Gương mặt vô cảm lù lù hiện ra giữa bóng đêm. Ánh đuốc chỉ vừa đủ sáng để có thể nhìn thấy người đó. Tôi chẳng hiểu vì sao lại có người ở đây. Vừa định mở miệng nói thì gương mặt ấy lại lùi vào bóng tối.
Tôi vừa định đuổi theo thì lập tức nghe tiếng la lớn... là tiếng của thằng Bảy ngay sau lưng. Tôi lập tức quay lại, hình ảnh cuối cùng chỉ thấy cặp chân đang giãy giụa của thằng Bảy bị kéo vào bóng tối.
Máu tôi đông lại trong khoảnh khắc. Cái hang tối om này không biết có thứ quái quỷ gì. Tôi lập tức cầm đuốc đuổi theo. Trung Tài và Tư Huyền cũng ngay sau lưng. Ba người đều móc vũ khí ra.
Tiếng la của thằng Bảy vang vọng khắp hang, tôi không thể xác định được nó ở đâu. Chạy được một lúc thì lại nghe tiếng ré lên, nhưng không phải của thằng Bảy. Tôi lập tức xác định phương hướng, chạy về phía phát ra tiếng ré.
Trong hang tối om, ba người chúng tôi chẳng thể biết mình đang ở đâu, chỉ biết lần theo tiếng động mà hướng đến.
Đi một đoạn, bỗng không khí im lặng đến kinh dị. Cả ba người cố gắng giữ im lặng để nghe động tĩnh. Tôi chửi thầm trong bụng, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, vô cùng bất lợi.
Xung quanh hang, chúng tôi lâu lâu lại gặp một vài cái hũ nhỏ như hai cái hũ ban đầu, nhưng lúc này chẳng phải là lúc tò mò bên trong có gì, mà là phải thoát ra khỏi đây.
Ba người đứng im lặng một lúc, không gian chỉ còn tiếng bịch bịch của tim đập. Lúc này nếu có kim rơi xuống cũng nghe rõ. Tôi tự trấn tĩnh, ráng nghe động tĩnh của thằng Bảy. Nhưng tai cứ ù ù tiếng máu chảy trong huyết mạch.
Chợt nghe bụp một cái. Tư Huyền đứng phía trước tôi bị thứ gì như cái lưỡi dài từ trong bóng tối phóng ra, cuộn lấy đầu rồi kéo tụt vào bóng tối. Cây đuốc trên tay Tư Huyền rơi bịch xuống đất.
Liền sau đó là tiếng vụt vụt của rựa chém vào không khí, thêm ánh lửa tóe ra khi rựa chém vào đá.
Sự việc quá nhanh, tôi định đưa tay chụp chân Tư Huyền thì đã thấy ông ấy bị lôi đi hơn ba mét rồi. Chỉ còn nghe tiếng ư ử và tiếng tay chân quẫy đạp xuống đất.
Trung Tài vọt lên, chụp lấy ngọn đuốc vừa rơi, chạy dí theo. Tôi cũng lòm còm ngồi dậy thật nhanh, chạy theo Trung Tài.
Phía trước chẳng còn dấu vết Tư Huyền, chỉ còn nghe tiếng thân người bị kéo lê dưới đất rạo rạo, tiếng khặc khặc của ông ấy.
Hai đứa chạy được một lúc thì bắt kịp Tư Huyền, thấy ông ấy bị kéo đi dưới đất, không ngừng giẫy giụa, hai tay đưa lên cổ ráng gỡ thứ gì đó đang quấn lấy.
Chạy thêm một đoạn, đã thấy cái lưỡi đó kéo Tư Huyền lên vách hang. Trung Tài nhanh tay, phóng con dao găm vào cái lưỡi. Chợt nghe bốn bề vang lên tiếng khóc oe oe.
Tôi quẳng cây đuốc ra phía trước, lao người đến chụp lấy hai chân Tư Huyền. Trung Tài cũng phóng vào níu lại. Lực kéo của cái lưỡi đó mạnh kinh hồn, tôi nắm chân Tư Huyền cũng bị giựt theo lên.
Tôi ráng bám lấy, cố leo đến chỗ cái lưỡi. Định lấy rựa chặt đứt cái lưỡi cứu Tư Huyền, làm không lẹ thì ông ấy chịu không nổi, nghẹt thở chết luôn mất. Tôi đưa một tay níu thắt lưng ông ấy, chân quờ quạng, may sao đạp vào miếng đá chìa ra. Có thế rồi, tôi lấy hết sức nhún chân, quăng người lên rồi vung rựa chặt mạnh vào cái lưỡi. Chỉ nghe xoạch một cái. Cái lưỡi chưa đứt hẳn mà chỉ mới lặc lìa, nhưng cũng may là nó nhả Tư Huyền ra. Cả ba cùng rớt bịch xuống đất.
