Cột sáng màu đỏ này có đường kính hơn trăm mét, dù ở ngoài Tà Ma Sâm Lâm cũng có thể thấy rõ.
Cột sáng phóng lên trời, vọt thẳng lên độ cao hơn nghìn mét. Mây mù trên không trung nhanh chóng tụ lại, lấy nó làm trung tâm.
Cột sáng khổng lồ phá tan tầng mây, nhuộm mọi thứ xung quanh thành màu máu. Mây mù dần tan ra, để lộ một con mắt khổng lồ màu đỏ máu.
Con mắt màu máu này lơ lửng trên không trung ở độ cao nghìn mét, nhìn xuống bao quát Tà Ma Sâm Lâm. Giọng nói trầm hùng lúc trước lại vang lên.
"Hài tử, hài tử của ta, ngươi ở đâu?"
Tiếng gọi này ẩn chứa một loại dao động tinh thần vô cùng kỳ lạ. Nó truyền từ trên cao nghìn mét xuống, lấy khu vực trung tâm nhất của Tà Ma Sâm Lâm làm tâm điểm khuếch tán ra ngoài. Lần này phạm vi còn lớn hơn, bao trùm gần hai phần ba diện tích khu rừng.
Hoắc Vũ Hạo bây giờ tuy tốc độ bỏ chạy rất nhanh, nhưng vẫn chưa thoát khỏi phạm vi này.
Khi luồng dao động tinh thần kỳ dị đó quét qua người, hắn chỉ cảm thấy Hồn Hoàn Trữ Tồn Khí cất trong người hơi nóng lên.
Hỏng rồi!
Hoắc Vũ Hạo lập tức nhận ra có điều không ổn.
Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể quả nhiên không thể lập tức tìm ra nơi con trai mình bỏ mạng, nhưng nó lại dùng tiếng gọi tinh thần này để tìm kiếm dao động linh hồn của tên Tà Nhãn Bạo Quân mười vạn năm kia.
Linh hồn của tên Tà Nhãn Bạo Quân đã bị Hoắc Vũ Hạo tinh lọc, nhưng trong hồn hoàn của nó vẫn còn sót lại một ít dao động linh hồn!
Gần như không cần suy nghĩ, Vận Mệnh Chi Nhãn giữa hai hàng lông mày của Hoắc Vũ Hạo liền sáng lên. Vầng sáng từng xuất hiện sau gáy hắn lúc đối mặt với Tà Nhãn Bạo Quân mười vạn năm cũng sáng lên lần nữa.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Con mắt khổng lồ màu máu trên trời như thể khúc xạ ánh sáng. Một cột sáng màu đỏ đường kính trăm mét đột ngột từ trên cao nghìn mét chiếu xuống.
"Nhật Nguyệt Thần Châm" gì đó, so với hồng quang kinh khủng lúc này, quả thực chỉ là trò trẻ con.
"Ầm ầm ầm!"
Tại một nơi nào đó trong Tà Ma Sâm Lâm, hay nói đúng hơn là nơi Hoắc Vũ Hạo đang ở, một đám mây hình nấm khổng lồ lập tức bốc lên.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy một khu vực trong Tà Ma Sâm Lâm rộng lớn bỗng biến thành màu đỏ máu, rồi khu rừng vốn có màu xanh thẫm ở đó cứ thế tan chảy...
Khu vực này có đường kính đến cả nghìn mét. Cỏ cây không còn một mống!
Sắc đỏ trên trời dần phai đi, huyết quang thu lại, trở về khu vực trung tâm Tà Ma Sâm Lâm. Một luồng bi thương nồng đậm cũng theo đó truyền ra, dao động cảm xúc mạnh mẽ dường như nhuộm đẫm cả khu rừng, vô số hồn thú vì nó mà rơi lệ.
Nơi bị hồng quang kinh khủng kia oanh tạc, sắc đỏ dần tan biến, trong vòng một tháng tới, không một hồn thú nào dám bén mảng đến gần khu vực đó.
Đất đai cũng bị lõm sâu xuống mấy chục mét, tựa như ngay cả sinh mệnh của đất đá cũng bị tước đoạt.
Thế nhưng, ngay tại trung tâm của nơi trong phút chốc đã biến thành cấm địa trần gian này...
"Khụ, khụ, khụ!" Một tiếng ho dữ dội vang lên.
Một bóng người thảm hại từ từ đứng dậy. Toàn thân hắn phủ một lớp đất, không nhìn rõ mặt mũi, quần áo trên người thì rách bươm. Thế nhưng, hắn vẫn còn sống!
Chính hắn cũng cảm thán như vậy.
"Ta vậy mà vẫn còn sống?" Cơ mặt Hoắc Vũ Hạo co giật, cảm giác choáng váng liên tục ập tới. Với tinh thần lực mạnh mẽ như hắn mà lúc này lại có cảm giác Tinh Thần Chi Hải bị rút cạn hoàn toàn. Toàn thân rã rời, có thể đứng vững đã là không dễ, cả người đều không ổn chút nào.
