Logo
Trang chủ
Chương 43

Chương 43

Đọc to

"Hôm nay thời tiết đẹp quá chừng.

Bảy giờ sáng, không khí trong lành dễ chịu, nắng thì nhẹ nhàng như tấm lụa mỏng manh, gió thổi hiu hiu, chim chóc líu lo ríu rít, chó thì cứ tha hồ "tưới" gốc cây, trăm hoa đua nhau khoe sắc... mà khoan, con chó từ đâu chui ra thế này? :canny:

Tôi đạp xe thong thả trên đường, hứng chí vẫy tay chào mấy người chẳng quen biết. Họ nhíu mày nhìn tôi kiểu "thằng này bị gì vậy", chắc mẩm trong bụng nghĩ tôi thân thiện quá ấy mà. :smile:

Là lá la, hôm nay tôi yêu đời hết nấc, cuộc sống đúng là đang trải đầy hoa hồng trên con đường tôi đi luôn, biết sao không? Vì hôm nay tôi có hẹn với Hân, hai đứa sẽ gặp nhau ở thư viện thành phố. Ôi trời ơi, trai thanh gái lịch bên nhau trong không gian tĩnh lặng của thư viện thì còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ. :adore:

Lâu lắm rồi tôi chưa gặp nhỏ, tôi còn nhớ cái mùi khăn ướt mà Hân hay dùng lau cho tôi (thật ra là tôi tự lau), cái mùi hương đặc biệt mà chẳng nơi nào có được (thật ra là ngoài cửa hàng cũng có bán đầy bịch khăn ướt y chang). Ở trường thì cũng có khối em xinh tươi, nhưng mà nhìn tụi nó tôi chả thấy "rạo rực" gì cả. Hôm nay có cơ hội phải ngắm Hân cho đã con mắt mới được.

Chạy ngang công viên, thấy có một nhóm người đang tập võ, họ đang múa quyền, nhìn cái quần họ mặc hình như là Vovinam. Ừ thì, sáng sớm hay có mấy nhóm nhảy nhót, võ thuật, mấy ông bà già thì tập dưỡng sinh, có mấy bạn còn mang sách thư viện ra công viên đọc nữa chứ, cứ như phim ấy.

Tôi để ý thấy bên cạnh nhóm Vovinam có một cô gái đang ngồi một mình chăm chú nhìn theo, có vẻ không phải là bạn của họ. Cô nàng đến đây chỉ để xem họ tập luyện thôi ư?

Tôi phóng xe lên trước để nhìn rõ mặt, ồ là Như, cô bé bệnh tim mà tôi gặp hôm bữa, em ấy đang ngồi bó gối xem họ múa quyền. Như có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh xắn, da trắng bệch vì bệnh tật, toát ra một vẻ yếu ớt khiến ai cũng muốn che chở.

Lâu lâu Như lại ho một tiếng, hình như sức khỏe không được tốt. Hôm bữa em ấy giúp mình mà mình chưa kịp cảm ơn, hay là bây giờ mình qua hỏi thăm em ấy một chút nhỉ.

Tôi dựng xe đạp gần đó, tiến tới bắt chuyện:

- Hello!

- A, là anh!

Tôi ngồi xuống cạnh em:

- Sớm thế này em ra đây làm gì vậy?

- Dạ em ra tắm nắng thôi, tiện thể xem mấy người kia tập nữa.

- Em chọn chỗ tắm nắng hay ghê, chỗ này có tí nắng nào đâu. - Tôi cười.

- Ơ, hết nắng rồi hả, em không biết luôn.

- À, cảm ơn em vì đã giúp anh hôm bữa nha, không có em chắc anh không xong rồi.

- Mà sao anh bị rượt đuổi dữ vậy?

- Chuyện vớ vẩn thôi, khỏi kể đi. Mà em, hôm nào em cũng ra đây phơi nắng hả?

- Dạ vâng. Mẹ em bảo tắm nắng buổi sớm tốt cho sức khỏe.

Như lại ho lên một tiếng.

- Em có sao không? Anh thấy em không khỏe lắm.

- Dạ không sao đâu... Do thể trạng em yếu thôi... À đúng rồi, hôm bữa ở chỗ đó anh có nhặt được tờ giấy nào không vậy?

- Không có, sao vậy em? (Linh tính mách bảo có gì đó không ổn nên cứ nói dối cho chắc ăn)

- Em làm rơi giấy khám bệnh ở đó, nên không biết ngày nào đi khám lại luôn, phải đặt lại cuộc hẹn, phiền muốn chết. Em cứ tưởng anh nhặt được chứ.

