Nó gãi đầu tiến về phía cô bé, đưa tay lấy chiếc chìa khóa!! Cô bé giấu chiếc chìa khóa ra đằng sau, nghiêng mặt đảo mắt khắp căn phòng giả bộ như không biết gì, nhưng với cái nụ cười tinh nghịch kia đủ để thấy nó đang bị trêu chọc rồi. Cúi thấp người, nó thò tay ra phía sau định lấy lại chiếc chìa khóa.... Bất ngờ cô bé thả tay. Chiếc chìa khóa rơi keng một tiếng xuống nền đá. Hai tay ôm ghì lấy cổ nó, nhắm mắt lại, đặt vào môi nó một nụ hôn nồng cháy. Nó trợn tròn mắt, hai tay run run. Cô bé đẩy nó ngã xuống giường, trong lòng rối tung, lúc này nó không nghĩ được cái gì. Cảm giác như có một dòng điện đang làm tê liệt cơ thể nó khiến nó không còn chút sức lực nào mà kháng cự lại cô bé yêu ớt kia khi hai chiếc lưỡi xoắn lấy nhau trong miệng, cơ thể nó mềm nhũn ra. Đôi tay dần dần nâng lên, nó ôm ghì cô bé vào lòng, để mặc cho bản năng điều khiển thân xác, mắt nhắm lại, nó buông thả..............................
Liếc nhìn xuống đất, vung vãi mấy gói nhỏ khi nãy được đưa mà giờ đã bị xé ra gần hết, nó nhìn cô bé đang nằm trên ngực nó:
- E..em.. tên là gì?? - Nó ngập ngừng, nó thấy có chút tội lỗi khi mà sau khi làm xong cái chuyện đó nó mới hỏi cô bé.
- Em tên là Thư!! - Cô bé nhắm mắt tay vân vê trên ngực nó trả lời!! - Còn anh!!
- Anh tên Hải!! - Nó thở dài!! Trong đầu nó đang nâng nâng nhớ lại cái cảm xúc vừa mới qua!!
- Quỷ này!! Lại nghĩ bậy phải không!! - Cô bé đưa tay dúi nhẹ mũi nó!! Nó cười hì.
- Em xinh như diễn viên Hàn Quốc ý!! Sao không đi làm diễn viên mà.....!! - Nó ngập ngừng.
- ...mà làm gái gọi đúng không!! - Cô bé típ mắt lại!! - Tại em thích thôi!!
- Ủa chứ không phải do hoàn cảnh gia đình như mấy cái tờ báo nói sao!! - Nó ngạc nhiên đến suýt chút nữa há hốc mồm ra!! Nó không ngờ đến câu trả lời như thế!!
- Cũng có một chút!! Mẹ em mất sớm!! Bố em bỏ em đi cách đây vài tháng cùng toàn bộ tiền trong nhà, căn nhà em đang ở bị ngân hàng niêm phong, em cùng mấy đứa bạn bỏ đi chơi Hạ Long không biết gì, khi về thì mọi chuyện đã đánh, em ở nhà mấy đứa bạn một thời gian, nhưng rồi cũng chả đứa nào nuôi nổi em, em tự biết mà đi thôi!! Chắc em ăn nhiều quá chúng nó hông nuôi nổi em đấy!! - Vẻ thoáng buồn bị đánh tan bằng cái nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt đang lè lưỡi típ mắt cười!! - Sau đấy em chẳng biết làm gì!! Nhờ vả họ hàng thì em không muốn, vì họ hàng em cũng nghèo lắm. Thế rồi ông chủ ở đây nhận em vào khi em lang thang ở quán bar!! Khi nhận được lời mời bảo làm việc này em cũng chẳng đắn đo mà làm luôn, em thấy làm việc này cả hai đều thỏa mãn, em lại có tiền nữa!! Dù sao em cũng chả còn trinh tiết gì mà phải xấu hổ cả!!
- Em....mất từ bao giờ!! - Nó ngập ngừng hỏi!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: CHÚNG TA ĐÃ TỪNG NHƯ THẾ [A time to remember]