Logo
Trang chủ
Chương 45: Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam (Phần Hai)

Chương 45: Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam (Phần Hai)

Đọc to

— Tiểu tử, ngươi muốn chết à?

Hắc y thanh niên giận dữ hét lên, cục than hồng trong tay lại bị hắn bóp nát, tia lửa bắn ra tứ phía, nhưng bản thân hắn dường như không hề cảm thấy bỏng rát chút nào. Hắn quét chân phải, lò nướng của Hoắc Vũ Hạo liền bị đá văng sang một bên. Cùng lúc đó, hắn bước một bước dài, bàn tay to chộp thẳng tới lồng ngực Hoắc Vũ Hạo.

Trong Tinh thần thăm dò của Hoắc Vũ Hạo, hắc y thanh niên này không chỉ đơn giản là có khí thế hung hãn. Một cái chộp tưởng chừng đơn giản của hắn lại ẩn chứa thiên biến vạn hóa. Tuy Hoắc Vũ Hạo cũng tìm ra được vài sơ hở, nhưng tu vi của hắn quá yếu, lại không thể nào tránh được, bị hắc y thanh niên tóm ngay vạt áo trước ngực.

— Hây!

Hắc y thanh niên nhấc tay phải, xách bổng Hoắc Vũ Hạo lên không trung, đồng thời tay trái nhanh như chớp giật lấy hai con cá nướng từ tay hắn.

Từ lúc hắc y thanh niên xuất hiện đến khi ra tay, toàn bộ quá trình diễn ra cực nhanh, đến mức những người xung quanh bây giờ mới kịp hoàn hồn.

Hai giọng nói vang lên gần như cùng một lúc.

— Ngươi làm gì đó?

— Dừng tay!

Người nói câu trước chính là thiếu nữ tuyệt sắc kia, lúc này vẻ mặt nàng vừa kinh ngạc vừa tức giận. Còn người nói câu sau thì đã nhanh như tia chớp lao tới, một chưởng vỗ thẳng vào hắc y thanh niên.

Hắc y thanh niên hiển nhiên không ngờ có người dám ra tay với mình, nên có phần trở tay không kịp. Một tay hắn đang xách Hoắc Vũ Hạo, một tay cầm cá nướng, muốn chống đỡ đòn tấn công của đối phương thì buộc phải buông một bên ra.

Hắn chọn buông Hoắc Vũ Hạo. Cổ tay khẽ rung lên, Hoắc Vũ Hạo liền bay ngang ra ngoài, còn tay phải hắn hạ xuống chặn lại, va chạm với bàn tay đang vỗ tới.

“Bịch!” — Hai người đồng thời chấn động, cùng lùi lại một bước, không ai chiếm được thế thượng phong.

Người vừa đến không ai khác, chính là Đường Môn đại sư huynh Bối Bối.

Bị ném ra ngoài, thân thể Hoắc Vũ Hạo xoay hai vòng trên không, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện bên dưới, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy người hắn, giúp hắn tiếp đất an toàn.

Người đỡ Hoắc Vũ Hạo chính là Đường Nhã, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng đã tràn đầy phẫn nộ.

— Từ Tam Thạch, ngươi dám bắt nạt người của ta, lão nương liều mạng với ngươi!

Vừa nói, Đường Nhã vừa giơ tay phải lên, một chấm kim quang bay thẳng về phía Từ Tam Thạch.

Hắc y thanh niên vung tay phải, một luồng hắc quang sắc bén sáng lên, định cuốn lấy kim quang kia. Nhưng một cảnh tượng kinh người đã xảy ra, chấm kim quang đột nhiên lóe sáng, vậy mà xuyên thẳng qua hồn lực màu đen đậm đặc, chui vào người hắc y thanh niên rồi biến mất.

Cơ thể hắc y thanh niên run lên dữ dội, ánh mắt cũng sững lại trong giây lát, đôi mắt hổ bừng lên nộ quang. Ba hồn hoàn — hai vàng một tím — lập tức hiện ra từ dưới chân. Làn da vốn trắng trẻo của hắn bỗng trở nên sẫm màu, cơ bắp cuồn cuộn, cả người phồng lên một vòng. Kỳ lạ nhất là trong tay phải của hắn xuất hiện thêm một tấm Quy Giáp Thuẫn màu đen, đường kính khoảng một mét rưỡi.

Hoắc Vũ Hạo vẫn đang mở Tinh thần thăm dò, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, khi hắc y thanh niên này phóng ra võ hồn, khí thế không hề thua kém Bối Bối lúc phóng ra Lam Điện Bá Vương Long võ hồn ngày trước.

— Đường Nhã, ngươi đừng tưởng có Bối Bối bảo vệ thì ta không làm gì được ngươi! — Gầm lên một tiếng, hai mắt hắc y thanh niên như phun lửa.

Đường Nhã cười lạnh một tiếng:— Ngon thì tới đây! Lão nương sợ ngươi chắc?

Bối Bối bình thản nói:— Từ Tam Thạch, ngươi bắt nạt tiểu sư đệ của ta. Chuyện hôm nay, ngươi phải cho ta một lời giải thích, nếu không chúng ta lên Đấu Hồn Khu quyết một trận thắng thua.