- Haha, tiếc nhỉ, phải chi lúc đó anh để ý hơn chút.

Tôi cười trừ rồi quay mặt đi chỗ khác. Mẹ nó ơi, ai ngờ cái tờ giấy vớ vẩn đó lại quan trọng đến vậy, may mà mình đã nói dối.

- Thôi em, anh có việc nên đi trước nha. Em ở lại tắm nắng tiếp nha! - Tôi cười.

- Anh lại trêu em rồi. - Nhỏ cũng cười.

Tôi dắt xe đi. Quay đầu nhìn lại, em ấy vẫn ngồi đó với nụ cười tươi tắn, không hiểu sao tôi thấy lo lắng, cứ như không biết khi nào em ấy sẽ biến mất khỏi thế gian này...

Tôi dựng xe, bước xuống, nhìn xung quanh, thư viện còn vắng tanh, có vẻ như Hân chưa đến.

Tôi định bước vào thì thấy một người khác bước ra. Tôi nhìn người đó, ngạc nhiên, chỉ tay vào:

- A, cái thằng hôm bữa!

- A... - Nó cũng ngạc nhiên khi thấy tôi.

Nó chính là cái thằng thư sinh côn đồ lần trước. Mặc dù nó đã cản hai thằng kia giúp tôi, nhưng trong mắt tôi nó vẫn là kẻ thù.

- Mày đến đây làm gì? - Tôi chỉ thẳng tay vào mặt nó hỏi.

- Thuê sách chứ làm gì... Bỏ tay ra, tao ghét ai chỉ tay vô mặt tao lắm.

- Ghét hả, tao cứ chỉ đó, làm gì tao? Hả? Hả? Định đánh tao chắc? - Tôi không những không bỏ tay xuống mà còn dí dí ngón trỏ vào mặt nó.

- Mày định gây sự hả? Tao đánh thật đó!

- Mày tưởng tao sợ chắc. Ai gây sự trước?! - Tôi ưỡn ngực sát lại gần, nó lùi lại. Haha, hóa ra thằng này cũng biết sợ.

- Ừ, bên tao gây sự trước đó, thì sao, mày chỉ là một thằng thảm hại đứng yên cho tụi nó đánh, đã vậy còn đá vô hạ bộ người khác nữa, đúng là nhục như con cá nục.

- Đm, còn mày cũng chỉ là một thằng nhãi nhép ảo tưởng sức mạnh, ỷ có đồng bọn nên lên mặt với người khác thôi! - Máu gây sự của tôi nổi lên, dù sao nó cũng nhỏ con hơn mình, chả sợ.

- *Nghe vậy nó tiến sát lại tôi, nhìn tôi trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống, đoạn như kìm nén lại, nó nhìn đi chỗ khác, gật gật cái đầu mấy cái, rồi gằn giọng*: Được rồi, coi như tao đ** quan tâm, giờ tránh đường cho tao đi. - Nó trợn mắt nhìn tôi. :hell_boy:

- A, mày dọa tao hả? Sợ quá ha. Mày bảo tránh là tao tránh liền sao? Không có hai thằng kia ở đây tao sợ mày chắc. :kool: - Rồi tôi nhìn nó từ đầu đến chân - Mà nè, thằng nào học võ cũng mảnh mai như mày sao?

- Sao mày biết tao học võ?

- Đoán thôi. Sao nào, nhóc học võ, có ngon thì giờ solo 1:1 ở đây.

- Đây là thư viện thành phố, tao không muốn làm ầm ĩ.

- Haha, hóa ra chỉ là một thằng nhãi lắm mồm, được rồi, coi như anh tha cho chú đấy. - Tôi vỗ vỗ vai nó rồi bỏ đi, chắc cái mặt tôi lúc đó vênh váo lắm.

Đột nhiên nó nắm vai tôi vật xuống cái rầm, gằn giọng:

- Mày khinh tao quá rồi đó!

- Thằng chó...

Tôi chỉ kịp ú ớ vài từ thì đã ăn thêm mấy đạp vào bụng, tôi lồm cồm bò dậy. Nó nhìn tôi quát lớn:

- Tao nhịn mày nãy giờ rồi đó nha! Nếu muốn tao có thể đánh mày thân tàn ma dại bố mẹ không nhận ra luôn đấy... Còn nữa, đừng có gọi tao là "thằng"... TAO LÀ CON GÁI!!! :aboom:

Bốn tiếng "TAO LÀ CON GÁI!!!" cứ văng vẳng trong đầu tôi kèm theo vài cái mặt cười khinh bỉ như muốn nhắc "con gái đó, con gái đó!". WTF?

