Nếu mình đoán không lầm thì nếu nó không ở lại hoặc cả đám ở lại thì chắc có lẽ giờ 4 thằng đang mọc cỏ xanh rồi. Rồi cái gì đến cũng đến thôi, 7h rồi, xe chở quan tài nó chậm rãi từng dòng lăn bánh, xe chở nó ra nghĩa địa cách nhà tầm 2km, mình thì chỉ lặng lẽ ngồi trên xe máy cùng với T và T' đưa nó về nơi an nghỉ cuối cùng thôi. Đoạn đường không xa nên tầm 30p là đến nơi. Xe dựng lại ở đó, 6 anh đội tỳ nhấc quan tài nó ra, mỗi người 2 tay rinh vào phía trong, xe máy cũng vậy, mọi xe đều dựng ở ngoài, cuốc bộ vào trong thêm khoảng 100-200m gì nữa. Lẳng lặng bước theo dòng người đưa nó ra mộ huyệt, nhìn cảnh người ta chuẩn bị đưa quan tài xuống ngoài việc nói Rest In Peace thì mình không biết làm gì hơn. Về phần mẹ nó thì như lúc này bác ấy đã không còn kìm chế được nước mắt nữa, khóc một cách thê lương, em nó thì không được đi theo vì lí do còn nhỏ. Từng xúc cát một phủ đầy lên nó. Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc, mãi mãi trò chơi ấy sẽ kết thúc, rồi thì trở về việc ai người nấy làm. Nhưng đôi khi sự đời không như những gì ta nghĩ…