"Đại Thiên Tôn, cuối cùng ta cũng kéo ngươi xuống được rồi!" Lục Bắc khẽ nhắm mắt.
Sự trở lại của Đại Thiên Tôn, mượn thân thể Thiên Đế Lục Nam để tái sinh, là một hành động liều chết vì trọng tình trọng nghĩa. Ngay cả những kẻ vô địch khác trong thiên hạ nếu chứng kiến cũng phải thốt lên một tiếng cảm thán.
Lục Bắc nhìn chằm chằm vào đối thủ, người có dung mạo giống hệt mình, nhưng lại không hề có khí thế bức người hay cảm giác áp bách cao cao tại thượng. Phong thái của người này nhẹ nhàng như gió mây, tĩnh lặng và thâm sâu.
Giống như một kẻ đã trải qua vô vàn tang thương, nhìn thấu vạn vật hồng trần, phiêu diêu ngoài thế tục, không hề có chút uy hiếp nào. Nhưng chính sự dửng dưng này lại tạo ra cảm giác sâu không lường được, khiến người ta càng nhìn càng kinh hãi, càng nhìn càng kính sợ.
Khí tức của hắn viên mãn không tì vết, bao trùm hiện tại, suy xét quá khứ và tương lai, rộng lớn vô hạn, đủ để bao dung mọi thứ. Nói là Đại Thiên Tôn, chi bằng nói là Thiên Đạo.
"Đại Thiên Tôn... đã Hợp Đạo rồi sao?" Lục Bắc nửa tin nửa ngờ. Trực giác mách bảo hắn rằng Đại Thiên Tôn đã bước chân vào cảnh giới đó, nhưng lý trí lại cho rằng đối phương chưa hoàn toàn siêu thoát.
Nếu đã đạt tới Nhất Niệm Vĩnh Hằng, thoát khỏi Tuế Nguyệt Trường Hà, thì trước khi Đại Thiên Tôn xé bỏ Thiên Thư, hắn đã là Thiên Đạo. Khi đó, những kẻ vô địch như hắn sẽ không có cơ hội vùng vẫy.
"Quả thực đã Hợp Đạo." Đại Thiên Tôn đáp lời một cách dửng dưng, rồi nói tiếp: "Sự va chạm giữa ngươi và ta cũng là một phần của quá trình tiến hóa Thiên Đạo. Đại Thiên Tôn của quá khứ, Thiên Đế của hiện tại, sẽ quyết định Thiên Đế Đại Thiên Tôn của tương lai."
"Ngươi muốn Hợp Thể?" Sắc mặt Lục Bắc tối sầm. Hắn chợt nhận ra, nếu hắn ngồi lên bồ đoàn kia, hợp nhất với Đại Thiên Tôn, hắn chắc chắn sẽ đạt được Nháy Mắt Vĩnh Hằng hằng mong muốn. Nhưng sau đó, hắn còn là chính hắn hay không thì khó mà nói.
Hắn hừ lạnh: "Ngươi đến chậm rồi. Thế gian đã có Thiên Đế Đại Thiên Tôn, tương lai đã sớm thành hình."
"Đó là quá khứ của ngươi, không phải tương lai của bản tọa."
Quả nhiên, lão già này thật sự muốn hợp thể!
Lục Bắc lười đôi co với Đại Thiên Tôn. Hắn siết chặt hai tay thành quyền ấn, muốn cùng Đại Thiên Tôn phân định rõ ràng thế nào là Trí Dũng Song Quyền.
Mọi tính toán của Vạn Đạo chi Sư đều dừng lại ở đây, tất cả chỉ để đổi lấy cơ hội cho hắn và Đại Thiên Tôn có một trận chiến công bằng. Thật đáng xấu hổ khi nói ra, nhưng hắn đã tập hợp vạn đạo của trời đất vào một thân, lại có đại thần thông nuốt chửng vạn vật của Ma Chủ, không còn gì phải sợ hãi.
"Bản tọa chỉ hỏi một câu, rốt cuộc ngươi là Đại Thiên Tôn hay là Thiên Đạo?"
"Là hay không là không quan trọng. Bản tọa chỉ biết ngươi và ta không hề mâu thuẫn. Bản tọa là Thiên Đạo, ngươi chính là Ma Đế Đại Thiên Tôn. Hoặc là, cả hai chúng ta đều là Thiên Đế Đại Thiên Tôn. Ngươi sinh ra vì bản tọa và Thiên Đạo, còn Thiên Đạo sẽ kết thúc vì ngươi và bản tọa."
"Hiểu rồi." Lục Bắc gật đầu. Vị này quá ngông cuồng, đích thị là Đại Thiên Tôn không sai.
Thảm kịch của hai đời Ma Chủ và Tứ Đại Yêu Thần vẫn còn hiển hiện trước mắt, Lục Bắc khắc ghi trong lòng rằng không thể tin bất cứ điều gì từ Đại Thiên Tôn. Hắn lập tức tung ra một đạo quyền ấn, thẳng hướng khuôn mặt trắng trẻo kia.
Quyền lực bùng nổ, hư không tan vỡ. Hắc ám vô tận cuộn tới, Pháp tướng Đại Thiên Tôn và Thập Mục Đại Ma đồng thời rơi vào hư không.
"Nếu ngươi cứ khăng khăng đối đầu, kẻ được lợi chỉ có thể là Thiên Đạo. Đến lúc đó, cả ngươi và ta đều sẽ kết thúc vì Thiên Đạo, mọi tâm huyết sẽ hóa thành tro tàn. Được trước mất sau, chẳng phải đáng tiếc sao?"
Trong hắc ám vô tận, Đại Thiên Tôn tận tình khuyên nhủ. Một mặt, hắn vung tay áo ngăn chặn ý chí áp bức của Ba Ngàn Thế Giới, mặt khác, hắn giảng giải sự thật, khuyên Lục Bắc đừng nên xúc động. Không cần phải quyết đấu sinh tử, hoàn toàn có thể hợp tác cùng có lợi.
"Phì! Tin ngươi mới là lạ. Lão già thối tha nhà ngươi quá xảo quyệt!"