Đúng vậy, hắn vẫn còn sống, sau một đòn của Tà Đế có tu vi gần tám mươi vạn năm, hắn vẫn còn sống.
Thật không thể tin nổi! Ngay cả Tà Đế tung ra đòn đó cũng không ngờ con người này vẫn còn sống. Khi nó dùng tinh thần dò xét tìm thấy Hoắc Vũ Hạo, nó đã cảm nhận được thực lực mạnh yếu của hắn. Trong mắt nó, một đòn như vậy đủ để khiến hắn hồn bay phách tán rồi.
Với sự cao ngạo của Tà Đế, nó chẳng thèm đến kiểm tra, hơn nữa, việc bế quan của nó cũng đã đến thời khắc quan trọng nhất, không thể đến xem được.
Suy đoán của Thiên Mộng Băng Tằm lúc trước rõ ràng đã không thành sự thật. Vị Tà Đế này tuy đại hạn không còn xa, nhưng chung quy vẫn chưa tới. Nó vẫn còn sống, và chỉ cần còn sống, nó vẫn là đệ nhị hung thú của đại lục. Một trong những tồn tại cực hạn đáng sợ nhất toàn đại lục.
Cảm giác còn sống thật tốt! Hoắc Vũ Hạo thầm cảm thán: "Thu Nhi, ngươi lại cứu ta một lần nữa."
Hắn còn sống, dĩ nhiên không phải vì thực lực của hắn có thể chống lại một đòn toàn lực của Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể. Tà Đế dùng tinh thần quét qua, sao có thể phán đoán sai được?
Hắn còn sống là nhờ vào khối Hồn Cốt Đầu đến từ Vương Thu Nhi. Đế Hoàng Thụy Thú Đầu Cốt.
Đế Hoàng Thụy Thú Đầu Cốt, ngoài việc mang lại cho Hoắc Vũ Hạo hai đại hồn kỹ, còn có một năng lực đặc biệt. Năng lực này gọi là: Tinh Thần Miễn Dịch.
Mỗi ngày có thể miễn dịch ba lần tấn công tinh thần với bất kỳ loại hình và cường độ nào. Trừ phi là thần có sức mạnh thay đổi vận mệnh ra tay, nếu không, bất kỳ cấp độ tấn công tinh thần nào cũng đều có thể miễn nhiễm sát thương.
Chính nhờ vào năng lực nghịch thiên trong thế giới tinh thần này, Hoắc Vũ Hạo mới dám thách thức tên Tà Nhãn Bạo Quân mười vạn năm kia, và cũng nhờ nó mà hắn giành được tiên cơ trong trận chiến thực chất vô cùng nguy hiểm đó, cuối cùng tiêu diệt đối thủ.
Tinh Thần Miễn Dịch, khi Hoắc Vũ Hạo ở trạng thái hoàn hảo có thể sử dụng ba lần. Sau khi dùng, cần phải thông qua tu luyện của bản thân, nén tinh thần lực để bổ sung cho Hồn Cốt Đầu. Dĩ nhiên, còn có một cách khác để bổ sung, đó là trực tiếp thôn phệ Hồn Cốt Đầu khác, giống như khối Hồn Cốt Đầu của Tà Nhãn Bạo Quân mười vạn năm mà hắn đã thôn phệ trước đó.
Nếu không thôn phệ hồn cốt, muốn bổ sung đầy đủ ba lần Tinh Thần Miễn Dịch này, ít nhất cần một tháng.
Nghe có vẻ thời gian một tháng khiến Tinh Thần Miễn Dịch hơi vô dụng. Nhưng thực tế, tác dụng của nó đối với Hoắc Vũ Hạo cực lớn. Với tu vi tinh thần lực hiện tại của hắn, một đòn tấn công thuộc tính tinh thần mà đến cả hắn cũng phải dùng Tinh Thần Miễn Dịch để chống đỡ, thì phải mạnh đến mức nào?
Mọi chuyện vừa xảy ra đã chứng minh rõ điều đó. Dù một đòn của Tà Đế mạnh mẽ là thế, Tinh Thần Miễn Dịch vẫn bảo vệ được Hoắc Vũ Hạo.
Tuy nhiên, qua đòn này hắn cũng nghiệm ra một điều, không có gì là tuyệt đối. Đòn của Tà Đế tuy không giết được hắn, nhưng Tinh Thần Chi Hải của hắn cũng khô cạn trong nháy mắt, bị Hồn Cốt Đầu rút sạch không còn một giọt.
Điều duy nhất đáng mừng là Thụy Thú Đầu Cốt trước đó đã thôn phệ Hồn Cốt của Tà Nhãn Bạo Quân, lúc này tinh thần lực chuyển hóa sau khi thôn phệ đang từ từ bổ sung lại cho hắn, nếu không, hắn đã sớm hôn mê, không biết bao lâu mới tỉnh lại.