Tôi nhanh chóng lại xem Tư Huyền thế nào, cũng may ông ấy còn sống. Ho khặc khặc một lúc. Trung Tài lúc này cũng lòm còm ngồi dậy, đi lấy hai cây đuốc lại. Soi rõ thì thấy cổ Tư Huyền hằn vết đỏ. Tôi thở dốc bảo:
"Có sao không anh Tư?"
Tư Huyền trên mặt sợ hãi thấy rõ, vừa xoa xoa cổ, vừa thều thào nói chẳng thành câu:
"Mẹ nó... chạy... lẹ... nó quay lại... bây giờ..."
Nói xong lại ho sặc sụa.
Tôi bảo:
"Mẹ bà, ông đứng nổi không?"
Tư Huyền lại thều thào:
"Ờ ờ... được..."
Nói xong ráng đứng lên, phải khụy xuống một hai lần mới đứng hẳn lên.
Trung Tài chen vào:
"Thôi, đi lẹ, thằng Bảy giờ chẳng biết sống chết kiểu gì, dám cá là nó cũng bị cái lưỡi quấn..."
Đang nói thì Trung Tài hét lên:
"Đứng dậy lẹ!"
Nghe Trung Tài hét lớn, Tư Huyền cùng tôi lập tức đứng dậy, nhìn về phía sau... Lại thấy gương mặt người trắng bệch, nhưng lần này thì cái miệng đầy máu tươi. Gương mặt chẳng biểu lộ cảm xúc, cứ chằm chằm nhìn ba thằng.
Trung Tài cực lẹ, cầm rựa phóng thẳng tới gương mặt đó.
Trong chớp mắt, nó lại lui vào bóng tối, chẳng thấy tăm hơi, chỉ còn nghe tiếng kim loại rơi xuống đất khô khốc. Tôi nói:
"Cái thứ quái quỷ gì vậy?"
Trung Tài bảo:
"Dám là Thiên Linh Cái lắm."
Tôi chẳng rành mấy vụ này, nên không nói gì. Trung Tài từ từ tiến lại nhặt rựa rồi cả ba lại lần mò đi tiếp, lúc này nghe tiếng ho the thé. Tôi vội mừng, biết đâu là thằng Bảy. Cả đám đi về hướng phát ra âm thanh, đi một lúc mới thấy có bóng người nằm vật vã trên đất. Tôi vội chạy lại gần, đúng là thằng Bảy.
Nhưng sao mặt nó tím tái, một bên vai máu chảy loan lỗ, mép miệng thì cứ ọc ọc ra một đống thứ chất màu đen tanh tưởi. Gần nó có mấy cái hũ vỡ, bên trong lúc nhúc những con sâu trùng màu đỏ, bám đầy trên người thằng Bảy hút máu. Tôi vội phủi đống sâu trùng kì quái xuống đất rồi đạp bẹp, lay thằng Bảy:
"Bảy ơi, mày sao vậy em?"
Thằng Bảy há họng, chẳng nói được tiếng nào. Tư Huyền và Trung Tài, trên mặt đều tỏ vẻ khiếp đảm.
Toàn thân thằng Bảy lạnh buốt. Hai mắt nó trợn ngược, ráng ú ớ nói cái gì đó. Tôi bảo:
"Mày ráng lên em, mẹ nó, mày ráng lên!"
Tôi vội ôm thằng Bảy ngồi dậy, chợt nó vỗ vai tôi một cái rồi ráng đưa tay như muốn cứng đờ chỉ lên phía trên.
Tôi liền ngửa đầu lên, lập tức thấy bên trên. Nhờ ánh đuốc, tôi thấy trần hang cũng chỉ bốn năm mét, phía trên là một người con gái khỏa thân. Bụng bị xé toạc bởi vô số những dây leo. Toàn thân cô gái dính chặt vào vách đá, nhìn kỹ mới thấy vô số những rễ cây mọc dưới lớp da. Từ trong bụng tủa ra hai sợi dây leo lớn, cỡ bằng đầu người.
Tôi kinh dị nhìn thứ đó... Bất chợt, hai sợi dây leo lớn động đậy. Tôi biết sắp có chuyện chẳng lành, vội ôm thằng Bảy, lúc này nhìn lại thì thấy nó đã tắt thở. Tư Huyền và Trung Tài cũng như tôi, biết rằng không thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, nếu không sẽ chẳng còn mạng đâu. Thấy thằng Bảy đã chết, lòng đau như cắt, mất đi một thằng anh em, tôi chịu không nổi.
Nhưng cũng ráng nín nhịn, ôm xác thằng Bảy rồi ráng chạy ra.
Nào ngờ vừa cõng xác thằng Bảy lên, bỗng từ hai bên tả hữu, xuất hiện hai gương mặt trắng bệch, cả hai đều miệng dính đầy máu tươi.
Tôi nhìn sang Tư Huyền và Trung Tài, mặt ai cũng xanh dờn, không còn giọt máu.