"Đừng tranh cãi lời lẽ. Ngươi không biết danh tiếng của mình thối nát đến mức nào sao?" Lục Bắc cười lạnh: "Vì bản tọa là nguyên thần chuyển thế của ngươi, những năm qua ta đã phải gánh không ít tai tiếng thay ngươi. Bị người đời chỉ trỏ thì thôi, ngay cả khi thành Thiên Đế cũng khó tránh khỏi miệng lưỡi thiên hạ, nói ta đạo đức thấp kém. Tất cả đều là do ngươi hại!"
Đại Thiên Tôn nghe vậy im lặng. Rất nhiều thân thể chuyển thế của nguyên thần đều mang bóng dáng của hắn, ngay cả Khí Ly Kinh sinh ra từ nhục thân hắn cũng không ngoại lệ. Chỉ riêng Lục Bắc là hoàn toàn khác biệt. Chiếc nồi này Đại Thiên Tôn không gánh.
Giống như Lục Bắc không muốn dây dưa với Đại Thiên Tôn, sợ bị thuyết phục mà rơi vào bẫy, Đại Thiên Tôn cũng nghĩ đến việc không thể nói nhiều với Lục Bắc, nói nhiều sẽ làm mất đi phong thái, khiến hắn trở nên quá tầm thường. Giết chết kẻ này, cướp đoạt mọi thứ, mới có thể đạt tới Nháy Mắt Vĩnh Hằng!
Đại Thiên Tôn khẽ gật đầu, ánh mắt rủ xuống khí Hỗn Độn. Khí Hỗn Độn tràn ra, dẫn động ngàn vạn pháp tắc biến đổi, vận chuyển theo một quỹ tích huyền ảo, hợp thành một đạo đại ấn cổ phác, kỳ dị. Hỗn Độn Đại Ấn!
Ấn này không phải thần thông, cũng không phải pháp bảo, mà là một bảo vật được ngưng tụ và diễn hóa từ ngàn vạn pháp tắc. Nó không thuộc về Âm Dương Ngũ Hành, không nằm trong Tam Giới, là chí bảo được Đại Thiên Tôn rèn đúc bằng pháp tắc Thiên Đạo, kết hợp với sự truy cầu vĩnh hằng của chính mình. Đại ấn thành hình, long trời lở đất.
Hư không cuộn lên thần quang hạo nhiên, bao trùm cả Tam Giới và Ba Ngàn Thế Giới, khiến chúng hóa thành một điểm nhỏ bé trong vạn ngàn tia sáng, giống như một giọt bọt nước trong Tuế Nguyệt Trường Hà vô tận.
Tâm trí Lục Bắc chấn động, bên tai như nghe thấy tiếng sóng lớn sông dài cuồn cuộn. Thần quang tĩnh lặng nhưng tuôn trào không ngừng kia, chính là Tuế Nguyệt Trường Hà, nơi ghi lại sự biến thiên của vạn sự vạn vật từ khi Tiên Cảnh mới khai sinh đến nay.
Một giọt bọt nước của Tuế Nguyệt Trường Hà rơi xuống, làm hỗn loạn vạn cổ thời không, nặng nề đến mức khó thể tưởng tượng. Áp lực che trời lấp đất kia, bản chất là một cỗ vĩ lực khổng lồ không thể dò xét, làm rung chuyển thân thể cứng rắn của Thập Mục Đại Ma, khiến hắn gần như không thể chịu đựng nổi.
Điều này là không thể! Thập Mục Đại Ma tập hợp vạn đạo vào một thân, là sinh vật hoàn mỹ nhất giữa trời đất, trừ việc không thể nắm bắt thế giới mới, hắn gần như không khác gì Thiên Đạo. Đại ấn này là thứ gì, dựa vào đâu mà có thể ép Thập Mục Đại Ma không thở nổi? Ngay cả Thiên Đạo cũng không mạnh mẽ đến mức này.
Dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của Lục Bắc, Đại Thiên Tôn mỉm cười: "Vật này tuy được ngưng tụ từ pháp tắc Thiên Đạo, nhưng đã siêu việt Thiên Đạo hiện tại. Bồ đoàn ngươi thấy trong đại điện vừa rồi chính là vật này."
"Hỗn Nguyên Vô Cực Thái Thượng Đại La Kim Tiên?!" Lục Bắc kinh ngạc thốt lên.
Đại Thiên Tôn khẽ nhíu mày: "Gọi cảnh giới này như vậy, cũng không phải là không thể."
"Ngươi nói bậy!"
"Nếu ngươi thật sự siêu việt Đại La Kim Tiên, dòng sông này phải bao gồm cả tương lai, nhưng nó không có, chỉ có quá khứ và hiện tại. Mọi thứ đều là ngươi phỏng đoán và mô phỏng, chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi." Lục Bắc khinh thường nói.
"Có phải cố làm ra vẻ hay không, ngươi thử một lần sẽ biết." Đại Thiên Tôn mỉm cười.
Nụ cười này Lục Bắc đã quá quen thuộc. Từ Tiên Thiên Nhất Khí đến Nguyên Thủy Thượng Khí, từ Bất Hủ Kiếm Ý đến Âm Dương Đại Đạo, mỗi lần hắn bị lừa vào bẫy đều là lúc đối phương nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng này. Chắc chắn có mưu kế!
Ầm ầm— Hỗn Độn Đại Ấn rơi xuống, Tuế Nguyệt Trường Hà cuồn cuộn phun trào. Từng mảnh thời không tồn tại trong quá khứ bị Đại Thiên Tôn kéo ra, hóa thành bọt nước ngút trời đổ xuống.
Chỉ một kích, thời không thiên địa đại loạn. Trong dòng sông năm tháng vô tận, vô số bọt nước cuộn trào, thời gian vặn vẹo, hư không tan vỡ, từng đạo thân ảnh mờ ảo nổi lên mặt nước.
Có Pháp tướng Đại Thiên Tôn vung tay chống trời, tay cầm Thiên Thư xé thành mảnh vụn. Có Tứ Đại Yêu Thần nối liền trời đất, diễn hóa thần thông Thiên Mệnh Duy Nhất, Chí Cao Vĩnh Hằng vô thượng. Có Ma Chủ hoành hành Tam Giới, thôn phệ vạn vật làm của riêng. Lại có Thiên Đế Đại Thiên Tôn mở ra Ba Ngàn Thế Giới, trấn áp Tam Giới, thành tựu chí cao vô thượng.
