Logo
Trang chủ
Chương 30

Chương 30

Đọc to

Năm người đều là những tay vào sinh ra tử, dân buôn lậu, dân mã, ma cô đối với họ mà nói có lẽ gặp như cơm bữa. Nhưng tình thế lúc này, nhìn ai cũng mặt mày tái nhợt, đứng bất thần không dám cử động. Ngọn pháo sáng trên tay Năm Béo cuối cùng tắt ngúm, tiếng xè xè cháy cuối cùng cũng dứt, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch lấn át cả tiếng nước chảy vào hào.

Tư Huyền lên tiếng:
“Thằng mập, trong ba lô mày còn thứ gì để chiếu sáng không?”

Năm Béo trả lời:
“Trong ba lô còn lại cỡ bốn cây pháo sáng, hai con dao, một ít đồ hộp, một cái xẻng và búa, một số đồ đánh lửa, nhưng không có gì để đốt.”

Tư Huyền thở dài một tiếng rồi im lặng, không nói gì.

Trong động tối om, đưa bàn tay trước mặt cũng không thấy được. Tình thế dường như là đường cùng, tôi càng không biết cái thứ không đầu nhớt nhợt kia là gì, và nó sẽ trở lại hay không nữa.

Tôi chợt nhớ lại hồi năm 68, chiến dịch mùa khô, thay người chết chất thành đống. Rồi sau đó là năm 72 ở sông Thạch Hãn, khi quân Bắc Việt đánh vào, vì thiếu quân nên tôi cũng bị lôi đi, chứng kiến cảnh tượng xác người chết tắc dòng, đến giờ tôi vẫn còn bị ám ảnh. Sáu tháng quân trường chẳng giúp ích được gì, nhưng có lẽ nhờ một phần may mắn mà tôi mới còn sống đến bây giờ. Sau về lại Lâm Đồng, làm lính chạy vặt ở đó, đến một hôm nghe động có quân Bắc Việt đánh vào, tôi bỏ chạy. Nghe đâu căn cứ đến bảy mươi người đều bị bắn giết sạch sẽ, tôi nghĩ lại bản thân thấy mình hèn nhát quá, nhưng cũng nhờ thế mà tôi còn sống được đến bây giờ.
Giờ lâm vào tình cảnh này, quả thật tôi cũng chẳng dám đi tiếp, dù rằng có thể chẳng sống được bao lâu nữa. Tôi nghĩ vậy rồi thở dài nói với mọi người:

“Có lẽ đường cùng rồi.”

Tôi vừa dứt lời, Trung Tài đã gầm lên nói:

“Im!”

Tôi nghe Trung Tài quát một tiếng cũng thấy sợ điếng hồn, không nói tiếp nữa. Một lúc lâu sau, nghe có tiếng rục rịch, là tiếng bước chân của ai đó.

Tư Huyền gằn giọng:
“Đứng im, không thằng nào động đậy hết!”
Nhưng dường như tôi cảm nhận ở đây còn có một người khác. Đúng y như rằng, Năm Béo, Trung Tài, Bảy Bại đều trả lời:

“Có ai động đậy gì đâu.”

Tư Huyền nói:
“Vậy… tiếng bước chân…”

Ông chưa kịp nói dứt lời thì từ phía xa xa đã xuất hiện ánh lửa cháy, ánh sáng lập lòe dường như rất xa. Cả năm người đều im lặng, Năm Béo thều thào bảo:

“Chẳng lẽ có người?”

Tư Huyền lúc này hét lớn:

“Cho hỏi là ai vậy?”

Tiếng hét vang ong ong dội lại… như thể rằng ở người cầm ngọn lửa kia cũng đang hỏi lại chúng tôi vậy.

Ánh lửa lúc gần lúc xa, lúc sáng lúc tối, ma quái khó tả. Lúc này bỗng tôi chợt nhiên nhớ lại lúc gặp cái Thiên Linh Cái cùng Khiển Thây Ngãi, cái lúc trần hang gần sập xuống, cũng có một ngọn lửa lập lòe như thế này chỉ đường cho tôi thoát ra khỏi đó. Tôi bất giác cảm thấy chút gì an tâm rồi nói:
“Đi theo ngọn lửa đi.”

Tôi nói dứt lời, liền cà nhắc mò mẫm đi tới ngọn lửa kia. Bốn người còn lại chẳng nói chẳng rằng, cũng đồng loạt đi theo sau. Bảy Bại đi gần tôi nhất, nó đưa tay đỡ tôi.

