Logo
Trang chủ

Chương 70: Đoàn Xe (2)

Đọc to

Hơn một giờ sau, từ trong rừng rậm rạp, một bóng người đen cao lớn chậm rãi bước ra ven con đường xám uốn lượn.

Bóng người vận bộ giáp chống đạn đen nhánh dày cộm nặng nề, đội mũ giáp, kính bảo hộ màu nâu đậm liếc nhìn xung quanh. Sau khi xác định không có sinh vật khác, hắn mới men theo sườn dốc bên đường chậm rãi trượt xuống.

Xoẹt một tiếng, hắn kéo theo một mảng bùn đen lá khô, tựa như đang trượt trên cầu trượt, dễ dàng trượt xuống sườn dốc và đến đường cái.

Sau khi xuống đến nơi, hắn đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bùn đất và lá cây bám trên người.

Bóng người ngẩng đầu, nhanh chóng khóa chặt ba chiếc xe Jeep xanh sẫm đang đỗ ven đường.

"Rốt cuộc tìm được!" Hắn thở dài, tiếng nói bên trong mang theo mừng rỡ.

Đi vòng quanh một vòng lớn khu vực lân cận, tốn hơn một giờ đồng hồ, hắn cuối cùng đã tìm thấy những chiếc xe của nhóm Triệu Chính Hoành để lại gần đó.

Hắn bước nhanh đến trước chiếc xe đầu tiên, quan sát tỉ mỉ chiếc xe Jeep quân đội với vẻ ngoài thô kệch nhưng thực dụng này.

Chiếc xe như được lắp ráp từ các khối gỗ, với hai khối hình hộp chữ nhật lớn và nhỏ được ghép nối với nhau. Khối lớn là khoang xe, còn khối nhỏ là đầu xe. Hai chiếc đèn pha tròn lớn ở phía trước, được bao quanh bởi vòng bảo vệ bằng dây thép, trông tựa như mắt cóc, cực kỳ nổi bật.

Vũ Hoành đi tới phía ghế lái, kéo cửa xe nhưng không mở được. Hắn cúi đầu, lấy ra ba chiếc chìa khóa xe từ túi bên ngoài. Những chiếc chìa khóa hình tấm khiên này cũng có màu xanh quân đội, trên mặt còn có biểu tượng ngôi sao bạc. Hắn nắm một mặt của chìa khóa xe, dùng sức rút mạnh, nắp liền bật ra, để lộ chiếc chìa khóa hình thanh dài màu bạc bên trong.

"Giống như chìa khóa cửa nhà, không phải loại tự động cảm ứng." Vũ Hoành tìm thấy lỗ khóa trên cửa xe, cắm chìa khóa vào và xoay một cái.

Răng rắc. Cửa xe mở ra.

"Vận may không tệ. Chiếc đầu tiên đã đúng rồi."

Hắn liếc nhìn màn hình LCD đỏ hiển thị chỉ số trên cổ tay áo, xác định các chỉ số bình thường, liền thò đầu vào tìm kiếm.

Cấu trúc bên trong xe cực kỳ đơn giản: vô lăng, ghế ngồi, radio được lắp đặt sẵn. Ngoài ra không có gì khác, ngay cả điều hòa cũng không có.

Xoẹt. Vũ Hoành đưa tay kéo nóc xe ra. Chiếc xe này lại là loại mui trần gập được, trên mái là những tấm pin năng lượng mặt trời hình chữ nhật dài.

"Lại còn là xe điện, sạc bằng năng lượng mặt trời!" Hắn nhất thời vui sướng. Ngay lập tức, hắn cũng phát hiện dây điện nối từ tấm pin năng lượng mặt trời dẫn vào trong khoang xe.

Tiếp tục tìm kiếm trong xe, rất nhanh, hắn tìm thấy màn hình hiển thị pin sạc năng lượng mặt trời. Đó là một màn hình LCD tròn, đen trắng, treo bên trái ghế lái, chỉ lớn bằng quả óc chó, bị vô lăng che khuất nên rất khó nhận ra.