Thần quang bất hủ, ma khí vô lượng, hàng tỷ yêu vân cuồn cuộn trong Hỗn Độn. Hàng trăm ngàn đạo thân ảnh đứng trên đỉnh thời không, ngay cả Lục Bắc cũng bị Đại Thiên Tôn kéo ra không dưới mười bản thể từ Tuế Nguyệt Trường Hà.
Các cường giả tắm mình trong dòng sông năm tháng bước ra. Khái niệm về sự duy nhất của Tuế Nguyệt Trường Hà đối với Đại La Kim Tiên, vào thời khắc này, trở nên vô cùng nực cười.
Lục Bắc hiểu rõ trong lòng. Chẳng trách Vạn Đạo chi Sư không có dũng khí đối mặt Đại Thiên Tôn. Cảnh tượng Tuế Nguyệt Trường Hà được Hỗn Độn Đại Ấn thôi diễn đã vượt xa năng lực của Thái Tố Vô Cực Thiên.
Nếu Vạn Đạo chi Sư là người đứng đầu sau đại kiếp, người lập ra Tiên Đạo Pháp Môn, mở ra văn minh tu tiên, là tổ của Đạo Tu, thì Đại Thiên Tôn là người đứng đầu trước đại kiếp, là đỉnh cao của Đạo Tu thời kỳ đó.
Theo phương pháp tu tiên khảo cổ của Giới Tu Tiên, thời kỳ trước đại kiếp mạnh hơn thời kỳ sau đại kiếp. Vạn Đạo chi Sư đối với Đại Thiên Tôn, giống như Trung Cung Hoàng Đế hay Vân Tác Vũ đối với Vạn Đạo chi Sư, gặp mặt là phải chịu thua.
Hơn nữa, Đại Thiên Tôn đã triền miên với Thiên Đạo nhiều năm, sớm đã rút cạn vốn liếng của Thiên Đạo, chỉ còn cách Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên một bước chân. Vạn Đạo chi Sư nhận sợ là điều đương nhiên.
Trước đây hắn e ngại Đại Thiên Tôn, hiện tại hắn vẫn sợ Đại Thiên Tôn, nhưng đó không phải là lý do để hắn nhận thua. Sinh ra sớm hơn vài năm thì có gì ghê gớm? Một quyền đánh tới, kẻ đó vẫn phải thổ huyết.
Đã thổ huyết, tức là có thanh máu. Đã có thanh máu, Đại Thiên Tôn vẫn sẽ chết!
"Hống hống hống—" Thập Mục Đại Ma sáu tay chấn động hư không, mang theo chiếc đuôi dài đen kịt vô tận bước vào Tuế Nguyệt Trường Hà. Ma khí cuồn cuộn bốc hơi, lượn lờ ma diễm bất diệt đen nhánh, đẩy bọt nước đi ngược dòng.
Hắn bước ra một bước, ý chí bá đạo bễ nghễ chém sóng rẽ nước, đứng vững ở hiện tại, quét ngang vạn cổ trước đó, khuấy động Tuế Nguyệt Trường Hà như sóng thần tràn bờ, chấn nhiếp vô số cường giả không dám vọng động.
Đại Thiên Tôn cười nói: "Ngươi là Ma Chủ, lại có Vạn Đạo Quy Nhất. Bất luận trước hay sau đại kiếp, ngươi đều là kẻ mạnh nhất giữa trời đất. Nhưng một khi ngươi thay đổi thời không, tất cả bọn họ sẽ chết trong quá khứ, không còn tồn tại ở hiện tại. Ngươi chắc chắn muốn ra tay sao?"
"Đừng nói bậy!" Lục Bắc biến sắc: "Quá khứ của bọn họ là hiện tại của bản tọa. Ta có thể cùng họ cùng tồn tại trong một thời không, chỉ có thể là vì họ không tồn tại trong quá khứ của chính mình. Họ còn không có quá khứ, nói gì đến hiện tại!"
"Nếu ngươi nghĩ sai thì sao?"
"Bản tọa là Ma Đế Đại Thiên Tôn. Ta muốn họ sống thì họ sống, muốn họ chết thì họ chết!" Lục Bắc không hề bị lay chuyển: "Dù có sai, sau khi bản tọa cùng ngươi quyết định tương lai, bình định lại trật tự, tái tạo Tuế Nguyệt Trường Hà cũng chưa muộn."
Nụ cười của Đại Thiên Tôn biến mất. Hỗn Độn Đại Ấn rơi xuống, Tuế Nguyệt Trường Hà cuồn cuộn càn quét, bao phủ Thập Mục Đại Ma.
Trong khoảnh khắc, thiên địa thất sắc, Tuế Nguyệt Trường Hà sôi trào sóng lớn vô tận, vô số thời không xảy ra biến hóa cực lớn.
Đại Hoang. Tại nơi giao giới giữa Linh Thổ và Thần Cảnh, Đại Thiên Tôn tay cầm Thiên Thư đang định xé bỏ, ngước nhìn trời xa thấy Thập Mục Đại Ma quét ngang tới, lập tức biến sắc, đổi thành cầm Thiên Thư triệu hoán Pháp tướng Đại Thiên Tôn. Chiến đấu không địch lại, bị chém nhục thân và nguyên thần.
Thái Tố Vô Cực Thiên. Các kẻ vô địch hỗn chiến. Vạn Đạo chi Sư thong dong bước đi, một mình áp chế Lục Bắc, Khí Ly Kinh, Trung Cung Hoàng Đế, Sát và Vân Tác Vũ. Dòng lũ hắc ám càn quét qua, nhóm kẻ vô địch trong khoảnh khắc hồn phi phách tán.
Nơi giao giới giữa Ma Vực và nhân gian, Ma Chủ đời thứ nhất đối chiến Đại Thiên Tôn. Thập Mục Đại Ma từ trên trời giáng xuống, khiến Ma Chủ trợn mắt há hốc mồm, Đại Thiên Tôn nghẹn họng nhìn trân trối.
Tứ Đại Yêu Thần liên thủ diễn hóa Linh Thổ và Thần Cảnh. Kim Ô quấy rối, bị Phượng Hoàng đuổi theo đánh loạn xạ. Côn Bằng và Chúc Long đang mừng rỡ xem náo nhiệt, kinh hãi nhìn về phía biển sao u ám biến sắc, vô số chiếc đuôi dài đen kịt đập xuống.