Phải mau rời khỏi đây, nhất định phải đi! Nếu không, lỡ Tà Đế cử thuộc hạ đến kiểm tra, mình chết chắc.
Với tình trạng của Hoắc Vũ Hạo bây giờ, dù chỉ là một con hồn thú nghìn năm, hắn cũng khó lòng chống lại, huống chi là cường giả của tộc Tà Nhãn.
Hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau nhói khiến tinh thần Hoắc Vũ Hạo tỉnh táo hơn một chút. Hắn kiểm tra Hồn Hoàn Trữ Tồn Khí của mình trước, thứ này không hổ là Hồn Đạo Khí cấp tám, dưới sự bảo vệ của Tinh Thần Miễn Dịch, nó không hề bị tổn hại. Hồn hoàn mười vạn năm cất bên trong cũng còn nguyên vẹn. Coi như không uổng công chịu một đòn này.
Một chiếc vòng tay nhỏ màu bạc nhanh chóng được hắn lấy ra từ Trữ Vật Giới Chỉ đeo vào tay. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo dùng hồn lực thúc giục chiếc vòng.
Tinh thần lực của hắn bây giờ tiêu hao quá nghiêm trọng, nhưng hồn lực ngược lại vẫn còn khá tốt. Dưới sự thúc giục của hồn lực, chiếc vòng bạc nhanh chóng tỏa ra một lớp ánh bạc dịu nhẹ. Ánh sáng cuộn ngược lại, men theo cổ tay hắn lan lên trên, chẳng mấy chốc đã hóa thành một chiếc hộ oản màu bạc, bao bọc lấy cánh tay trái của hắn.
Trên hộ oản có một hàng nhô lên màu bạc, từng đạo ánh bạc lấp lánh, từng mảnh kim loại lơ lửng trước mặt Hoắc Vũ Hạo dưới lớp ánh sáng bao phủ.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, hồn lực phóng ra ngoài, tạo ra một lực hút mạnh mẽ, hút từng đạo ánh bạc đó vào người mình, nhanh chóng kết hợp với cơ thể hắn. Rất nhanh, hắn đã được bao bọc hoàn toàn trong một bộ Hình Người Hồn Đạo Khí.
So với bộ Hình Người Hồn Đạo Khí hắn tự chế tạo lúc trước, bộ đang mặc trên người lúc này trông đẹp hơn nhiều. Toàn thân được thiết kế theo dạng đường cong, vô cùng đơn giản, phóng khoáng. Sau lưng có một đôi cánh nhô ra, dưới sự thúc giục của hồn lực, nhanh chóng biến thành ba tầng cánh kim loại. Mỗi tầng cánh kim loại có sáu lỗ. Càng lên cao, cánh kim loại càng nhỏ. Những bộ phận còn lại đều tương xứng với vóc dáng của Hoắc Vũ Hạo, các khớp nối vô cùng tinh xảo. Mặc nó vào, trông hắn chỉ như to ra một vòng, không có bất kỳ bộ phận thừa thãi nào.
Đây chính là một bộ Hình Người Hồn Đạo Khí mà Hiên Tử Văn đã tự tay chế tạo cho Hoắc Vũ Hạo. Lúc đó, vì cân nhắc Hoắc Vũ Hạo vẫn còn là cấp bậc Hồn Vương, Hiên Tử Văn đã dốc hết sức lực cũng chỉ có thể đảm bảo uy lực của bộ hồn đạo khí này ở cấp bảy, đồng thời có thể để một Hồn Vương như Hoắc Vũ Hạo sử dụng.
Lúc đối mặt với cường giả của Thánh Linh Giáo, vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Hoắc Vũ Hạo không kịp mặc nó vào, nên đến tận bây giờ nó mới được sử dụng lần đầu tiên. Thực ra, đối mặt với Tà Hồn Sư cấp bậc Phong Hào Đấu La, cho dù lúc đó Hoắc Vũ Hạo có mặc nó vào cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng bây giờ thì khác, có bộ hồn đạo khí này, dựa vào mười hai cái "bình sữa" nén cấp sáu cỡ nhỏ được trang bị bên trong, đủ để hỗ trợ Hoắc Vũ Hạo hoàn thành một trận chiến cường độ cao. Dù đối mặt với hồn thú vạn năm, tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề. Đồng thời, nó cũng có thể giúp hắn rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.
Hắn không bay lên. Đây vẫn là phạm vi của Tà Ma Sâm Lâm. Hoắc Vũ Hạo khởi động Hồn Đạo Thôi Tiến Khí sau lưng, đẩy cơ thể lao nhanh về phía trước. Việc hắn cần làm bây giờ là nhanh chóng rời khỏi Tà Ma Sâm Lâm, sau đó tìm một nơi an toàn để hấp thu hồn hoàn thứ bảy của mình, hồn kỹ đến từ Tà Nhãn Bạo Quân mười vạn năm. Qua đó tấn cấp Hồn Thánh.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tu Tiên Chính Là Như Vậy