Từ Tam Thạch khẽ giật mình, chỉ vào Hoắc Vũ Hạo, hỏi:— Hắn là sư đệ của ngươi?

Bối Bối gật đầu, mặt không đổi sắc.

Từ Tam Thạch lạnh lùng nói:— Thì đã sao? Hắn không nể mặt Giang Nam Nam, chính là không nể mặt ta. Có hai con cá nướng thôi mà, ta đã trả tiền rồi.

Đường Nhã tức giận:— Đó là Vũ Hạo để dành cho ta. Bối Bối, ngươi còn nói nhảm với hắn làm gì, đánh hắn đi. Đánh cho hắn không tự lo liệu được cuộc sống, ta sẽ cho ngươi hôn một cái.

Vẻ mặt Bối Bối vốn đang căng thẳng, nghe thấy lời châm dầu vào lửa của tiểu ma nữ Đường Nhã, cơ mặt liền giật giật.

Từ Tam Thạch bĩu môi, nói với Bối Bối:— Tiểu Nhã nhà ngươi vẫn tưng tửng như vậy. Lâu rồi không tỉ thí với ngươi, không phải chỉ là lên Đấu Hồn Khu thôi sao? Đi!

Nói xong, hắn quay người bước đi, không chút do dự. Đi được vài bước đến trước mặt thiếu nữ tuyệt sắc tên Giang Nam Nam kia, vẻ mặt giận dữ ban nãy của hắn bỗng chốc trở nên dịu dàng, đưa hai con cá nướng trong tay tới, nhỏ giọng nói:— Nam Nam, em ăn trước đi, lát nữa ta sẽ quay lại.

Giang Nam Nam lại không hề cảm kích. Nàng vốn rất hòa nhã với mọi người, nhưng với Từ Tam Thạch lại lạnh như băng, giọng nói rét buốt:— Từ Tam Thạch, ta đã nói với ngươi rồi, giữa chúng ta không có bất kỳ khả năng nào. Sau này xin ngươi đừng làm phiền ta nữa.

Nói xong câu đó, nàng quay người đi ra ngoài.

Vẻ mặt Từ Tam Thạch có chút lúng túng, hắn bỗng ưỡn thẳng người, trừng mắt nhìn đám đông đang hóng chuyện xung quanh:— Nhìn cái gì mà nhìn, giải tán hết đi. Bối Bối, chúng ta đi!

Nói rồi, hắn đi thẳng vào trong học viện, hai con cá nướng trong tay thì ném thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.

Đường Nhã nhanh hơn Hoắc Vũ Hạo một bước, giơ tay đỡ lấy cá nướng. Động tác của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, rất tự nhiên đã bắt được cá. Nàng không chút khách khí cắn một miếng, tay còn lại thì kéo Hoắc Vũ Hạo, vừa ăn vừa nói:— Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.

Đấu Hồn Khu là một khu vực rất quan trọng trong học viện Sử Lai Khắc, nằm ở góc Tây Bắc của hệ Võ hồn, gần thành Sử Lai Khắc, cũng không xa khu thí nghiệm Hồn đạo khí mà Hoắc Vũ Hạo từng đến. Đây cũng là nơi mà nhiều học viên năm trên thường xuyên lui tới. Ở đây có thể tiến hành các loại trận đấu, có lão sư chuyên trách làm trọng tài, phụ trách phân định thắng thua, bảo vệ học viên, cung cấp cứu trợ, trị liệu… Dĩ nhiên, tất cả đều phải trả phí.

Để tiến hành một trận đấu hồn, hai bên phải nộp ít nhất mười Kim Hồn Tệ làm phí sân bãi. Nhưng vẫn có rất nhiều học viên yêu thích nơi này. Bởi vì ở đây động thủ không bị bất kỳ hạn chế nào, cũng không sợ ra tay quá nặng gây nguy hiểm, lão sư trọng tài sẽ nắm bắt chừng mực rất tốt. Đồng thời, chiến thắng trong trận đấu ở Đấu Hồn Khu sẽ nhận được một lượng học phần nhất định, lúc thi lên lớp sẽ được cộng thêm điểm.

Từ năm thứ tư trở đi, muốn thăng cấp lên nữa thì học phần đấu hồn là bắt buộc. Ví dụ, từ năm tư lên năm năm, cần có ít nhất mười trận thắng đối thủ cùng khối ở Đấu Hồn Khu. Từ năm năm lên năm sáu thì cần nhiều hơn nữa. Sau năm sáu, muốn tiến vào nội viện, nghe nói học phần đấu hồn lại càng quan trọng hơn.

Các trận đấu ở Đấu Hồn Khu đều mở cửa cho tất cả học viên, điều kiện vẫn là trả phí, cần trả một Ngân Hồn Tệ tiền vé vào cửa.

Điều khiến Hoắc Vũ Hạo vô cùng kinh ngạc là trận đơn đấu giữa Bối Bối và Từ Tam Thạch lại thu hút sự chú ý của rất nhiều học viên. Những người thấy được màn náo nhiệt ở cổng học viện lúc nãy, bất kể năm trên hay năm dưới, phần lớn đều chọn đi theo xem trận đấu.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Không Khoa Học Ngự Thú
BÌNH LUẬN