Ma Chủ đời thứ hai chạm mặt Đại Thiên Tôn, đang có đại kế tương lai, đột nhiên thấy Thập Mục Đại Ma đã đến. Cả hai song song nghênh chiến, song song chiến tử.
Tiên Cảnh mới mở, Tiên Thiên Thần Linh hỗn chiến. Đại Thiên Tôn cùng Tứ Đại Yêu Thần kết minh, liên thủ quét ngang toàn trường. Thập Mục Đại Ma giáng lâm, chân đạp Tứ Đại Yêu Thần, quyền đánh Đại Thiên Tôn, giết xuyên toàn trường, sáu tay vung lên gầm thét ma uy vô lượng.
Từng mảnh thời không kịch biến, từng tôn cường giả vẫn lạc. Tuế Nguyệt Trường Hà tựa như đang truy đuổi quá khứ, phóng tầm mắt nhìn tới đều là màu máu đỏ thẫm.
Thời không hỗn loạn, cường giả đều bị chém giết, từng vùng thiên địa khuấy động mưa máu, vạn dặm đại địa máu chảy thành sông, trật tự Thiên Đạo sụp đổ. Tất cả đều bị hủy diệt, và trong mọi thời không đều tồn tại một tôn Thập Mục Đại Ma.
Thập Mục Đại Ma đặt chân ở hiện tại, giết xuyên vạn cổ!
Thân ảnh đứng trên Tuế Nguyệt Trường Hà kia, dùng ý chí bá đạo không thể kháng cự của mình bao trùm tất cả quá khứ. Mười con mắt đỏ tươi quét ngang, một mình cắt đứt Tuế Nguyệt Trường Hà. Thân ảnh khổng lồ từng bước tràn ngập thiên địa, tràn ngập toàn bộ Tuế Nguyệt Trường Hà.
"Ha ha ha—" Đại Thiên Tôn vỗ tay tán thưởng: "Cảm ơn đạo hữu tương trợ, ngươi đã vì bản tọa chặt đứt quá khứ, hiện tại hãy để bản tọa vì đạo hữu chặt đứt tương lai!"
"Không cần nói nhiều, muốn chiến thì chiến!" Lục Bắc hét lớn một tiếng. Thập Mục Đại Ma xé gió gầm giận, sáu tay vung lên oanh thẳng xuống. Thái Hư Pháp Ấn— Lấy Thế Đè Người!
Đại Thiên Tôn bước ra một bước, Pháp tướng Đại Thiên Tôn hai tay thôi diễn vô số pháp tắc Thiên Đạo. Lại bước ra một bước, bóng ma đen nhánh hóa hư thành thực, Thập Mục Đại Ma thôn thiên phệ địa.
Bước thứ ba bước ra, ba đạo hư ảnh Phượng Hoàng, Kim Ô, Bằng Côn ngưng tụ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi Âm Dương Ngũ Hành vờn quanh biển sao vô tận. Trong tay áo lớn tung bay, năm ngón tay siết thành quyền ấn, nương theo Tuế Nguyệt Trường Hà nổ vang, quyền ấn vung thẳng ra. Thái Hư Pháp Ấn— Lấy Thế Đè Người!
Hai đạo quyền ấn va chạm, gợn sóng khủng bố lan ra. Tuế Nguyệt Trường Hà không chịu nổi gánh nặng, từng thế giới mưa máu kêu rên liên tục.
Lấy trung tâm va chạm của quyền ấn, sông dài khô cạn, khe hở Thiên Uyên lan tràn sang hai bên, xoắn nát từng thời không, xóa đi quá khứ, phủ định hiện tại.
Đây không phải là lực lượng mà Thiên Đạo có thể gánh chịu. Hai người không cần phân định thắng thua, đều sẽ đạt được mọi thứ của đối phương, sinh ra vị Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đầu tiên từ khi khai thiên lập địa đến nay.
"Quả nhiên là ngươi..." Lục Bắc nhắm mắt lại. Cảm giác quen thuộc này, Thái Hư Vô Tự Tâm Kinh, Thiên Nhân Hợp Nhất, Thái Hư Pháp Ấn, từ trước đến nay tương hợp với hắn, chính là Đại Thiên Tôn dây dưa không rõ với Thiên Đạo.
"Hậu nhân có tính toán của hậu nhân, bản tọa cũng không ngoại lệ." Đại Thiên Tôn thản nhiên thừa nhận.
Lục Bắc có được ngày hôm nay, không chỉ nhờ sự bồi dưỡng tỉ mỉ của Vạn Đạo chi Sư, mà còn có công sức vun đắp của hắn.
Năm đó, Đại Thiên Tôn xé nát Thiên Thư, trọng thương Thiên Đạo rồi bỏ chạy. Thiên Đạo không cam lòng yếu thế, liền đưa nguyên thần Đại Thiên Tôn vào luân hồi, lần lượt chuyển sinh thành những kẻ vô địch, từ Vạn Đạo chi Sư đến Lục Bắc, đều là quân cờ Thiên Đạo dùng để ngăn chặn Đại Thiên Tôn.
Thiên Đạo muốn dưỡng cổ, sinh ra Đại Thiên Tôn thứ hai. Đại Thiên Tôn dứt khoát thuận theo thế cục, tự mình bồi dưỡng một cường giả có thể chặt đứt toàn bộ nhân quả làm đối thủ. Giết chết kẻ này, liền có thể tấn cấp Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên!
Đại Thiên Tôn không phải Ma Chủ, hắn không cần hỗn loạn để thôn phệ Thiên Đạo. Hợp Đạo nhưng vẫn giữ lại Thiên Đạo, con đường tiến hóa có sự bảo hộ mới là phương án hoàn mỹ nhất.
Nhưng không thôn phệ Thiên Đạo thì không thể triệt để chưởng khống Thiên Đạo. Muốn phá giải vấn đề này, chỉ có cách áp đảo Thiên Đạo.
Đại Thiên Tôn tin rằng Thiên Đạo vẫn luôn tiến hóa, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên tuyệt đối không phải điểm cuối. Nhưng Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đủ để chưởng khống Thiên Đạo hiện tại. Thời cơ không thể đến sớm cũng không thể trì hoãn. Ba Ngàn Thế Giới hiện tại chưa viên mãn, chính là thời cơ hoàn hảo nhất để hắn thành tựu Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Dù có những khúc mắc kỳ quái, kết quả vẫn không thoát khỏi tính toán của hắn.
