Kiến thức về dược thảo tạm thời chỉ cần học thuộc lòng là đủ. Vương Dục cũng vừa lúc phải đến dược viên trình diện, nhân cơ hội thực hành để dung hội quán thông cũng là một ý hay.
Nếu có thể tu luyện Dạ Ẩn Chú đến viên mãn, người khác sẽ khó mà khóa chặt được vị trí của hắn, cũng sẽ không đến nỗi rơi vào cục diện bị kẻ khác ám toán như bốn ngày trước.
Quân tử tàng khí vu thân, đãi thời nhi động! Che giấu thực lực cho tốt, mới có tương lai.
Sau khi thu dọn hành trang, Vương Dục rời đi. Chuyến này phải nửa năm sau hắn mới quay về.
Dược viên riêng của Đạm Đài chấp sự nằm trong Ác Thần Phường, thế lực đứng sau là địa bàn của Ác Thần Phong, ngọn núi thứ chín.
Mạch này không có Nguyên Anh Chân Quân tồn tại, người có tu vi cao nhất là một tu sĩ Kết Đan điên phong, thuộc hàng hạ đẳng trong Nghịch Linh Huyết Tông. Do đó, tình hình ở Ác Thần Phường cũng tương đối hỗn loạn, người của tám ngọn núi còn lại đều cắm rễ ở đây để chia một chén canh.
Đạm Đài Thiền thuộc Hàn Huyết Phong nhưng dược viên lại mở ở Ác Thần Phường. Từ đó có thể thấy được thế lực của mạch Hàn Huyết lớn mạnh đến mức nào. Dù sao thì dược viên cũng không phải là cơ sở nhỏ, quá trình sinh trưởng của linh dược cần hấp thụ một lượng lớn linh khí.
Dược viên thường được đặt ngay trên linh mạch, còn phải bố trí nhiều loại trận pháp để mô phỏng môi trường sinh trưởng cần thiết cho các loại linh dược khác nhau.
Linh dược nhất giai không đòi hỏi môi trường sinh trưởng quá khắt khe, độ khó để chăm sóc chắc cũng không lớn.
Men theo đại lộ đi thẳng, thuận theo chỉ dẫn trên quyển trục nhiệm vụ, hai canh giờ sau, Vương Dục mới đến được chính môn.
Nhìn từ bên ngoài, nơi đây thực chất chỉ là một sân viện lớn, nằm ở vị trí rìa ngoài của Ác Thần Phường. Bên trong linh khí vô cùng nồng đậm, gần như hóa thành sương mù mỏng.
Bức tường cao bằng hai người vây kín bốn phía, chỉ có cửa lớn là một kiến trúc dạng cổng chào, mái cong vút, góc chạm khắc những con thú nhỏ không rõ tên.
Cửa có hình con dơi ngậm vòng đồng, hắn khẽ gõ nhẹ.
Hai mắt của con thú bằng đồng trên cửa bắn ra hai luồng sáng, quét đến quyển trục nhiệm vụ trên tay hắn rồi mới mở ra.
Vương Dục thuận thế bước vào, đập vào mắt là vô số linh dược.
Bên trái là linh dược nhất giai Ngũ Tinh Thảo, một trong những chủ dược để luyện chế Tích Cốc Đan.
Bên phải là linh dược nhất giai Tráng Cốt Hoa, một trong những chủ dược để luyện chế Thối Thể Đan.
Linh dược không có phân chia phẩm cấp hạ, trung, thượng, cực phẩm, chỉ có sự khác biệt như phổ thông, trân quý... nhưng đan dược luyện ra từ chúng thì lại có. Điểm này được quyết định bởi kỹ nghệ của luyện đan sư.
Dược viên của Đạm Đài chấp sự đều được trồng theo quy mô lớn, điều này khiến Vương Dục thấy thoải mái hơn nhiều, ít nhất sẽ không quá phiền phức.
Đây mới chỉ là tiền viện, hai mảnh ruộng thuốc cộng lại cũng đã có hơn nghìn gốc linh dược, giá trị không hề nhỏ.