Hắn cầm lấy màn hình LCD xem xét.

"Điện đã sạc đầy! Lượng điện này tuyệt đối lớn hơn nhiều so với chiếc xe trước của ta!"

Vũ Hoành tâm tình sung sướng, nhanh chóng ngồi vào ghế lái, thử khởi động, tiến lùi, rẽ trái rẽ phải, đều không có vấn đề gì, xe vận hành hoàn hảo.

Thế là hắn xuống xe, đặt tay lên cửa xe.

'Cường hóa xe năng lượng mặt trời, hướng: Không gian gia tăng, phòng hộ toàn diện được hoàn thiện và tăng cường, độ bền được nâng cao.'

Ban đầu hắn không dám cường hóa quá nhiều, qua kiểm tra trước đây cho thấy, thể tích càng lớn, thời gian cường hóa cần thiết càng lâu. Vì lẽ đó, hắn dự định thử trước một chút, trước tiên không cường hóa, để xem thời gian đếm ngược là bao lâu.

Rất nhanh, đường đen lóe lên, từ ấn đen tiến vào trong xe. Một tiếng máy móc vang lên nhanh chóng.

'Có hay không cường hóa xe năng lượng mặt trời?'

Vũ Hoành không để ý đến tiếng nói đó, mà lùi lại một bước, nhìn về phía màn hình đếm ngược hiện ra trên xe: 11 ngày 4 giờ 5 phút.

"...Lâu như vậy." Dưới mũ giáp, sắc mặt hắn hơi trùng xuống. "Quả nhiên thể tích càng lớn, thời gian càng dài..."

Suốt mười một ngày không thể dùng ấn đen, đây không phải là chuyện tốt đối với hắn.

'Nhưng một chiếc xe năng lượng mặt trời có thể di chuyển bất cứ lúc nào, có thêm một chút phòng hộ cơ bản, phối hợp với thảm đá sáng, ta hoàn toàn có thể dùng nó để thám hiểm những nơi khác, thay vì cứ mãi bất động tại chỗ.'

Vũ Hoành có chút khó khăn.

'Chờ chút!' Bỗng ánh mắt hắn dừng lại, 'Ta muốn thu thập cái gì tài liệu?'

Trong thời đại mà việc ăn uống chỉ có thể dựa vào tự mình nuôi trồng thu thập, việc đứng yên tại chỗ hay chạy đến những nơi xa xôi, đối với hắn mà nói cũng không khác biệt lớn lắm. Nơi duy nhất cần đi xa chính là mỏ đá sáng, nhưng bởi vì nơi hắn ở cách mỏ đá sáng không xa, đi bộ cũng không tốn bao nhiêu thời gian, lái xe ngược lại còn chậm hơn.

Vì lẽ đó, cẩn thận nghĩ lại, chiếc xe này, hình như đối với hắn ngoại trừ việc vận chuyển nước ra thì chẳng có công dụng gì.

Nghĩ tới đây, trong lòng Vũ Hoành lóe lên một quyết định. Hắn nhanh chóng tìm kiếm trong cốp sau xe, lấy ra một thùng dụng cụ.

Lấy dụng cụ ra, hắn thành thạo tháo rời động cơ năng lượng mặt trời trong xe. Cũng may, hệ thống năng lượng mặt trời của xe rất thô sơ, rõ ràng người cải tạo căn bản lười quản chuyện thẩm mỹ hay che giấu dây, chỉ cần thực dụng là được. Điều này cũng thuận tiện cho Vũ Hoành tháo dỡ lúc này.

Hắn động tác cực nhanh, nhanh chóng tháo rời động cơ năng lượng mặt trời của cả ba chiếc xe, xếp chồng lên nhau, từng chuyến vận chuyển về phòng an toàn.