Nếu phải nói có gì không ổn, thì hành động của Lục Bắc quá hoàn mỹ. Dưới sự bày mưu tính kế của Vạn Đạo chi Sư, cường địch mà hắn ký thác kỳ vọng, kẻ được hắn coi là cơ hội đột phá, lại tỏ ra quá mạnh mẽ.
Đại Thiên Tôn không rõ liệu mình có thể thắng Lục Bắc hay không, chỉ biết trận chiến này tất thắng. Nếu Lục Bắc thành tựu Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, đạt tới Nháy Mắt Vĩnh Hằng, mọi thứ hắn làm sẽ không còn tồn tại. Việc đó chưa xảy ra, chứng tỏ hắn thắng, tương lai hắn không có lý do thay đổi quá khứ.
"Lại đến!" Đại Thiên Tôn khẽ quát một tiếng, tay áo cuộn lên, mười ngón tay chuyển động, một vùng Hỗn Độn quét ngang ra.
Tuế Nguyệt Trường Hà chấn động, tốc độ sụp đổ càng lúc càng nhanh. Trong chớp mắt, vạn vật đều là một mảnh mông lung bụi bặm, quá khứ không còn. Không gian sinh tồn mà Thiên Đạo dựa vào chỉ còn lại hai người Lục Bắc và Đại Thiên Tôn.
Từng đạo pháp tắc đại đạo hiện ra, tái diễn Tuế Nguyệt Trường Hà, lặng yên không tiếng động thay đổi quá khứ đã chết.
Oanh! Tuế Nguyệt Trường Hà lần nữa sụp đổ.
Lục Bắc bước ra một bước, quyền ấn tách ra Hỗn Độn vô tận, pháp tắc Vạn Đạo Quy Nhất toàn thân, mượn ý chí bất bại vô địch che lấp.
Lúc này, hắn vẫn tin tưởng vững chắc rằng Đại Thiên Tôn tinh thông tính toán nhất định sẽ chết vì tính toán, tương lai thuộc về hắn. Đạo lý này không khác gì suy nghĩ của Đại Thiên Tôn. Nếu Đại Thiên Tôn thắng, những gì hắn làm sẽ không còn tồn tại.
Ý chí bất bại cùng tín niệm tất thắng, khiến quyền này sáng chói không thể diễn tả bằng lời. Giống như Thần Phủ Khai Thiên vạch phá Hỗn Độn từ thuở sơ khai, vô số dị tượng sinh diệt, Địa Hỏa Thủy Phong cuồn cuộn vô tận, một vũ trụ Hồng Hoang hùng vĩ đến mức không thể đo lường mở ra.
Nhất niệm sinh, thiên địa theo. Nhất niệm sinh, một giới thành.
Quyền này là cực hạn mà Đại La Kim Tiên có thể đạt tới. Lục Bắc nhờ Vạn Đạo Quy Nhất, lấy thần thông Ma Chủ thôn phệ mọi pháp tắc, có thể thôi diễn bản thân đến cực hạn. Đại Thiên Tôn cũng vậy, đồng dạng là cực hạn của Đại La Kim Tiên.
Hai thân ảnh va chạm trong vũ trụ Hồng Hoang, phá vỡ thế giới vừa mới ra đời này. Trong sớm tối, sáng thế rồi lại diệt thế. Cả hai đều kinh ngạc thán phục sự hoàn mỹ vô khuyết của đối phương, đồng thời sát tâm tăng vọt, tràn ngập tham vọng đối với mọi thứ của đối phương.
Lúc này, nếu hai người hợp thể, Thiên Đạo đang run rẩy trốn ở một bên chắc chắn sẽ biến thành khôi lỗi, vĩnh viễn không thể thoát thân. Lục Bắc không muốn, Đại Thiên Tôn càng không thể nào.
Trong huyết mạch này khắc sâu sự bá đạo và ngông cuồng: hoặc là không muốn, muốn thì phải là tốt nhất. Hoặc là không có, có rồi thì không thể chia sẻ với người khác!
Quyền mở thiên địa sinh, quyền rơi thế giới vong. Hai vị chí cường đại chiến, làm Hỗn Độn Hải chấn động. Tiện tay một kích cũng có thể trọng thương vô tận thời không.
Thiên Đạo cẩn thận duy trì, tính toán bù đắp Tuế Nguyệt Trường Hà, nhưng cuối cùng vì nhiều lần không thể, đành lựa chọn vứt bỏ triệt để. Muốn làm gì thì làm đi, cứ thế mà xong! Chạy!
Thiên Đạo tuy không có trí tuệ, nhưng cũng nhìn thấy tương lai. Nàng không thể phản kháng, nhưng vì vô tình, sau khi xác nhận sự việc không thể đảo ngược, nàng nhanh chóng rút lui.
Trong Hỗn Độn không có thời gian, không có năm tháng, hai vị chí cường không biết đã giao chiến bao lâu. Pháp tướng Đại Thiên Tôn tan vỡ, Thập Mục Đại Ma bại không thành hình. Lần lượt thủy triều lên xuống, lần lượt sáng sinh rồi hủy diệt thế giới.
Hai người mượn tay đối phương hoàn thiện bản thân, sự hiểu biết về nhau đã đạt đến đỉnh cao. Lúc này, Đại Thiên Tôn nói hắn là người hiểu Lục Bắc nhất thế gian, thì các thê thiếp của Lục Bắc cũng chỉ có thể đứng sang một bên. Họ hợp lại cũng không hiểu Lục Bắc bằng Đại Thiên Tôn.
Lục Bắc cảm nhận được. Trong quá trình giao thủ với Đại Thiên Tôn, hắn từng chút học hỏi và lĩnh hội mọi thứ của đối phương. Dù chưa tương dung nhưng cũng tương tự như tương dung.
Vô hạn cảm ngộ hội tụ trong lòng, ẩn ẩn có cảm giác Nhất Niệm Vĩnh Hằng dâng lên. Sắp tới rồi! Cảnh giới siêu việt Đại La Kim Tiên sắp đến.
Lục Bắc biết rõ, hắn có cảm giác này, đối diện Đại Thiên Tôn khẳng định cũng không ngoại lệ. Hung quang trong mắt tăng vọt!