Ở giữa là một Xuyên Phong Đường thông suốt trước sau, chỉ treo vài tấm rèm mỏng và chuông gió. Gió nhẹ thổi qua hòa cùng hương thuốc lan tỏa khắp vườn, khiến lòng người thư thái.
Nối với Xuyên Phong Đường là một dãy nhà được xây thẳng hàng, vừa vặn chia cả dược viên thành hai nửa. Hậu viện được chia thành bốn mảnh ruộng thuốc, trồng những loại linh dược tương đối quý hiếm.
Hoàng Liên Chi, Hàn Băng Cửu Diệp Thảo, Ngọc Long Lan... cùng hai cây linh thụ nhị giai Nguyệt Quang Thụ. Quả của nó là Nguyệt Quang Quả, vừa có tác dụng làm đẹp, vừa có thể giúp các tu sĩ Trúc Cơ tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn tinh tiến chân nguyên.
Mười năm mới có thể thu hoạch một lứa, trong số linh dược nhị giai, đây được coi là loại trân quý, bởi lẽ nó là cây ăn quả, có thể cho ra sản lượng liên tục, giá trị hơn hẳn các loại linh dược thông thường.
Vương Dục đang nhìn ngó xung quanh, khứu giác khẽ động, bỗng ngửi thấy một làn hương gió từ bên phải bay tới, hắn bèn định thần nhìn lại.
Chỉ thấy một nữ nhân mặc váy lụa màu xanh nhạt bó eo, tóc búi kiểu Linh Lung Vân Kế, cài một cây trâm vàng bộ dao, giữa trán điểm một đóa hoa điền hình cá đính bảo thạch màu vàng xanh.
Hai dải lụa mỏng quấn quanh tay vắt qua vai, đôi chân thon dài uyển chuyển bước tới.
Nàng có ngũ quan tinh xảo, đôi mày dài và hẹp, mang một khí chất kỳ lạ vừa ngây ngô vừa quyến rũ, duy chỉ có vẻ lạnh lùng trong ánh mắt là rét buốt thấu xương.
Vẻ đẹp của nàng khiến Vương Dục kinh diễm, nhưng hắn không hề bị mê hoặc.
"Tu sĩ Băng Tuyết Lâu Vương Dục, bái kiến Đạm Đài tiền bối."
Đạm Đài Thiền khẽ gật đầu, liếc nhìn mái tóc trắng và gương mặt già nua của Vương Dục, rồi ngay lập tức chẳng buồn nhìn nữa.
"Dược viên này của ta, ngươi có nắm chắc chăm sóc được không?"
Vương Dục gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Trừ hai cây Nguyệt Quang Thụ này không dám chắc, còn lại các linh dược khác, chăm sóc trong nửa năm không có vấn đề gì."
"Cũng phải."
Nhìn thấy lệnh bài Hắc Huyết đệ tử bên hông Vương Dục, Đạm Đài Thiền liền hiểu ra, biết hắn chỉ là đệ tử ngoại môn, bèn đưa cho hắn một chiếc ngọc giản.
"Bên trong ghi chép phương pháp chăm sóc Nguyệt Quang Thụ, cũng như cách đối phó với sâu bệnh và biến chứng. Nửa năm này ta cần bế quan luyện một lò linh đan, xuất quan sớm hay muộn chưa biết, nhưng ngươi phải đảm bảo dược viên không thiếu một cọng cỏ nào."
"Đệ tử tuân lệnh."
"Rất tốt, bên phải là phòng ở của ngươi, cùng với các công cụ, hạt giống cần thiết để chăm sóc ruộng thuốc. Nếu có linh dược nào đến kỳ thu hoạch thì nhớ hái xuống rồi trồng bổ sung. Hôm nay bắt đầu nhận việc đi."
"Vâng."
Những ngày tiếp theo, Vương Dục trở thành một dược nông cần mẫn, ngày ngày nhổ cỏ bắt sâu, tuần tra ruộng thuốc ba lần, tỏ ra là một người vô cùng siêng năng và có trách nhiệm.