Nó im lặng nhìn tôi một lúc. Tôi lúng túng:

- Mày bị ảo tưởng hả? Không muốn đánh nhau cũng đừng nhận mình là con gái chứ. :sweat:

- Mày không tin hả?

- Dĩ nhiên, mày nghĩ tao dễ lừa lắm à. Nhưng mà mày đổi mặt hay thật đấy, tí nữa thì tao tin thật rồi.

- Tao nói thật đó.

- Thôi bớt giỡn đi cha, con gái mà ngực lép...

Chưa kịp nói xong thì đã ăn ngay một đạp vào ngực, ngã chúi người. Bộ tên này có vấn đề gì với hai từ "ngực lép" à.

- Ngực tao sao thì kệ tao, ai mướn mày bình phẩm! - Nó quát lên.

- Thì vậy tao mới nói, mày mà là con gái à, không có ngực mà cũng tự xưng là con gái hả? - Tôi lớn tiếng.

Chợt mắt nó đỏ lên, rưng rức, nó thút thít:

- Nhưng tao là con gái thật mà...

Tôi lúng túng:

- Ê ê cái gì vậy... Mày khóc hả... Này này, mày đập tao nãy giờ tao còn chưa khóc đó chứ sao mày lại khóc... Nè nè, nín đi... đừng có khóc ở đây chứ...

Lúc này tôi mới nghe giọng nó giống con gái, từ nãy giờ cứ đinh ninh nó là con trai nên cứ nghĩ đó là giọng con trai.

- Vậy mày tin tao chứ? - Nó hỏi với giọng nhõng nhẽo y chang mấy đứa con gái.

Tôi nhìn đi chỗ khác, dõng dạc trả lời: :sure:

- Tao tin.

- Mày xạo, mày xạo!!! Cái mặt điêu như thế mà tin à. - Nó xông vào đạp tôi túi bụi. Tôi lăn cù ra đất, nó chồm lên bụng tôi, dùng hai tay đấm liên tục vào mặt tôi, không cho tôi thở.

- Này thì không tin! Này thì ngực lép! Này thì không có ngực! A, lại còn mày tao với con gái nữa đấy! - Nó vừa đánh vừa chửi.

Bỗng có người tới. Thấy Hân đến, tôi đẩy cái thằng... à con... thôi nói chung là cái đứa đang ngồi trên bụng tôi ra sau. :canny: Tôi ngồi lùi ra, nhìn Hân thở hồng hộc:

- Tôi: Ủa Hân... hộc... Cậu đến rồi hả?.... hộc hộc... Lâu quá không gặp!... Cậu khỏe không? - Trời ạ, thở không ra hơi nữa.

- Hân: Chuyện gì vậy Huy? Sao giống hai người đánh nhau thế?

- Tôi: À không có gì đâu, đừng bận tâm.

Rồi tôi chỉ tay vào Hân, quay sang nhìn đối thủ:

- Nè thấy chưa, con gái là phải thế này nè. Đấy nhìn đi, thế mới là con gái chứ.

Nó nhìn chằm chằm vào ngực Hân.

Bất giác nhận ra, Hân vội lấy tay che ngực lại, đỏ mặt thốt lên:

- Này Huy, cậu chỉ vào cái gì thế! :sexy:

Nhìn một hồi tên điên kia nghiến răng xông tới đè tôi ra đánh tiếp.

- Ngực này, ngực này, suốt ngày chỉ biết có ngực. Bộ phải có ngực mới là con gái à?

Tôi dùng tay đẩy mạnh nó ra sau:

- Trời ạ, bỏ ra coi cái tên điên này.

Hắn đúng là cao thủ, không chỉ sức khỏe trâu bò mà còn biết dùng đòn tâm lý tự nhận mình là con gái làm đối thủ hoang mang để lộ sơ hở. Nãy giờ toàn bị ăn hành chứ chẳng đánh lại được cái nào, đúng là người học võ có khác.

Thế rồi hắn đứng dậy, tiến về phía Hân, nhìn tôi nói:

- Cậu là bạn hắn đúng không? Thật là, sao cậu lại làm bạn với tên biến thái này chứ. Mình khuyên cậu tránh xa hắn ra đi, hắn làm bạn với cậu trước sau gì cũng chỉ muốn lột đồ cậu thôi!

Trong khi Hân còn bỡ ngỡ chưa biết nói gì, tôi đã phản công lại:

- Tôi: Ê tên kia đừng có xằng bậy... Hân à, tớ không có... tớ không có muốn lột đồ cậu đâu... tớ không có biến thái như vậy.