Đi đi lại lại, mất gần hơn hai giờ đồng hồ, hắn mới chuyển xong tất cả. Ngoài ra, hắn còn tháo ba chiếc đèn chiếu sáng từ trên xe xuống. Kèm theo dây điện cần thiết, lần này hắn không cần chờ Lý Nhuận Sơn mang hàng về, cũng có thể có đèn điện để dùng.

Trở lại phòng an toàn, nhìn gian phòng chất đầy đồ đạc, Vũ Hoành cảm thấy tâm trạng khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều.

"Cứ như vậy, khi nào ta cần dùng xe thì lắp vào, không cần dùng thì người khác cũng không lái được ba chiếc xe."

Sau đó, hắn nhanh nhẹn tìm một góc trong sơn động, lắp đặt hộp đèn xe, nối dây điện, kết nối với động cơ năng lượng mặt trời.

Đùng.

Mở công tắc vừa xong.

Nhất thời, trong sơn động âm u lần đầu tiên có ánh đèn sáng ngời. Ánh đèn trắng tinh nhu hòa chiếu rọi khắp mọi góc phòng an toàn, cũng chiếu rọi lên khuôn mặt tái nhợt thô ráp của Vũ Hoành.

Hắn nhìn ánh đèn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia cảm động không tên. Cứ thế ngơ ngẩn nhìn ánh đèn một lúc lâu, hắn mới tâm trạng tốt đẹp ngồi xuống, hơi nghỉ ngơi rồi lại chuyển nốt mấy thứ linh tinh còn lại vào góc, tiếp tục động lực mười phần đào thêm nhà đá thứ hai.

Có ánh đèn soi sáng, hắn dường như cũng cảm thấy thể lực tốt hơn rất nhiều, một mạch làm đến buổi trưa, ăn cơm xong, bắt đầu rèn luyện Trọng Thối công, hắn mới bình tâm trở lại.

Bên ngoài ánh mặt trời càng ngày càng ảm đạm, mây đen giăng kín, dần dần có tiếng sấm.

Vũ Hoành mới bắt đầu luyện công không bao lâu, bỗng bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân ngổn ngang.

"Cái này... chính là chỗ này! Ta thấy cửa!" Có người mừng rỡ kêu to.

Rất nhanh, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

"Đến, ta kéo ngươi tới." Một người phụ nữ trẻ tuổi cất tiếng.

Tiếp đó là hai người bước lên thềm đá, đứng trước cửa.

Tùng tùng tùng.

"Có ai không? Có người có ở đây không? Chúng ta là đội xe đi ngang qua đây, muốn từ chỗ ngươi mua ít đá sáng!"

Vũ Hoành cau mày, liếc nhìn phù trận màu bạc phía sau cửa, không thấy phản ứng, nhất thời xác định không phải ác ảnh hay quỷ ảnh.

Hắn liên tưởng đến lời Lý Nhuận Sơn đã nói trước đây, rằng gần đây sẽ có đội ngũ chạy nạn đi ngang qua đây, dặn hắn chú ý. Lúc này liền đến gần.

Bá.

Kéo tấm chặn của ô cửa quan sát, hắn thấy bên ngoài là hai cô bé trẻ tuổi trông khá giống nhau đang chen chúc. Hai người mặc áo T-shirt tay ống màu trắng tương tự, tóc dài buộc đuôi ngựa, da trắng nõn nà, dáng dấp xinh đẹp, mắt to đào hoa long lanh rõ ràng là có trang điểm.

Hai nữ hài một trước một sau đứng. Cô bé phía trước chóp mũi vểnh cao, môi nhỏ và hồng hơn người còn lại, trước ngực cũng lớn hơn và đầy đặn hơn.

"Ngươi khỏe, ngươi khỏe." Cô bé thấy ô cửa quan sát mở ra, vội vàng nở nụ cười. "Chúng ta muốn đổi ít đá sáng để dùng trên đường, chỗ ngài giá bao nhiêu? Có thể tiếp nhận vật tư gì?"