Thiên Đạo chỉ có một. Lục mỗ tâm nhãn không lớn, không cho phép chó của mình vẫy đuôi mừng chủ với người khác.
"Nguyện mời Đại Thiên Tôn chịu chết!"
Đại Thiên Tôn cũng hai con ngươi hung lệ. Hai người đang sắp đột phá, đều không thể dung thứ đối phương. Nhưng vì vô số lần giao thủ, hai bên biết rõ mọi thứ của nhau, không biết phải ra tay từ đâu mới có thể xóa bỏ đối phương.
Thiên Đạo! Đại Thiên Tôn hợp nhất với Thiên Đạo. Thân thể đột nhiên khẽ động, như người Khổng Lồ Khai Thiên Lập Địa. Sự vĩ đại của vũ trụ tinh hà mênh mông lúc này cũng chỉ là thần huyết chảy trong mạch máu hắn.
Ý chí chí cường chí thánh ngồi thẳng trên vô thượng. Khí thanh thoát phun ra từ miệng mũi tai mắt, hóa thành ba thần điểu: Phượng Hoàng, Kim Ô, Bằng Côn.
Lục Bắc và Đại Thiên Tôn va chạm vô số lần, đã sớm nhìn rõ hư thực của ba thần điểu này. Chúng đều là hàng thật, không có một cái giả dối.
Ba Đại Yêu Thần năm đó vẫn lạc, bị Đại Thiên Tôn cướp đi mọi thứ, sau khi cuốn vào Thiên Đạo thì trở về hư vô, trở thành một loại tồn tại như thân ngoại hóa thân.
Vì sao không có Chúc Long? Không phải vì Chúc Long không chết được, mà vì Thiên Mệnh, Duy Nhất, Chí Cao ba đại pháp tắc là đủ. Thêm Chúc Long Vĩnh Hằng vào, ngược lại sẽ không hoàn mỹ.
Trời quá thấp, quá chật, Vĩnh Hằng của Chúc Long không tính là Vĩnh Hằng. Lấy đi ngược lại sẽ hạn chế chính mình.
Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên mới là Vĩnh Hằng thực sự. Chúc Long bất quá là Đại La Kim Tiên. Thiên Mệnh Duy Nhất, Chí Cao Vĩnh Hằng của Tứ Đại Yêu Thần hợp thể chỉ giới hạn ở Thiên Đạo trước mắt, chỉ ở cấp độ Đại La Kim Tiên.
Đại Thiên Tôn chướng mắt Vĩnh Hằng của Chúc Long, lấy Thiên Mệnh, Duy Nhất, Chí Cao ba người, xung kích cảnh giới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, thành tựu Vĩnh Hằng của chính mình. Không thể đúng hơn được nữa!
"Ngươi có ba thần điểu, Lục mỗ chẳng lẽ không có!" Lục Bắc hai tay vung lên, Diễn Yêu Tháp phiêu nhiên bay ra.
Hắn một ngón tay điểm ra, Khai Thiên Lập Địa thăng cấp Diễn Yêu Tháp thành Tiên Thiên Linh Bảo. Thái Cực Đồ rơi xuống kim kiều, lấy Vạn Đạo Quy Nhất của bản thân thay thế ý chí Thiên Đạo, tái tạo ba thần điểu thoát thai hoán cốt, siêu việt cấp độ Yêu Thần đã từng, phất tay mở ra ba thần điểu cấp bậc đỉnh phong Đại La Kim Tiên.
Ánh sáng vàng chói mắt, Yêu Hoàng Chuông rút đi vẻ ngoài lòe loẹt, trở về dáng vẻ ban sơ, bàng thân Tam Túc Kim Ô, hiển hóa ánh sáng mặt trời rực rỡ. Ánh sao sáng chói, Thiên Ý như đao phù hợp Côn Bằng, bầu trời sao xé rách Hỗn Độn Hải, diễn hóa một phương Thiên Mệnh. Âm Dương Ngũ Hành cùng tiến, Thiên Tượng Cung, Tạo Hóa Thánh Tiễn rơi vị, Phượng Hoàng cộng sinh Ngũ Đức, là nguồn gốc của Tạo Hóa, Ba Ngàn Đại Vận tập trung vào một thân.
Ba thần điểu đối đầu ba thần điểu. Ba thần điểu của Đại Thiên Tôn là nguyên bản, là bản nguyên. Ba thần điểu của Lục Bắc là truyền thừa, là tương lai. Dù có kém hơn, cũng có Tiên Thiên Linh Bảo tính mệnh tương giao làm bạn.
Hai người đều có Vạn Đạo Quy Nhất, đều có cảnh giới tu vi cực hạn. Ba thần điểu được tạo ra qua tay họ có thần uy không thể đo lường.
Cường cường va chạm, thần quang pháp tắc lừng lẫy chói lòa, đảo loạn Hỗn Độn Hải, dị tượng liên tiếp sinh ra.
Ba thần điểu dây dưa một chỗ, Chu Thiên Tinh Đấu hiện ra, mặt trời che lấp, Âm Dương Ngũ Hành hóa thành dây buộc, thần quang rủ xuống hàng tỷ thiên hà, vẫn là không ai làm gì được ai.
Lại là một vũ trụ Hồng Hoang sinh ra, so với trước đó càng thêm hùng vĩ và vững chắc.
Đại Thiên Tôn đứng trên bầu trời, đưa tay tế ra Đại Thiên Tôn Đại Ấn, pháp tắc Thiên Đạo đều ở trong đó, diễn hóa Thiên Thư dư dả.
Lục Bắc một tay vung lên, năm ngón tay siết Bất Hủ Mệnh Bàn. Trong vầng sáng trắng, Nhân, Tiên, Quỷ, Yêu, Ma, Phật hóa thành Lục Đạo Luân Hồi, sinh sôi không ngừng, vạn đạo đều nằm trong đó.
"Bản tọa nhớ ra, ngươi thường treo một câu ở cửa miệng. Lúc này bản tọa nói ra không thể thích hợp hơn." Đại Thiên Tôn nắm chắc phần thắng nói: "Bản tọa tương hợp Thiên Đạo, năm tháng vô hạn. Thiên Đạo trong tay ta là đực, phần của ngươi là cái."