- Nó: Đừng có xạo. Phàm là đàn ông thằng nào nhìn bé này mà chả muốn lột đồ nhỏ ra. Tao chắc mày cũng có suy nghĩ đó!

- Tôi: Hừ, nếu lột đồ chỉ là lột đồ thì tao không có gì để chối. Nhưng nếu lột đồ không chỉ dừng ở "lột đồ" mà "lột đồ" còn có nghĩa là "lột đồ" thì xin thề tao chưa bao giờ có suy nghĩ đó.

- Nó: Vậy ra mày "lột đồ" chỉ là muốn "lột đồ" thôi à. Một thằng bình thường nhìn nhỏ này không chỉ muốn "lột đồ" mà còn muốn "lột đồ" nhỏ nhiều hơn nữa cơ.

- Tôi: Thôi không nói nữa, mày đừng có can thiệp vào tình bạn của tụi tao. Giờ thì bỏ tay Hân ra! Mày làm gì nắm tay nhỏ hoài vậy?

Nó buông Hân ra, tiến tới nhìn thẳng vào mặt tôi. Tên này không chỉ giỏi tâm lý mà còn biết tấn công những người xung quanh, thật không thể xem thường. Hắn cười đểu một cái rồi nói:

- Nó: Mày đàn ông con trai mà không muốn lột quần áo bé này à? Mày bị gay hả? Là tao thì tao còn muốn đè nhỏ lên giường rồi chơi nhỏ tới bến nữa kia, chơi đủ các kiểu, chơi cho đến khi nhỏ ra ướt giường, nhỏ mệt rồi tao cũng bắt nhỏ phang tiếp, chơi cho đến khi nhỏ kiệt sức mới thôi.

- Tôi: Nói vậy mày là les hả? Suy cho cùng mày cũng chỉ là thứ mục rữa như tao thôi.

- Hân *hét lên*: THÔI NGAY ĐI! HAI NGƯỜI BỊ BIẾN THÁI HẢ?!!! :ah:

Hai đứa quay sang nhìn Hân, rồi lại nhìn nhau, thì thào:

- Tôi: Mày làm Hân giận rồi kìa, lại xin lỗi đi!

- Nó: Làm đếch gì tao phải xin lỗi, dù sao tao cũng đâu quen biết nhỏ đâu.

- Tôi: Chứ ai mướn mày nãy giờ cứ oang oang "lột đồ" trước mặt nhỏ làm chi?

- Nó: Thì mày cũng vậy. Ai bảo mày không chịu nhận tao là con gái.

- Tôi: Mày coi con gái có ai như mày không, đã để tóc ngắn thì thôi đi, còn mặc quần áo như con trai nữa, đám con gái ngoài kia nhìn mày chắc nó mê mày hết đó, đẹp trai quá mà. Con gái gì mà đánh con trai bầm dập không thương tiếc...

- Nó: Tính tao nó vậy đó, trước giờ có ai quan tâm đâu.

- Tôi: Nhưng tao quan tâm!!! :ah:

Nó ngạc nhiên, tròn mắt nhìn tôi. Bộ tôi nói gì sai sao?

- Nó: Ai... ai mướn mày quan tâm.

- Tôi: Quan tâm chứ sao không. Giả sử tao với mày có con thì tao không bao giờ để con cho mày dạy đâu, nếu không nó trở nên như mày mất.

- Nó: Mày... mày nói vớ vẩn gì đấy.

- Tôi: Không phải hả. Ai đời con gái tính tình hung dữ, hễ chút đánh người, ăn nói bạo lực, lại còn là côn đồ trấn lột người khác cơ đấy...

Bỗng nhiên nó quắc mắt nhìn tôi. Như đụng phải dây thần kinh điên của nó, nó ngay lập tức cho tôi một cước vào bụng làm tôi ngã phịch ra đất, chưa kịp hoàn hồn thì đã ăn ngay một đá vào đầu lăn ra đó.

Nó thở một hơi dài như trút giận:

- Tao chưa bao giờ trấn lột người khác nhá!!!

Đoạn nó dắt xe đi, trước khi đi nó còn buông một câu:

- À lúc nãy tao đùa thôi, tao là con trai đấy!

Tôi nằm gục đó chả muốn ngồi dậy nữa. Chờ khi nó đi rồi tôi mới nằm ngửa ra thở phào nhẹ nhõm. Mẹ kiếp, ông trời trêu ngươi mình thật....

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Truyện Ma Lai và Đi Câu
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này