Logo
Trang chủ
Chương 134

Chương 134

Đọc to

“Bịch!’’

“Thằng nhóc này, ném nhẹ thôi! Ném kiểu đó anh mày có bể phổi mà chết!’’

“Nó lính mới mà chơi hăng nhỉ!’’

“Nó im im nhưng chơi như trâu bò ấy. Mà tụi bây, không phải nó đang trốn học ra đây chơi chứ?’’

Tôi chạy hai bước bật nhảy ném rổ.

Ôm trái bóng, thở hồng hộc, tôi đáp: “Không, em không có trốn học.’’

Rồi tôi lại cầm trái bóng đứng ném tiếp. Mọi người đã ra ngồi nghỉ từ bao giờ. Họ nhìn tôi thở dài:

“Nó điên rồi hay sao ấy, bộ muốn kiệt sức chết mới chịu sao!’’

“Tao thấy thằng nhóc đó ngày nào cũng chơi bóng rổ, cứ rảnh là lại mò ra đây, chơi từ lúc chưa có ai cho đến lúc người ta về hết vẫn còn chơi.’’

“Ê có khi nào hôm bữa mình đập bóng vô đầu nó nên nó bị…’’

“Chắc zậy quá…’’

Tôi ném , ném và liên tục ném. Thứ này làm tôi dễ chịu hơn. Khi chơi bóng đầu óc tôi trống rỗng. Không còn Vy. Không còn những ngày mưa rào. Không còn nỗi nhớ da diết cứ cồn cào chẳng biết làm sao để vơi bớt.

Chỉ còn một mệnh lệnh duy nhất: Ném bóng vào rổ!

Tôi đứng thẫn ra, hứng những giọt mưa bắt đầu lất phất. Một người gọi tôi:

“Ê Huy, ném qua đây cho anh mày chơi với coi!’’

Tôi mỉm cười và ném mạnh trái bóng về đằng đó. Trái bóng bay vút trong không trung…

………..

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: 8 năm, 3 lần yêu tình đầu và cái kết
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này