"Ngươi giam cầm Thiên Đạo nhiều năm, nàng sẽ giúp ngươi sao?" Lục Bắc cười nhạo, cho rằng Đại Thiên Tôn có lý do đáng chết.
"Thiên Đạo vô tình, không hiểu oán hận. Có lý do gì phản bội bản tọa?" Đại Thiên Tôn cũng cười nhạo.
"Thiên Đạo vô tình, Lục mỗ có tình!"
Lục Bắc hét lớn một tiếng, nói xong, cởi mở cười to.
Đại Thiên Tôn lắc đầu liên tục. Tu vi đến cảnh giới của bọn họ, vô tình mới là công bằng. Thiên Đạo có tình thì đã già cỗi. Lục Bắc tuy mạnh, nhưng cuối cùng vẫn có thiếu sót vì bản thân tư của Vạn Đạo chi Sư.
"Khặc khặc khặc khặc—" Tiếng cười lớn của Lục Bắc càng lúc càng vang. Bọt nước cuồn cuộn sau lưng hắn đinh tai nhức óc. Thần quang cuốn Tuế Nguyệt Trường Hà mà đến, tu vi tiến nhanh. Không cần chém giết Đại Thiên Tôn, hắn cũng có thể tái tạo Tuế Nguyệt Trường Hà.
Vô số dị tượng hiển hóa. Tuế Nguyệt Trường Hà như sóng tràn bờ, bắt đầu đẩy tới từ khi Tiên Cảnh mới khai sinh. Vô số thời không có thể tái tạo, điểm cuối thời gian dừng lại tại Đại La Thiên, ngay khoảnh khắc Đại Thiên Tôn trở về đoạt xá Thiên Đế Lục Nam.
Thế giới Hồng Hoang không chịu nổi gánh nặng, không thể thừa nhận sự va chạm của Tuế Nguyệt Trường Hà, triệt để sụp đổ trong tiếng ai minh.
Lục Bắc một ngón tay điểm ra, Tuế Nguyệt Trường Hà đình trệ có thể chảy xuôi. Tam Giới, Ba Ngàn Thế Giới, chúng sinh linh ngước nhìn màn trời, thấy hai tôn hư ảnh vô thượng giằng co.
Một bên là mặt trắng nhỏ, bên kia cũng là mặt trắng nhỏ.
Một đạo chùm sáng vàng đỏ đánh tới, chui vào nhục thân Lục Bắc. Ngay sau đó, tiên quang thần lực, vô số thần thông pháp tắc vây quanh mà đến. Từng đạo sao băng xẹt qua, toàn bộ chui vào thân thể Lục Bắc, làm thân ảnh vĩ đại của hắn lớn mạnh vô cùng.
Chúng sinh Ba Ngàn Thế Giới lễ bái, miệng niệm Thiên Đế Đại Thiên Tôn. Rõ ràng, họ bái mặt trắng nhỏ, tuyệt đối không phải Đại Thiên Tôn.
Đại Thiên Tôn nhíu mày: "Lực lượng của sâu kiến dù có thể tích cát thành tháp, chuyển suối nhỏ thành đại dương mênh mông, nhưng đến cảnh giới tu vi của ngươi và ta, lực lượng của họ sớm đã có cũng được mà không có cũng không sao. Ngươi muốn dùng lòng người thủ thắng, áp đảo Thiên Đạo trong tay bản tọa, thật có chút si tâm vọng tưởng."
"Khặc khặc khặc khặc—" Lục Bắc vẫn cười to, thẳng đến khi cười đủ mới dừng lại: "Ngươi quen cao cao tại thượng, như Thiên Đạo vô tình, không hiểu vì sao Lục mỗ thành thế. Có thể lý giải. Lục mỗ chỉ hỏi một câu..."
"Ta vì sao thành tựu Thiên Đế, thành tựu Ma Đế Đại Thiên Tôn, thành tựu địa vị ngồi ngang hàng với ngươi?"
"Thật sự chỉ là do ngươi và Vạn Đạo chi Sư bồi dưỡng sao?"
Đại Thiên Tôn trong lòng ngưng lại, trầm ngâm nói: "Tuy có tiểu thế, nhưng đại thế vẫn không thay đổi!"
"Vậy thì tụ tiểu thành đại, lấy tiểu thế làm đại thế!" Lục Bắc vung tay uống một tiếng, Tuế Nguyệt Trường Hà cuộn trào sôi sục, vô số ánh sáng tụ đến.
Lục Đạo Luân Hồi, gia trì vạn vạn đạo vào một thân.
Khoảnh khắc này, Đại Thiên Tôn dường như nghe thấy âm thanh gì đó tan vỡ. Ngay sau đó, khí tức Lục Bắc bỗng nhiên phiêu diêu không còn hình bóng, vĩ lực vô tận ngưng tụ thành kỳ điểm, một lần nữa tỏa ra.
"Ta có tâm, ngươi không có!"
"Thiên Đạo nếu là chí cường, ngươi chính là chí cường. Nhưng Thiên Đạo không phải. Lục mỗ chính nghĩa thì được ủng hộ. Trận chiến này, ta hơn ngươi một trái tim, chỉ thế thôi..."
Lục Bắc nhắm mắt lại mở ra, ánh mắt rủ xuống vạn cổ năm tháng. Tuế Nguyệt Trường Hà mênh mông sôi trào cấp tiến, đột nhiên kéo dài hướng tương lai.
Một đạo pháp tướng rộng lớn đứng lên, được chúng sinh gánh chịu, lại chiếm cứ trung tâm Tuế Nguyệt Trường Hà cao hơn chúng sinh.
Quyền lên, bình thường không có gì lạ. Vạn Đạo Quy Nhất, Nhất Lực Phá Vạn Pháp!
Đại Thiên Tôn run sợ vô cùng, cảm giác nguy hiểm chưa từng có lóe lên trong đầu. Tâm niệm hợp nhất, hắn biến vô tình thành có tình, cực lực phỏng đoán thâm ý trong lời nói của Lục Bắc.
Thời gian vào khoảnh khắc này trở nên vô cùng chậm chạp. Đại Thiên Tôn lòng có lĩnh ngộ, dung hội quán thông, thuận theo cảm ngộ này, vung ra một quyền giản dị tự nhiên.
Trong chốc lát, một cung điện rộng lớn mở cửa lớn hướng về phía hắn. "Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên, Đạo của ta thành rồi!"
