Logo
Trang chủ
Chương 49: Huyền Thủy Đan (phần hai)

Chương 49: Huyền Thủy Đan (phần hai)

Đọc to

"Lừa cái đầu ngươi ấy! Dám cá dám chịu, Huyền Thủy Đan mau đưa đây." Bối Bối mỉm cười, dùng long trảo truyền một chút lôi điện hồn lực vào người Từ Tam Thạch, khiến thân hình cao lớn của hắn run lên bần bật.

Từ Tam Thạch làm sao biết được, để giúp Bối Bối chiến thắng hắn, trên khán đài đã có một người ngất đi.

Đúng vậy, cơn đau nhói trong đầu Từ Tam Thạch lúc hắn chuẩn bị thi triển Hồn kỹ thứ hai và thứ ba chính là đến từ Tử Cực Ma Đồng kết hợp với Linh Hồn Xung Kích của Hoắc Vũ Hạo. Đừng thấy tu vi của Hoắc Vũ Hạo không mạnh, nhưng hai kỹ năng hợp lực, sức công kích tức thời vẫn khiến cho Từ Tam Thạch, dù đã vận hồn lực bảo vệ toàn thân, phải chịu thiệt.

Khoảng cách từ Hoắc Vũ Hạo đến Từ Tam Thạch khoảng ba mươi mét, vừa vặn nằm trong phạm vi bao phủ của Hồn kỹ Linh Hồn Xung Kích.

Không chỉ vậy, trước khi thi triển kỹ năng này, Hoắc Vũ Hạo còn dùng hai kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc và Tinh Thần Cộng Hưởng để tìm ra sơ hở của Từ Tam Thạch cho Bối Bối.

Có thể nói khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi chính là màn thể hiện đỉnh cao của Hoắc Vũ Hạo kể từ khi trở thành Hồn Sư. Liên tiếp ba Hồn kỹ cộng thêm Tử Cực Ma Đồng đã xoay chuyển cục diện của một trận đấu vốn cân tài cân sức.

Thời gian quay lại lúc trước khi trận đấu bắt đầu, mấy thủ thế mà Bối Bối ra hiệu với Đường Nhã chính là bảo nàng nói Hoắc Vũ Hạo giúp một tay. Và sau khi Đường Nhã cho Bối Bối biết khoảng cách của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, hắn mới quyết định tấn công Từ Tam Thạch vào lúc tưởng chừng như không có cơ hội.

Chiến thắng này, nên thuộc về hai sư huynh đệ Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo.

Ngoại trừ Đường Nhã và Bối Bối trên sân, chỉ có Vương Đông là cảm nhận được. Lúc Hoắc Vũ Hạo sử dụng Hồn kỹ, tuy đã cố ý khống chế Hồn hoàn chỉ xuất hiện dưới chân, không bay lên cao, nhưng hồn lực ba động sao có thể qua mắt được Vương Đông ngồi ngay bên cạnh?

Vương Đông thấy rõ, trong mắt Hoắc Vũ Hạo đầu tiên hiện lên màu vàng nhạt, rồi lập tức trở nên đậm đặc, cuối cùng, một tia sáng tím lóe lên nơi đáy mắt, ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn liền nghiêng người ngã về phía mình.

Khi Vương Đông theo phản xạ ôm lấy Hoắc Vũ Hạo, trận đấu trên sân cũng vừa kết thúc.

“Hắn, hắn bị sao vậy?” Vương Đông kinh ngạc hỏi.

Thấy Hoắc Vũ Hạo ngã xuống, Đường Nhã cũng giật mình, nàng vội kiểm tra trạng thái của hắn rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Hồn lực bị tiêu hao quá độ, không sao đâu. Chúng ta đi.” Làm chuyện xấu, chuồn sớm vẫn hơn. Hơn nữa, Đường Nhã cũng thầm nghi hoặc, tác dụng của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Tiểu Vũ Hạo lại lớn đến vậy sao? Ý của Bối Bối ban đầu chỉ là muốn nó giúp chiếm thế chủ động thôi mà!

Tu vi của Bối Bối và Từ Tam Thạch ngang ngửa nhau, ai chiếm được tiên cơ thì tỷ lệ thắng sẽ lớn hơn nhiều, không ngờ lại là một đòn kết liễu.

Hoắc Vũ Hạo quả thật đã quá mệt mỏi, một ngày luyện tập thể năng, cộng thêm việc thi triển kỹ năng tinh thần nhiều lần, lần tiêu hao tinh thần lực quá độ này khiến hắn hôn mê rất sâu, nhất thời không thể tỉnh lại được. Đây cũng là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể.

Đường Nhã và Vương Đông cùng nhau dìu Hoắc Vũ Hạo về ký túc xá, đến cửa thì Bối Bối đuổi theo kịp. Sau khi dùng hồn lực điều hòa cơ thể cho Hoắc Vũ Hạo, hắn lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên đan dược rồi nhét vào miệng Hoắc Vũ Hạo.

“Tiểu huynh đệ, phiền ngươi chăm sóc nó cẩn thận.” Học viên năm trên không được vào ký túc xá của học viên năm dưới, đây là nội quy của trường. Vì vậy, Bối Bối chỉ có thể nhờ cậy Vương Đông.