"Đá sáng? Chỗ ta chỉ bán đá sáng lớn, đá sáng thường không bán." Vũ Hoành tùy ý nói, đá sáng thường hắn khai thác ra tốn thời gian công sức, lợi nhuận quá mỏng, kém xa việc giữ lại làm tài liệu.

"Vật tư, lương khô đi." Hắn nghĩ một hồi rồi trả lời. Chính mình hiện tại cái gì cũng không thiếu, đúng là lương khô có thể đổi thêm để dự trữ.

"Ân... lương thực chúng ta cũng chỉ đủ tự dùng... quần áo chăn chiếu có được không? Còn có gia cụ nhỏ, bộ đồ ăn loại hình..." Cô bé trả lời.

"Những thứ này đáng giá mấy đồng tiền? Đồng bạc có không?" Vũ Hoành cau mày.

"Bạc... đồng bạc..." Cô bé vẻ mặt có chút lúng túng. "Vậy thì, chúng ta có thể giúp ngài làm việc, ngài xem ngài cần việc nặng gì, chúng ta đông người, có thể giúp ngươi làm nhanh."

"..." Vũ Hoành xem như là rõ ràng, cảm tình đây chính là một đám quỷ nghèo.

"Van cầu ngươi, giúp đỡ đi, chúng ta đến trước vốn cho rằng nơi này có một thôn xóm nhỏ, kết quả lại đây phát hiện người đều đi hết, cũng chỉ còn lại các ngươi ba hộ. Chúng ta đá sáng cũng dùng hết, là thật sự không có cách nào, nếu là buổi tối không có túi đá sáng phòng thân, trong xe sẽ chết rất nhiều người!"

Cô bé hai tay chắp lại trước ngực, hướng về phía Vũ Hoành cầu xin.

"Các ngươi tổng cộng bao nhiêu người? Mấy chiếc xe?" Vũ Hoành hỏi.

"Năm chiếc xe buýt, tổng cộng hơn một trăm người." Cô bé bất đắc dĩ nói.

"Từ đâu đến?" Vũ Hoành tiếp tục hỏi. "Tại sao chạy nạn?"

"...Từ Ngọc Hà bên kia lại đây, thành phố Ngọc Hà bên kia. Chúng ta lúc đi loạn tung lên, chết rồi rất nhiều người. Quân Liên Hiệp phái hai lần quân đội viện trợ đi qua, đều vô dụng... Chúng ta không nhìn thấy hi vọng, chỉ có thể trốn." Cô bé thấp giọng nói, đến gần xem cũng có thể phát hiện trong mắt nàng có rất nhiều tia máu.

"Kẻ tập kích các ngươi là ác ảnh? Là Khô Nữ sao?" Vũ Hoành trong lòng căng thẳng, nhanh chóng hỏi.

Đối phương gặp phải phiền phức mà ngay cả Quân Liên Hiệp cũng không có cách nào giải quyết, hơn nữa còn là cấp thành phố Hi Vọng, cái này có thể hoàn toàn khác biệt so với thôn trấn trước đây. Thành phố Hi Vọng cấp thành phố có thể mạnh hơn thôn trấn quá nhiều. Có thể nói những gì hắn hiện tại có, trong thành phố đều có, thậm chí còn nhiều hơn. Nếu như ngay cả nội thành đều không phòng ngự được, vậy có nghĩa là hắn khẳng định cũng không phòng ngự được.

"Không phải Khô Nữ. Là Ngữ Nhân." Cô bé vừa nhắc tới cái tên này, thân thể không tự chủ được run lên, phảng phất đang run rẩy.

Ngữ Nhân...

Vũ Hoành nghĩ đến trước đây nghe đài thu thanh ghi chép qua tin tức về cấp độ nguy hiểm, trong đó có tên Ngữ Nhân nằm trong số ác bóng, đó là một siêu cấp uy hiếp nguy hiểm hơn, kinh khủng hơn Khô Nữ.