“Để em dìu.”

Chúng tôi đi theo ngọn lửa một hồi lâu, đi thông qua một lối rất nhỏ, lúc này ánh lửa chợt tắt ngấm. Tôi cảm thấy bối rối một lúc, Năm Béo nói:

“Sao vậy?”

Trung Tài đứng sau trả lời:

“Ra tới nơi đặt quách rồi.”

Tư Huyền đằng giọng bảo:

“Sao mày biết?”

Trung Tài giải thích:

“Vừa rồi lối vào Phật Mộ là minh điện, đi qua cái hầm vừa rồi là sinh đạo. Đi qua sinh đạo chính là nơi đặt quách. Theo tôi biết thì trước đây có một thằng mã từng gặp Phật Mộ thế này, nó nói minh điện có ba lối, một lối sinh đạo, hai lối tử đạo. Nếu chúng ta đi vào tử đạo thì nãy giờ chắc đã nát thây rồi.”

Tư Huyền bảo:

“Vậy thằng bạn mày đi vào sinh đạo rồi thoát ra được à?”

Trung Tài đáp bằng cái giọng ma quái:

“Không, nó đi vào tử đạo, chết không toàn thây.”

Năm Béo ớ một tiếng rồi hỏi:

“Vậy sao ông biết nó…?”

Trung Tài trả lời:

“Có nghe tới gọi hồn bao giờ chưa?”

Trung Tài vừa dứt câu, cả đám ngớ người, chẳng thể biết nói gì thêm. Tôi nói:

“Thôi, lo thoát ra khỏi chỗ này cái đã.”

Tôi cà nhắc đi tiếp, đi được thêm tầm chục bước. Phía trước mở rộng ra, có ánh sáng rọi thẳng xuống nơi đặt một cái quan tài. Vậy là Trung Tài nói đúng, đến nơi đặt quan quách rồi, tôi mừng húm nói:

“Tới rồi!”

Bảy Bại lại đưa tay dìu tôi đi thật nhanh, đây là một cái hầm không lớn hình vuông. Bên trên cao tầm hơn hai ba chục mét có khoét một cái giếng trời, đâm thẳng từ trần hang lên trên, nhưng cây cối dây leo dường như bò kín. Chỉ có chút ánh sáng le lói lọt vào soi xuống quan tài.

Cả năm người đều dường như gục ngã, vừa ra khỏi sinh đạo lập tức ai cũng ngồi bẹp xuống nền đất cát.

Chỉ riêng một mình Trung Tài, moi trong ba lô của Năm Béo ra hai cây pháo sáng, ông quẹt một cái, cả cái hầm sáng rực lên. Lúc này nhìn rõ trên vách hang, viết đầy những chữ Hán Nôm.

Trên nắp quan tài cũng khắc chữ Hán Nôm.

Trung Tài đi loanh quanh một lúc rồi cũng lại ngồi nghĩ.

Năm Béo lấy một ít đồ ăn ra chia cho mọi người. Tôi nhìn sang Bảy Bại, thấy nó không có chuyện gì, cũng ổn. Tôi an tâm một chút rồi lấy thức ăn, ăn lấy ăn để.

Ăn xong cảm thấy tinh thần sảng khoái, như thể vừa chết đi sống lại, tôi mừng rỡ nghĩ bụng sẽ thoát ra được rồi.

Tôi nói:

“Ăn xong rồi, giờ tìm lối ra thôi.”

Tôi lúc này nhìn sang Trung Tài, ông là người rành rõi về mồ mã nhất trong đám. Nhưng dường như một làn khói đen xuất hiện trên mặt ông. Trung Tài nhăn trán nói:

“Cùng đường rồi.”

Mọi người đồng loạt nói:

“Là sao?”

Giọng nói ai cũng có chút gì lo sợ. Tư Huyền bảo:

“Là sao? Sao mày nói là sẽ có đường ra?”

Năm Béo cũng trợn mắt.

“Ông đùa tôi đấy à?”

Trung Tài bảo:

“Mấy ông bị đuôi hay sao vậy? Nhìn xung quanh đi, chỗ này có người tới rồi. Nhìn đi, góc hang có mấy ụ đất nhỏ, trên mặt quan tài cũng có đất cát, cái lỗ kia chính là cái chỗ tụi nó đào đấy.”

Tôi ngẩn người, quả đúng là trên mặt quan tài có một lớp đất cát không dày, và cái lỗ nhỏ kia ban đầu tôi tưởng là giếng trời, nay nhìn kỹ lại thì đúng là nó được người ta đào nham nhở chứ không phải là có ý làm ra.

