Hoắc Vũ Hạo vừa thở hồng hộc vừa gầm nhẹ, hỏi: "Phục không?"
"Phục cái đầu ngươi ấy, buông ta ra." Vương Đông giận dữ, gắng sức giãy giụa. Nhưng Hoắc Vũ Hạo đã dốc hết sức bình sinh, thậm chí còn vận cả hồn lực, nên dù không dùng tới Võ Hồn, hắn cũng khó lòng thoát ra được.
"Thua mà không nhận à? Vừa rồi nếu ta dùng dao, ngươi đã chết rồi." Hoắc Vũ Hạo cũng gầm lên đáp trả, không chút yếu thế. Lúc này, cơ thể hắn và Vương Đông đang tiếp xúc mật thiết với nhau, hắn có chút kinh ngạc khi phát hiện thân thể của Vương Đông không chỉ mềm mại, dẻo dai mà còn có cảm giác ấm áp. Một nam hài tử mà trên người lại tỏa ra một mùi hương thanh mát thoang thoảng, ngửi rất dễ chịu.
Nghe hắn nói vậy, Vương Đông ngẩn người, sức chống cự cũng yếu đi. Đúng vậy! Vừa rồi đầu óc hắn đau nhói, choáng váng tuy chỉ trong chốc lát, nhưng với khoảng cách gần như vậy, nếu Hoắc Vũ Hạo muốn làm hại hắn thì đã có đủ thời gian.
"Ta thua rồi, ngươi mau đứng dậy đi." Vương Đông tức giận nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ không phục và căm hận.
Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa buông hắn ra, lạnh lùng nói: "Năm điều ngươi nói lúc trước, không phải ta không làm được. Nhưng đó là vì tôn trọng bạn cùng phòng, chứ không phải vì lời đe dọa của ngươi. Ta biết thực lực của ngươi hơn ta, nếu dùng Võ Hồn thì ta chắc chắn không phải là đối thủ. Nhưng ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu còn dám sỉ nhục ta một lần nữa, thì dù có bị ngươi đánh chết, ta cũng sẽ cắn cho ngươi mất một miếng thịt."
Nhìn ánh mắt ngày càng hung tợn, thậm chí có phần khát máu như hồn thú của Hoắc Vũ Hạo, vẻ căm hận trong mắt Vương Đông tan biến, thay vào đó là một tia kinh hãi. Thực lực của đối phương rõ ràng yếu hơn mình rất nhiều, nhưng về khí thế, hắn đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Hoắc Vũ Hạo từ từ buông Vương Đông ra rồi đứng dậy, lùi lại vài bước đối diện với hắn, sau đó mới quay người đi về ký túc xá.
Vương Đông ngồi ngây trên đất một lúc rồi mới đứng dậy, chậm rãi đi về phía ký túc xá. Khi hắn vừa đến cửa, một giọng nói già nua vang lên bên tai: "Ngươi quả thực đã thua, không chỉ thua trận đấu, mà còn thua cả về tâm."
"Tại sao?" Vương Đông đột ngột quay đầu nhìn lão nhân, vẻ mặt không cam lòng: "Thực lực của ta rõ ràng mạnh hơn hắn, nếu ta muốn đối phó thì hắn ngay cả góc áo của ta cũng không chạm tới được. Dựa vào đâu mà hắn thắng ta?"
Lão nhân chỉ vào vị trí trái tim mình: "Chính là nhờ nơi này. Hắn có một trái tim không sợ hãi, còn ngươi thì không. Coi cái chết nhẹ tựa lông hồng không phải là điều ai cũng làm được."
Vương Đông ngẩn ra, một lát sau, hắn cúi người thật sâu trước lão nhân: "Lão gia gia, cảm ơn người đã chỉ điểm." Nói xong, hắn mới sải bước đi về ký túc xá.
Về đến phòng, Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo đã ngồi trên chiếc giường gỗ của mình để minh tưởng. Hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại kìm nén, hừ một tiếng rồi trải giường của mình ra.
So với sự túng thiếu của Hoắc Vũ Hạo, giường của Vương Đông được trải một tấm nệm da thú dày cộm, không biết làm từ lông của hồn thú nào nhưng trông vừa dày vừa mềm. Chăn cũng là chăn bông mềm mại. Hành lý của hắn đã chất đầy tủ bên phía mình, trên bàn cũng bày ra không ít đồ. Dường như lười dọn dẹp thêm, Vương Đông hờn dỗi kéo chăn trùm kín đầu đi ngủ.
Hai ngày tiếp theo, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không ai nói với ai câu nào, ai làm việc nấy. Điều khiến Vương Đông có chút kinh ngạc là ngoài giờ ăn ra, Hoắc Vũ Hạo gần như lúc nào cũng ở trong trạng thái tu luyện. Hắn có thể cảm nhận được lờ mờ cường độ hồn lực của Hoắc Vũ Hạo, nhưng càng cảm nhận, hắn lại càng thấy khó tin. Chỉ bằng thực lực ấy mà lại thắng được mình sao?