Hai đạo quyền ấn va chạm, vang vọng tận trời. Ý chí của hai vị Chí Tôn cường đại nhất từ vạn cổ đến nay va chạm, chiếu sáng mọi thứ. Ánh sáng bao quanh từng thời không.
Vạn vật không tiếng động, vạn vật vô hình.
Đại Thiên Tôn tắm mình trong ánh sáng trắng, không kịp chờ đợi đẩy cánh cửa điện kia ra. Đập vào mắt, đồng tử hắn chợt co lại thành hình kim.
Lục Bắc ngồi thẳng trên bồ đoàn, cong ngón tay búng ra, giam cầm Đại Thiên Tôn, đánh hắn ra ngoài điện, lắc đầu nói: "Giả tình giả ý. Không có thì không có, lừa được nhất thời, lừa không được một đời. Ngươi đã lật xe trong tương lai!"
Khoảnh khắc cửa điện khép lại, Đại Thiên Tôn như tỉnh mộng, nhìn qua bản thân đang chậm rãi nhạt đi, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
"Dù không được, nhưng cũng đã tận mắt nhìn thấy. Ngươi là tạo vật của ta, ngươi thành tựu giấc mộng của ta, cũng không khác gì chính ta thành tựu..."
"Hai con đường, ta đều đã đi, không hối tiếc vậy..."
"Đạo của ta không cô độc!"
Tia sáng tản đi. Đại Thiên Tôn ngã xuống ngay trước khoảnh khắc thành tựu Vĩnh Hằng, tự xưng đời này không hối tiếc.
"Chết còn không hối tiếc, cho nên mới nói ngươi không có tâm. Tu tiên không phải là dáng vẻ như vậy." Lục Bắc bĩu môi.
Tâm niệm vừa động, chỉ cảm thấy có thể giáng lâm tại bất kỳ thời không nào của Tuế Nguyệt Trường Hà, thậm chí bắt lấy quá khứ và tương lai, hội tụ vô số cánh cửa thời không tại cùng một thời điểm.
"Thấy chưa, không quên sơ tâm, đó mới gọi là có tâm..."
"Tu tiên có dáng vẻ như vậy!"
Là người thắng, Lục Bắc không thay đổi quá khứ. Không có Đại Thiên Tôn thì không có hắn. Không có Vạn Đạo chi Sư cùng các kẻ vô địch khác, cũng không có hắn hiện tại. Những quá khứ này lưu lại làm kỷ niệm, không có việc gì lật ra xem cũng có một phen thú vị đặc biệt.
Hắn xoay người nhìn về phía Tuế Nguyệt Trường Hà, thấy một đám tiên thần trong Đại La Thiên đang mong mỏi, không khỏi lộ ra nụ cười hoài niệm, lẩm bẩm: "Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Về sau không thể để họ sinh lòng oán hận. Phải học cách chiếu cố tâm tình của mọi người."
Thân hình hắn lóe lên, giáng lâm tại Đại La Thiên.
Tâm niệm chuyển động, Phong Ma Bảng trở lại Phong Thần Bảng. Một ngón tay điểm ra Thiên Đạo Thiên Thư, cho phép nó tiếp tục tồn tại. Chờ Ba Ngàn Thế Giới viên mãn sau này, nó sẽ tiếp tục bắt lấy pháp tắc của các thế giới khác.
Bất quá, diễn hóa thế nào, lớn mạnh tiến hóa ra sao, không còn do bản tham khảo Thiên Đạo này định đoạt.
"Thần, bái kiến Thiên Đế Đại Thiên Tôn!"
Vạn Đạo chi Sư phóng vọt một cái, trượt quỳ gối trước mặt Lục Bắc, kích động vô cùng, gạt lệ nói: "Thiên Đế thành tựu vô thượng, vô khuyết vô lậu, Vạn Đạo Quy Nhất, lại có đại từ bi tái tạo Tuế Nguyệt Trường Hà, cứu vãn sinh linh vô số thời không. Thần đối với Thiên Đế Đại Thiên Tôn kính ngưỡng giống như..."
Lục Bắc một chân đá vào mặt Vạn Đạo chi Sư, nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía chúng thần: "Tụ ở đây làm gì? Không đi làm việc sao? Năm sau có còn muốn ăn Bàn Đào không? Từ hôm nay trở đi, ít nói chuyện làm nhiều việc. Nếu không ta sẽ giết chết hết thảy quá khứ và tương lai của các ngươi!"
"Tiểu tử kia, kẻ mặt đen nhất kia, ngươi đã chuyển xong Cửu Thế Luân Hồi chưa?"
"Chưa chuyển xong thì cút đi! Đường đường Bắc Âm Phong Đô Đại Đế, vậy mà không ở trong luân hồi. Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn ngồi vị trí của ta à!"
"Người đâu, xiên ra ngoài!"
Lục Bắc phun mạnh một trận, thỉnh thoảng lôi ra một vị Tứ Ngự mắng chửi. Cứ như vậy, cảm xúc của chúng tiên ổn định, không cần lo lắng nước có thể lật thuyền.
Chúng thần im lặng. Cảnh giới Thiên Đế đã đi lên, nhưng đạo đức tố chất vẫn thấp như vậy, thậm chí còn nhiều lần sáng tạo cái thấp mới. Trở về vẫn là Thiên Đế đó.
Sớm biết như thế, vừa rồi bọn họ nên đứng... Có vẻ như vẫn chỉ có thể đứng bên này. Một đám Thần Tiên cảm thấy không đáng cho Đại Thiên Tôn. Trong tình huống so độ nát, họ không có lựa chọn.
Lục Bắc chống nạnh cười to, không kiêng nể gì cả, không có chút phong thái chí cao vô thượng nào.
Các Thiên Hậu bên cạnh cảm thấy mất mặt, ánh mắt liên tục đưa qua. Hoàng Tiêu đang định mở miệng, bị Hoàng Ngu vượt lên trước một bước. Nàng kéo ống tay áo Lục Bắc, bảo hắn khiêm tốn một chút.
"Ngươi không hiểu. Ngươi là một Thiên Hậu, biết gì về Thiên Đế Đại Thiên Tôn..."
"Tu tiên có dáng vẻ như vậy!"
"Khặc khặc khặc khặc—"