Năm Béo chẳng nói gì, đứng phắt dậy, lấy con dao bầu ra cậy nắp quan tài. Hành động mau lẹ, không ai kịp nói gì.

Trung Tài bảo:

“Trong quan tài là phụ nữ.”

Năm Béo nghe xong, cũng dừng lại, hỏi:

“Sao ông biết?”

Trung Tài nói:

“Má tao trước đây dạy chữ, trên quan tài là chữ "Phong Lan Nữ Ái Chi Mộ".”

Trung Tài thở dài rồi nói tiếp:
“Trên vách là câu chuyện của người phụ nữ này.”

Tôi tò mò liền nói:

“Ông kể thử xem?”

Tư Huyền dường như chẳng hứng thú gì, ông bảo:

“Mẹ tụi bây, tìm đường thoát không lo, lo đi nghe chuyện người chết.”

Năm Béo cười khẩy:

“Kệ mẹ mày, tao phải bật nắp quan tài xem con quỷ này như thế nào mà hành tao bán sống bán chết.”

Trung Tài gầm lên:

“Câm họng chó mày lại đi!”

Năm Béo chẳng nói, dùng sức bật nắp quan tài. Cả bốn người, tôi, Tư Huyền, Bảy Bại, Năm Béo đều nhìn vào trong, bất ngờ mất gần hai ba giây.

Bên trong quan tài là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mặc một áo cà sa, dung mạo không hề bị thối rữa, xinh đẹp vô cùng, mái tóc cũng mượt mà như người sống.

Năm Béo cười nói:

“Đẹp quá, dù sao tao cũng sắp chết, tao phải hưởng thụ một cái đã.”

Hắn nói dứt câu, đưa tay lột phăng áo cà sa của cái xác. Chiếc áo cà sa theo thời gian mục nát nhiều, bị Năm Béo kéo dứt một cái, cái xác đã trở nên lõa lồ.

Dức thì, Trung Tài gầm lớn, lao thẳng tới Năm Béo, đè hắn ra đất, đấm túi bụi. Năm Béo bất ngờ không kịp trở tay, bị đè ra đất, nhưng sau vùng dậy, bóp ngay yết hầu Trung Tài, tay kia đấm liên tục vào bụng.

Sự tình xảy ra quá nhanh, không ai trở tay kịp, Tư Huyền, tôi và Bảy Bại đồng loạt lao vào can ngăn.

“Đụ má tụi bây, dừng ngay!”

Tôi cố chịu đau cái giò, dùng hết sức dứt hai thằng ra. Nhưng nào ngờ lúc Năm Béo ngồi dậy, cái thế hắn đang có, quơ ngay con dao bầu, định lao tới chém chết Trung Tài. Sức tôi và Bảy Bại cản hắn không nổi, Năm Béo lao tới chém thẳng vào Trung Tài.

Tư Huyền đang khóa tay Trung Tài từ phía sau, thấy Năm Béo lao đến chém, liền kéo cả hai ra khỏi đường chém. Chém hụt một nhát, Năm Béo chưa chịu, hắn cầm con dao bầu chỉ thẳng vào Trung Tài nói:

“Đụ má, tao đéo chém mày ra bã tao đéo là con người!”

Tư Huyền lúc này nổi khùng, lao thẳng tới Năm Béo, tay trần nắm lấy lưỡi con dao bầu. Tay kia đập vào cằm Năm Béo, làm con lợn mập đó lăn đùng ra đất. Tư Huyền thì tay trái máu me nhiễu xuống.

Ông bảo:

“Mày ngon với ai vậy?”

Trung Tài chẳng nói chẳng rằng, lụm con dao bầu lên, nhìn nhìn con dao một lúc. Trung Tài tiến đến cái quan tài, cởi áo ngoài rồi đắp vào cái xác.

Năm Béo lúc này lồm cồm ngồi dậy, mặt hầm hầm nhìn Tư Huyền. Hắn im lặng chẳng nói gì. Nhìn sang Trung Tài rồi cười khẩy một cái.

Bảy Bại đứng bên cạnh tôi, lầm bầm nói:

“Thằng chó.”

Tôi cũng lắc đầu nghĩ bụng: "Đến người chết mà nó cũng không tha."

Lúc này, Trung Tài đứng trầm ngâm một lúc nói:

“Cái mộ này là của một ông người xây cho con gái, trên vách hang kể lại rất rõ cuộc đời của người phụ nữ này.”