Công tác tuyển sinh năm học mới cuối cùng cũng kết thúc, khu ký túc xá tân sinh cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên. Tuy mỗi phòng không lớn nhưng được cái là phòng hai người. Bên ngoài ồn ào nhưng ký túc xá lại cách âm rất tốt.
Mấy ngày nay Hoắc Vũ Hạo không ngừng tu luyện, trận chiến với Vương Đông hôm đó đã mang lại cho hắn rất nhiều cảm hứng. Hắn sở dĩ có thể khắc địch chế thắng là nhờ vào một chiêu được Thiên Mộng Băng Tằm chỉ điểm.
Băng Tằm quả thực không phải là một hồn thú mạnh mẽ. Bốn kỹ năng mà Thiên Mộng Băng Tằm trăm vạn năm mang lại cho Hoắc Vũ Hạo vốn dĩ không quá cường đại, lần lượt là Tinh Thần Tham Trắc, Tinh Thần Cộng Hưởng, Tinh Thần Can Nhiễu và Linh Hồn Trùng Kích.
Hai kỹ năng đầu Hoắc Vũ Hạo đã dùng khá thành thục, cũng đã cùng Bối Bối kiểm chứng tác dụng không tầm thường của chúng. Còn Tinh Thần Can Nhiễu là một kỹ năng có hiệu lực trên phạm vi rộng, có thể can nhiễu mọi sinh vật có dao động tinh thần trong phạm vi đường kính ba mươi mét lấy Hoắc Vũ Hạo làm trung tâm. Nhưng mức độ can nhiễu không mạnh, với tu vi hiện tại của hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến người khác tinh thần hoảng hốt trong giây lát. Hơn nữa, kỹ năng này hiện tại hắn cũng chỉ có thể duy trì chưa đầy ba giây, hồn lực tiêu hao cũng lớn hơn nhiều so với hai kỹ năng trước.
Linh Hồn Trùng Kích là kỹ năng duy nhất trong bốn kỹ năng này có một chút khả năng tấn công. Vì là kỹ năng đơn thể nên uy lực tấn công dĩ nhiên mạnh hơn Tinh Thần Can Nhiễu là kỹ năng quần thể, nhưng cũng không mạnh hơn là bao. Hoắc Vũ Hạo sở dĩ có thể dùng nó để khắc địch chế thắng trong trận chiến với Vương Đông là vì hắn đã dung hợp năng lực của Tử Cực Ma Đồng vào trong Linh Hồn Trùng Kích, hiệu quả còn tốt hơn tưởng tượng. Đương nhiên, đó cũng là vì Vương Đông không kịp đề phòng, nếu hắn có chuẩn bị trước thì uy lực của Linh Hồn Trùng Kích sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng dù sao đi nữa, nhờ bốn kỹ năng thuộc tính tinh thần này, Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng có được hình thái ban đầu của một Khống Chế Hệ Hồn Sư. Có điều, đại sư huynh từng nói với hắn rằng trong năm học đầu tiên sẽ không phân hệ, tất cả đều phải đợi qua năm nhất mới tính.
"Này, hôm nay khai giảng rồi, ngươi còn ngồi ngây ra đó à?" Giọng nói của Vương Đông làm Hoắc Vũ Hạo bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Hắn vừa ăn sáng về, đang định tu luyện thêm một lát.
"Bây giờ khai giảng rồi sao?" Hoắc Vũ Hạo buột miệng hỏi. Đây cũng là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau sau trận đánh hôm đó.
Vương Đông không thèm nhìn hắn, thản nhiên đáp: "Chắc còn khoảng nửa canh giờ nữa."
"Ồ." Hoắc Vũ Hạo đáp một tiếng rồi nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng. Sau bao ngày nỗ lực, ít nhất hắn cũng đã luyện Huyền Thiên Công ngày càng thuần thục. Nửa canh giờ đủ để hắn vận chuyển Huyền Thiên Công một chu thiên, giúp hồn lực tiến bộ thêm một chút.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Vương Đông quay đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, thấy hắn lại bắt đầu minh tưởng thì không khỏi lẩm bẩm: "Đúng là một tên điên." Nói xong, hắn không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra khỏi ký túc xá. Đã hai ngày rồi, hắn chưa từng thấy Hoắc Vũ Hạo nằm xuống ngủ bao giờ.
Cánh cổng tòa nhà giảng đường màu trắng mở rộng, các tân sinh mặc đồng phục màu trắng lần lượt đi vào, trên ngực trái mỗi người đều có huy hiệu hình con quái vật nhỏ màu xanh lá cây tượng trưng cho Học viện Sử Lai Khắc.
Học viên của các năm khác nhau có màu đồng phục khác nhau, cũng giống như màu sắc của tòa nhà giảng đường của họ.
Khi Hoắc Vũ Hạo vội vã chạy đến tòa nhà giảng đường của tân sinh thì vừa hay nghe thấy tiếng chuông reo. Hắn nhanh như bay lao vào, nhìn thấy tấm biển lớp Một ở phòng học đầu tiên bên trái tầng một, liền không chút do dự mà xông vào.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Chiến Hồn