Nó mở mắt ra. Nó đang nằm trên cái ghế đá của công viên đối diện con hẻm. Trong thoáng chốc nó giật mình liên tưởng tới cảnh bọn chúng đi trong hẻm ra và nhìn thấy nó. Nhưng con hẻm tối om, heo hút như cái lỗ đen sắp nuốt chửng nó, báo hiệu người trong hẻm đã đi hết.
- Ăn lộn cái gì mà chui vào đấy thế nhóc!
Nó giật mình quay đầu lại. Đang nói với nó là một người thanh niên chạc tầm 23, 24 tuổi, dáng thanh mảnh như con gái. Mặc dù đang mặc chiếc áo sơ mi buông ngoài với quần âu chỉnh tề, trên miệng vẫn ngậm điếu thuốc, trông anh như một luật sư trong những bộ phim mà nó xem, nhưng nó thấy anh có gì đó rất lạ ở anh, một chút gì đó bụi bặm giống những kẻ đã để lại vết thương trên tay nó mà giờ đây đã được rịt thuốc lào để cầm máu.
Anh tiến lại gần nó.
- Thuốc lào đấy, cầm máu tốt lắm, tí là khỏi thôi!
Anh ta tiến lại, trên môi nở một nụ cười mỉm. Bỗng mắt nó chạm mắt anh ta, nó rùng mình. Đôi mắt như vô hồn nhưng lại như đang đi xuyên qua người nó.
- Cảm ơn anh! - Nó ngồi dậy, - May mà gặp anh là người tốt chứ không chắc em chết rồi! - Nó vừa nói vừa tránh nhìn vào mắt anh!
- Anh nghe chuyện chú mày nói trong hẻm rồi! Thế sao lại muốn giết người? Bộ bị cướp người yêu hả mày?
Nó thoáng cười sau câu nói đùa của anh. Nó ngẩng mặt nhìn trời! Phát tiết tất cả những gì trong lòng. Nó chửi, chửi nhiều lắm, chửi những câu tục mà trước giờ nó mơ cũng chả bao giờ nghĩ đến. Nó chửi tất cả, chửi chính nó, vừa chửi nó vừa khóc... Khi nó dừng lại cũng là lúc điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc của anh tàn:
- Cảm ơn anh đã cứu em và nghe chuyện của em! - Nó gạt nước mắt, mỉm cười với ý nghĩ “Đâu phải ai cũng xấu đâu!” - Anh tốt quá.
- Tốt á! - Nhếch mép cười, anh ngồi xuống và chìa tay ra, - Chú cho anh xin 2 triệu tiền thuốc, còn công cáng chắc anh miễn phí cho chú! Anh tốt mà.
- 2 triệu! Nhưng mà… - Nó không thốt lên được câu nào. Trước mặt nó là một gã đang nhìn nó với ánh mắt của một con thú chứ không còn là người thanh niên nó vừa gặp nữa.
Nó giật mình khi thoáng thấy cái chuôi trong túi áo gã thanh niên lấp ló cùng với mấy viên đạn vàng khè. Tất cả hình tượng trong đầu nó vỡ tan tành! “Người tốt” mà nó gặp được rốt cuộc lại là đây sao!
- Em không có tiền ạ! - Nó nói trong nghẹn đắng cổ họng, - Anh cho em trả khi khác được không? Em sẽ cho anh địa chỉ nhà em.
- Ô hô! Chú mày nói thế sao anh tin được? Tao đến chú mày lại bảo không quen thì sao! - Gã ngồi ngả ra sau một cách thoải mái! - Thôi dù sao chú mày cũng còn trẻ! Còn có sức! Đêm nay chú sẽ phải đi theo anh làm việc trừ nợ! Anh cũng sẽ dạy chú vài mánh để chú mần mấy đứa chú muốn luôn. Như vậy vừa có lợi cho chú vừa có lợi cho anh nhé. Nhưng anh nói trước, chú có ra sao là kệ m… chú đấy! Anh đ… quan tâm đâu.
Nó lại giật mình một lần nữa. Cái quái gì thế này! Nó ăn một vết dao vào bắp tay mà không được theo mấy gã chuyên đòi nợ với đánh thuê, vậy mà giờ nó được đi theo một gã mang "hàng nóng" trong người sao? Biết thế này bỏ xừ 2 triệu ra trước có phải không ăn đòn không... Đầu nó như đảo lộn lung tung hết cả. Bất ngờ, nó nói trước khi kịp suy nghĩ:
- Anh dạy em đi! Anh bảo em làm gì cũng được!
- Chú mày nói đấy nhé! - Gã lại cười, cách gã cười chỉ nhếch một bên mép khiến nó vừa khiến gã đẹp trai vừa khiến người ta thấy bí hiểm - Chú mày tên gì?
- Em tên Hải. Còn anh?
- Tao à! Cứ gọi tao là D là được! Và nói trước với chú nhé: Tao là một thằng rất khốn nạn! Vì thế, chơi với tao phải cẩn thận đấy...
Hất đầu về phía chiếc xe với cái mặt kính sứt mẻ, gã vừa nhảy lên xe vừa cười một cách sảng khoái! - Lên xe đi chú em! Bắt đầu từ giờ chú sẽ được bước vào thế giới mới đấy!
Đây là lần đầu hắn cười thành tiếng từ khi nó nhìn thấy hắn!
Con phố nuốt chửng chiếc xe máy vào màn đêm hun hút. Hai chiếc áo trắng lướt qua những ô cửa kính, một chiếc áo sơ mi bụi bặm và một chiếc áo trắng học sinh…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ma ban trưa - thể loại tâm linh