Ánh mắt Vương Đông có chút ngẩn ngơ, hắn xuất thân danh môn, kiến thức rộng rãi, vừa rồi đã thấy rất rõ hình dạng viên đan dược mà Bối Bối đổ ra.

Đó là một viên đan dược màu xanh thẫm, to bằng quả anh đào, trên bề mặt có nhiều đường vân màu trắng đậm nhạt khác nhau, sau khi đổ ra khỏi bình sứ, xung quanh đan dược còn tỏa ra một làn sương mỏng. Mùi hương thanh mát còn vương lại trong không khí, ngửi thôi cũng thấy sảng khoái tinh thần.

Đó là Huyền Thủy Đan? Không thể nào. Vương Đông thầm kinh hãi.

Không chỉ hắn, ngay cả lão nhân vẫn lười biếng nằm ở cửa ký túc xá cũng khẽ hé mắt, rồi lại trở về trạng thái như cũ.

Đường Nhã nói với Vương Đông: “Tiểu chính thái, sau khi Tiểu Vũ Hạo tỉnh lại nhớ nói với nó, ngày mai đừng quên đi bán cá, lát nữa ta sẽ chuẩn bị cho nó một phần đồ ăn như hôm nay.”

Bối Bối bực bội nói: “Nàng chỉ biết ăn thôi, hôm nay suýt nữa thì hại tiểu sư đệ rồi.”

Đường Nhã hừ một tiếng: “Ngươi đừng có giở trò, ta thấy ngươi sớm đã có ý đồ xấu với Từ Tam Thạch rồi, tên đó ngốc nghếch, quả nhiên mắc bẫy, vừa hay cho ngươi chớp thời cơ.”

Bối Bối tỏ vẻ vô tội: “Đang buồn ngủ thì có người mang gối tới, ta biết làm sao? Chỉ có thể nói tiểu sư đệ vận khí không tệ. Đi thôi, về tu luyện. Ta nhớ có ai đó nói nếu ta đánh Từ Tam Thạch thì sẽ cho ta hôn một cái. Nói phải giữ lời đấy.”

Đường Nhã lè lưỡi với hắn: “Ta nói là đánh cho hắn không tự lo liệu được cuộc sống, ngươi làm được không? Tu luyện, tu luyện!”

Vương Đông đột nhiên nói: “Đường Nhã học tỷ, xin hãy suy xét một chút, ta thật sự muốn gia nhập Đường Môn.”

Đường Nhã gật đầu, vẫy tay với hắn, còn Bối Bối thì lộ vẻ đăm chiêu, mỉm cười với Vương Đông rồi kéo Đường Nhã quay người đi.

Vương Đông dìu Hoắc Vũ Hạo về phòng, đặt hắn lên giường, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh viên đan dược mà Bối Bối cho Hoắc Vũ Hạo ăn lúc nãy. Hắn khẽ lắc đầu, rồi trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, lẩm bẩm: “Nhìn thứ không nên nhìn mà không sợ lên lẹo mắt, đáng đời ngươi phải ngủ giường ván cứng.” Vừa nói, hắn vừa nhảy lên giường mình, khoanh chân bắt đầu minh tưởng. Buổi rèn luyện thể năng hôm nay đối với hắn cũng rất có hiệu quả.

Giấc ngủ này của Hoắc Vũ Hạo vô cùng ngon lành, từ khi gia nhập Đường Môn, hắn vẫn luôn khổ tu Huyền Thiên Công, đây là lần đầu tiên hắn được ngủ một giấc thật sự yên ổn.

Trong mơ, hắn chỉ thấy mình như đang ngâm trong một hồ nước mát rượi, cảm giác khoan khoái thông suốt ấy suýt nữa khiến hắn phải rên lên thành tiếng.

Minh tưởng chưa được bao lâu, Vương Đông đã mở mắt trở lại, kinh ngạc nhìn sang Hoắc Vũ Hạo ở giường đối diện. Hắn bị đánh thức bởi hồn lực ba động nồng đậm trong không khí.

Quả nhiên, luồng hồn lực ba động nồng đậm ấy chính là phát ra từ người Hoắc Vũ Hạo. Bấy giờ trời đã tối, trong đêm đen, ánh sáng xanh lam nhàn nhạt tỏa ra từ người Hoắc Vũ Hạo vô cùng rõ rệt. Có thể thấy, trên bề mặt da của hắn dường như có một lớp sương mỏng lơ lửng, trong làn sương lan tỏa còn thoang thoảng mùi hương thanh khiết.

Vương Đông nhảy xuống khỏi giường, lặng lẽ đến bên giường Hoắc Vũ Hạo ngồi xổm xuống quan sát kỹ. Hắn phát hiện, da của Hoắc Vũ Hạo dường như đang khẽ rung động, trong lúc rung động, liên tục có những luồng khí nhỏ thoát ra từ lỗ chân lông, đó chính là hồn lực ba động mà hắn cảm nhận được. Còn làn sương màu xanh lam nhạt thì không ngừng tràn vào rồi lại thoát ra qua lỗ chân lông. Theo thời gian, màu của làn sương dần trở nên đậm hơn một chút, nhưng mùi hương thanh mát lại dần nhạt đi.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Phàm Nhân Tu Tiên (Dịch)
BÌNH LUẬN