Đạm Đài Thiền quan sát hắn mấy ngày, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đến tĩnh thất bên trái Xuyên Phong Đường để bế quan.
Vương Dục tuy biết nàng là luyện đan sư, nhưng hai người lại chẳng có giao tình gì, không tiện hỏi nhiều, cứ ngoan ngoãn trồng trọt là được.
Ngoài lúc bận rộn, hắn cũng chăm chỉ tu hành.
Dù sao ở giai đoạn này, hiệu quả của việc tu luyện treo máy có thể gói gọn trong bốn chữ "cần cù bù thông minh". Linh lực cần hắn tự mình vận chuyển công pháp để nén lại, hoàn thành lần luyện linh đầu tiên, nâng cao chất lượng linh lực.
Độ khó của việc hóa thập vi nhất không hề thấp.
Khi tu luyện đến giới hạn của kinh mạch, tinh thần mệt mỏi, hắn lại tiếp tục nghiên cứu Băng Thuẫn Thuật đến nửa đêm mới đi ngủ nghỉ.
Cuộc sống trôi qua thật đủ đầy, khiến người ta cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.
Thoáng chốc, đã là ngày thứ ba mươi lăm trong kiếp sống ngoại môn của Vương Dục, hắn đến dược viên riêng này cũng đã được một tháng.
Hôm ấy.
Cửa lớn của Đạm Đài dược viên bị gõ vang, Vương Dục cầm cuốc thuốc ra mở cửa.
Trước mặt là một nam tử nho nhã mặc áo lam, đội mũ mây, hai lọn râu dài màu trắng bạc rủ xuống từ bên thái dương. Gương mặt tuy trẻ nhưng tuổi tác ước chừng không nhỏ.
Khí tức tỏa ra đối với Vương Dục mà nói vô cùng hùng hậu, là một vị đại lão Trúc Cơ kỳ, hắn vội vàng hành lễ.
"Đệ tử ngoại môn Hàn Huyết Phong Vương Dục, ra mắt Trúc Cơ tiền bối."
"Đứng lên đi, ngươi đây là..."
"Dược nông."
Vương Dục huơ huơ cây cuốc nhỏ mấy cái, tu sĩ đội mũ mây lộ vẻ bừng tỉnh: "Bản tọa có việc tìm Đạm Đài sư muội, không biết sư muội có ở nhà không."
"Đạm Đài tiền bối đang bế quan luyện đan, không tiện làm phiền, ít nhất cũng phải nửa năm sau mới xuất quan." Vương Dục nhanh chóng đáp.
"Nếu đã vậy, ngươi thay bản tọa chuyển lá thư mời này cho Đạm Đài sư muội."
"Vâng!"
Thấy người nọ rời đi, Vương Dục đóng cửa lớn lại, nhìn vào tấm thiệp mời màu đỏ trong tay, thời gian ghi trên đó là khoảng tám tháng sau.
"Từ Thị Đan Phố khai trương, mời Đạm Đài tiền bối đến dự lễ?"
"Từ Thị Đan Phố..."
Vương Dục trong lòng nảy sinh vài ý nghĩ. Hắn đối với đan đạo vẫn có mấy phần hứng thú, nếu không cũng chẳng đến đây làm việc để xây dựng nền tảng làm gì.
Hay là dùng lệnh bài đổi lấy một nghìn điểm cống hiến kia để đổi lấy truyền thừa luyện đan?
Tự hỏi lòng mình một câu, Vương Dục cũng không vội.
Học luyện đan thuật cực kỳ tốn kém, ngoài việc dùng cách tu luyện treo máy để đi đường tắt ra, hắn cũng không có vốn liếng để học, đành phải chờ thêm một thời gian nữa.
Đợi pháp thuật tu trì gần ổn rồi, sẽ đi đổi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bỉ Ngạn Chi Chủ
Tr Phú
Trả lời1 tháng trước
Thiếu Chương 28 ad ơi
Nguyễn Như Thành
Trả lời2 tháng trước
Ơ sao lại xóa truyện vậy ad