Hai gương mặt lúc này tiến đến gần. Lúc này tôi mới thấy, thì ra đó không phải là người, mà là một thứ quái dị.
Đó là hai cái xác con nít, bị sợi dây leo đâm vào từ lỗ hậu môn. Tôi kinh hồn, hiểu ra rằng, ông thầy bùa luyện Thiên Linh Cái này độc ác vô cùng. Đây chính là thứ bùa Thiên Linh Cái, kết hợp với Khiển Thây Ngải.
Tương truyền có giống ngải rất tà, gọi là Khiển Thây Ngải. Luyện loại ngải này có thể dùng để điều khiển xác chết, sai khiến cái xác đi làm việc như người hầu cho người luyện ngải. Nếu người luyện ngải không cao thâm thì thể nào cũng bị ngải làm cho điên điên khùng khùng. Giống ngải này rất tà rất ác, nên chẳng ai luyện, ngải sư thấy giống này cũng đem thiêu hủy chứ không để cho nó sống. Nào ngờ đâu, ở đây chúng tôi lại gặp phải thứ ma dị nhất trần đời này.
Thiên Linh Cái cần linh hồn của hai bào thai, một nam một nữ... Nếu là song sinh thì càng tốt, và ông thầy bùa trong động này đã luyện Thiên Linh Cái từ một cặp song sinh. Chắc có lẽ chưa thỏa mãn, lão già ấy đã ướp xác người mẹ vào Khiển Thây Ngải, để rồi luyện ra thứ quái dị hỗn tạp của "Bùa Ngải" này...
Tôi nghĩ mà lạnh người, không ngờ trên đời lại có kẻ độc ác đến như thế.
Nhưng chuyện gấp lắm rồi, không thể ngồi cảm thán được. Tôi tức tốc cầm rựa, trên lưng cõng xác thằng Bảy, định lao ra chém giết mở đường thoát thân.
Tư Huyền tay cầm rựa cũng run run, Trung Tài thì có vẻ như tâm trạng hiện tại đang tốt nhất trong ba người.
Cả ba nhìn nhau, Tư Huyền nói:
"Chạy!"
Lập tức cả ba lao mình chạy thật nhanh, liền thấy hai cái mặt của hai sợi dây leo há họng, bắn ra cái lưỡi dài lằng ngoằng định cuốn lấy chúng tôi.
Vừa thấy cái lưỡi đến trước mặt, tôi nghiêng người né qua. Nhưng do cõng xác thằng Bảy, động tác bị chậm lại, lập tức bị cái lưỡi quấn một vòng vào eo giựt đi.
Lúc này Tư Huyền một tay cầm đuốc, một tay cầm rựa chạy lên, chém một nhát thật mạnh cắt đứt cái lưỡi. Từ trong cái lưỡi phụt ra một thứ nước màu xanh lá. Tôi chẳng quan tâm, lại chạy tiếp. Trung Tài cũng vừa bị một cái lưỡi của cái đầu kia quấn vào tay, nhưng anh ta mau lẹ lắm, cũng chặt đứt một cái lưỡi.
Mỗi lần như vậy lại nghe tiếng ré lên rợn người. Lúc này chẳng biết lấy sức lực từ đâu mà chạy không biết mệt. Ba đứa ráng chạy thật nhanh, chạy dọc vách hang một lúc thì chợt nghe có tiếng nước chảy. Trung Tài cười lớn:
"Mẹ nó, thoát rồi, thoát rồi!"
Nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy. Cái thứ Khiển Thây Ngải kia chắc chắn là rất lâu rồi không được cho ăn, bây giờ nó thấy người sống thì dễ gì bỏ qua. Hai sợi dây leo mặt người kia đang vương đến gần sát chúng tôi lắm rồi. Thứ này dao chém cũng chẳng nhầm nhò gì, chỉ có may ra đốt trụi nó đi thì mới được. Nhưng bây giờ có gì đâu để đốt, chỉ còn hai cây đuốc gần cháy hết, đành cắm đầu mà chạy thật nhanh thôi.
Càng chạy thì càng nghe tiếng nước chảy róc rách rõ hơn. Tự dưng tôi lại có thêm nghị lực, phóng thật mau, nhưng nào ngờ đang chạy thì bị vấp phải hòn đá. Vừa nặng vì cõng xác thằng Bảy, vừa mất thăng bằng, tôi bổ nhào ra đất, lăn vòng ba bốn cái.
Tư Huyền và Trung Tài đồng loạt nói:
"Chết mẹ rồi!"
Mở mắt ra thì thấy hai gương mặt trắng bệch đã đưa đến cách mặt tôi không đầy hai gang tay.
Tôi chẳng có vũ khí trong tay, Tư Huyền và Trung Tài cách đó cũng hai mét, không thể đến cứu kịp. Chợt nhớ tới cái nanh hổ, vội móc nó ra, đâm thẳng vào dây leo mặt người. Đâm liền hai phát. Tiếng ré lên chói tai. Sợi dây leo liền thu lại.