"Nói cho ta tin tức chi tiết về Ngữ Nhân, tất cả những chi tiết nhỏ, tình báo mà các ngươi biết, ta muốn tất cả, thù lao ta có thể cho các ngươi hai khối đá sáng lớn!" Vũ Hoành nhanh chóng nói.

Hai cô bé nghe vậy, biểu cảm rung lên, nhất thời gật đầu.

"Vâng!"

***

Trong biển cây xanh đậm, một con đường xám uốn lượn vắt qua phương xa, mãi đến tận chân trời.

Bên trái giữa đường, tổng cộng năm chiếc xe buýt màu xám trắng đang dừng lại. Toàn thân xe đều được bọc những tấm sắt trắng dày, cửa sổ xe toàn bộ được đóng chặt bằng những tấm ván gỗ dày từ bên trong.

"Chính là đội ngũ này à?" Cách đoàn xe không xa, phía sau một bụi cỏ nâu, một người đàn ông trẻ tuổi nấp mình dưới đất, trang phục sặc sỡ trên người hòa làm một thể với xung quanh, trên đầu còn đội một vòng cỏ khô bện.

"Ừm, vốn là nghe ngươi nói bên này phát hiện mấy chiếc xe Jeep không ai muốn, kết quả lại đây phát hiện cá lớn rồi." Người còn lại đứng bên cạnh, cười khẽ giọng nói.

"Trở về nói với đầu lĩnh một chút, chắc chắn kiếm được không ít món hàng tốt, mới vừa ta nhìn thấy trong số người xuống xe có một cặp chị em sinh đôi. Xe khẳng định còn có nhiều hơn." Người đàn ông trẻ tuổi cười dâm đãng.

"Hội sở bên trong còn không mấy cô gái trẻ, nơi này nếu như có thể bù đắp, đến lúc đó lão đại có phúc lợi, khà khà khà." Người còn lại cũng theo cười.

Hai người lại quan sát một lúc, rất nhanh, người còn lại lại lần nữa cất tiếng.

"Tốt, ta đi liên hệ Vũ tỷ, để nàng phái người tới bên này tiếp ứng."

"Được."

Một trong hai người đứng dậy, lặng yên hướng về xa xa rời đi.

Người thanh niên còn lại tiếp tục nấp ở đó, nhìn chằm chằm hướng đi của đoàn xe.

Chỉ là điều khiến hắn có chút kỳ lạ là, đủ năm chiếc xe buýt này, ngoại trừ ban đầu xuống khoảng mười người, đến bây giờ đã đứng đầy đủ hơn mười phút, lại không nhìn thấy trên xe có bất kỳ động tĩnh gì.

Năm chiếc xe này, yên tĩnh như năm cỗ quan tài, bất động, bình an tĩnh mịch.

"Chuyện gì xảy ra?" Người đàn ông cau mày, đem tấm thảm đá sáng phía sau lưng lấy xuống, khoác lên người.

Thảm khoác tốt, hắn nhất thời cảm giác an toàn hơn rất nhiều.

Chỉ là nhìn năm chiếc xe kia, hắn luôn cảm giác tựa hồ có chỗ nào đó không đúng.

Đề xuất Tiên Hiệp: Nhất Thế Độc Tôn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Teoak

Trả lời

1 tháng trước

Mình đọc tới chương 413 thì ko đọc nổi nữa. Cũng tks người dịch luôn ạ.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Là cốt truyện không đọc nổi hay dịch không đọc nổi ạ?

Ẩn danh

Teoak

Trả lời

1 tháng trước

Tymmmmmm 🫶🫶🫶

Ẩn danh

Quang Trần

Trả lời

5 tháng trước

Trang có cho tải epub ôaj

Ẩn danh

kkkk

Trả lời

6 tháng trước

đọc lạ v~~

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

10 tháng trước

Nếu mọi người thấy thích bản dịch này thì bình luận để mình có động lực cập nhật sát với tiến độ của tác giả. Còn không ai quan tâm mấy thì rảnh có hứng mình cập nhật bản dịch sau.

Đăng Truyện