Đại khái câu chuyện rằng: Người xây lăng mộ này họ Trịnh tên Công, là hậu duệ của nhà Trịnh ở miền Bắc vào đây chạy trốn cách đây hơn hai ba trăm năm. Ông vào đây sống như người bình thường, cưới vợ, chỉ có duy một người con gái tên Phong Lan. Gọi là Trịnh Phong Lan. Vợ ông sau khi sinh con thì mất, ông nuôi con một mình. Con ông càng lớn càng giống mẹ, ông một hôm mơ thấy giấc mơ kì lạ, trong giấc mơ đại khái là con ông chính là vợ ông chuyển kiếp. Từ hôm đó, ông sinh lòng tà. Bắt con nhốt trong phòng kính, sau đó quan hệ. Ông lúc nào cũng nói con ông chính là vợ ông. Dần dà con ông không chịu nổi khổ sở lâu, nên lâm bệnh mà chết ở tuổi hai mươi tám.
Sau con chết, ông sống một mình cách ly thế sự, đi đến vùng Châu Đốc An Giang này vì nghe rằng ở đây có những đạo sĩ biết phép thuật thần thông. Ông đi đến và bái sư một vị đạo sĩ, ông kể mọi chuyện cho vị đạo sĩ nghe. Vị đạo sĩ muốn ông thoát khỏi tà tâm, liền chỉ giảng ông. Cuối cùng ông nhận ra việc mình sai trái. Khi trở về nhà, tự mình xây dựng một ngôi chùa nhỏ, sau đó bỏ tiền đúc tượng đồng. Rồi cũng một mình ông xây dựng hầm mộ cho con gái. Ông xây trong vòng hai mươi năm.
Lại có một chỗ khắc: "Trịnh Công tội nghiệt trời đất không dung, tự biết đáng tội vạn kiếp bất siêu linh, chỉ mong sau khi chết có thể ở cạnh con để hầu hạ."

Tất cả đều được ghi bằng chữ Hán Nôm, khắc chết trên mặt hang, Trung Tài nói xong thì thở dài.

Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn. Tư Huyền trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Đọc kỹ xem còn có điều gì chỉ dẫn lối thoát ra khỏi hầm mộ không?”

Trung Tài lắc đầu bảo:

“Lão Trịnh Công xây xong chắc đã chết ngay sau đó, làm gì còn nghĩ tới việc làm lối đi ra.”

Tôi lúc này nói:

“Ông chắc đã nghĩ kỹ lắm, không muốn cho ai chạm vào con gái ông ta, thế nên mới trồng cả Hoa Xác bên ngoài, rồi đào hào, làm ra cả sinh đạo tử đạo?”

Tôi nói dứt thì cũng thở dài, Bảy Bại cười khổ nói:

“Em thấy ông vẫn chưa dứt được đứa con gái đâu.”
Nói xong nó cười cười, tôi cũng chẳng hiểu ý nó là sao.

Nhưng đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao cái xác có thể tồn tại lâu đến như vậy mà vẫn còn như vậy, không hề bị hủy hoại. Tôi hỏi Trung Tài về việc đó, bản thân ông cũng không rõ.

Tôi ngửa đầu nhìn cái giếng trời, thấy bên trên cũng đã sụp tối. Không khí lúc này trở lại im lặng tĩnh mịch. Bất ngờ Tư Huyền đứng lên, vớ lấy cái ba lô của Năm Béo. Năm Béo bất ngờ cũng đứt phắt dậy, bảo:

“Ông làm gì đấy?”

Tư Huyền đằng đằng sát khí bảo:

“Mày động đậy, tao chém chết mày!”

Năm Béo bảo:

“Tao sợ mày à?”

Trung Tài lập tức lăm lăm con dao bầu trong tay tiến đến. Trời bỗng tối hẳn, bên trong hang trở nên tối đen. Chẳng ai nói gì, mắt vốn đã quen với bóng tối, tôi nhìn thấy dáng ba người bọn họ đứng bất động, không ai lên tiếng. Bất ngờ từ xa vang lên tiếng bò lê trên đất cát sột soạt.

Tôi nhìn lại… từ đường sinh đạo, cái bóng dáng không đầu hai chi lồ lộ đi tiến tới.
Nó phát ra âm thanh như giòi mọt đục khoét, tất thảy đều lo chuẩn bị đề phòng.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hồng Trần Vấn Đạo
BÌNH LUẬN