quay lưng bước đi xuống nhà luôn.

Thấy Tư Huyền xuống nhà rồi, tôi liền vào phòng để ngắm đứa con gái yêu thương của mình.

Độ năm mười phút sau, Tư Huyền đi lên, lúc này ổng nói bằng cái giọng trầm trầm đầy bí ẩn:

"Chú Nghĩa, ra đây, anh nói chuyện với chú vụ này."

Tôi tò mò bước ra ngồi xuống với Tư Huyền.

Vừa ngồi xuống, thấy lòng ngực đau nhói, ho lên khụ khụ mấy cái, lại phun ra một ngụm đờm đen. Tư Huyền nhìn vậy thấy hãi, hỏi:

"Mày bị cái gì vậy?"

Tôi thật thà trả lời:

"Em cũng không rõ, từ lúc ở cái nhà tranh khi nãy em kể anh, là em bị vậy, nhưng cái này là đờm không phải là máu."

Tư Huyền chau mày, thở dài rồi nói:

"Mày bị tử khí của xác chết thâm nhập rồi, lại gặp chó lửa... Mày để lâu thì chết không kịp chôn đâu con."

Tôi vừa gặp được con gái, giờ nghe Tư Huyền nói vậy, lòng hoảng sợ, lắp bắp nói:

"Anh đừng giỡn nghen anh Tư."

Tư Huyền trầm mặt:

"Tao giỡn mày làm cái gì? Tao nói thật đó, nghe chuyện mày kể rồi gặp cái tình trạng này là tao hiểu rồi. Ngày xưa có quen mấy thằng "mả" cũng có vài thằng ngu chết vì hít phải hơi xác chết. Mày vừa hít phải hơi xác, lại gặp thêm chó lửa. Mày không nghe gặp chó lửa là một tuần sau thối rữa nội tạng từ trong ra ngoài mà chết à?"

Nghe Tư Huyền nghiêm giọng, tôi hoảng quá, bèn bảo:

"Vậy có cách nào giải không anh?"

Tư Huyền đăm chiêu một lúc rồi bảo:

"Có, trên đời này thứ gì cũng có sinh khắc của nó. Có thứ giúp mày được, nhưng khó lắm."

Tôi hỏi:

"Là thứ gì?"

Tư Huyền thở dài nói:

"Là đồng đen và kỳ nam... Hai thứ cực phẩm cực quý cực hiếm ở cái đất Nam Bộ này."

Tôi ngỡ người nghĩ thầm trong bụng "Phen này thì chết chắc rồi, nội trong bảy ngày, mà giờ đã trôi qua gần bốn ngày rồi... nội trong ba ngày làm sao tìm ra hai thứ quý hiếm nhất thiên hạ được."

Tôi run run giọng nói:

"Anh Tư, tìm đâu ra hai thứ đó... với cả, chỉ còn ba ngày là tròn một tuần từ lúc gặp con chó lửa..."

Tư Huyền nhăn trán, cái sẹo lồi trên mặt cũng cong lại nhìn khắc khổ vô cùng. Ổng bảo:

"Anh giúp mày kéo dài mạng ra thêm được một tháng, mày yên tâm."
Tôi nghe Tư Huyền nói xong, cũng không biết thực hư, nhưng cùng đường rồi, đành tin vậy. Nhưng vẫn thắc mắc... Tư Huyền có tài phép gì mà tự tin nói như thế?
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)
BÌNH LUẬN