Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói: “Đương nhiên, huynh đệ ta ngươi đồng lòng, mới có thể giết bọn hắn không chừa mảnh giáp. Huynh đệ, ngươi mau nghỉ ngơi một lát, đợi bọn hắn tới, ngươi liền đánh trận đầu, đại ca sẽ lược trận cho ngươi.”
“Cái... cái gì?”
Lạc ngây dại, tay trái hắn chỉ vào chính mình, kinh ngạc nói: “Ta, ta ra trận?!”
Lý Vân Tiêu gật đầu, ánh mắt mỉm cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ, nói: “Sao vậy, huynh đệ không muốn sao?”
“Ta, ta...”
Lạc lắp bắp vài tiếng, cảm nhận được sát khí từ người Lý Vân Tiêu tản ra, không khỏi khuất phục, thấp giọng nói: “Không phải không muốn, chỉ là tiểu đệ thực lực thấp, sợ khó có thể giết địch, ngược lại sẽ liên lụy đại ca.”
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói: “Có đại ca ở sau lưng lược trận, ngươi sợ cái gì? Ngươi không tin đại ca sao?”
“Ta, ta... không, không phải ạ...”
Lần nữa cảm nhận được cái lạnh thấu xương, Lạc hít một hơi khí lạnh. Hắn dám tin chắc, nếu mình nói ra một chữ “không” nào đó, e rằng sẽ chết ngay lập tức.
Hắn cực kỳ ảo não, hối hận vô cùng, tự trách mình đã đưa ra cái ý định mù quáng gì, lại đoán mò cái quỷ gì điểm quan trọng. Vốn định “ngư ông đắc lợi”, cuối cùng lại tự hại chính mình. Đây chính là điển hình của việc “mang đá đập chân mình”.
Lạc khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới u ám không ánh sáng, bóng tối trong lòng lan rộng vô hạn.
Nhưng may mà cũng chẳng có bao nhiêu thời gian cho hắn ảo não, bởi vì truy binh phía sau rất nhanh đã tới.
Một đạo hắc mang phá không mà đến, trực tiếp hiển hóa thân ảnh cách đó không xa. Kẻ tới không phải người của Phi Bộ, mà là Hắc, kẻ đã cùng Lạc ở chung với nhau trước đó.
“Hai vị đại ca chạy thật nhanh nha, làm tiểu đệ một hồi lâu mới đuổi kịp đây.”
Hắc không ngừng quan sát hai người. Hắn có thể cảm nhận được ma lực ba động mạnh mẽ ở khu vực này, chứng tỏ hai người đã động thủ, nhưng không biết kết quả ra sao.
“Nguyên lai là Mặc huynh đệ.”
Lạc ôm quyền cười nói: “Mặc huynh đệ biết chúng ta đối mặt đại địch, đặc biệt chạy tới giúp một tay phải không?”
Hắc sắc mặt băng lãnh, lạnh giọng nói: “Nói cái lời ngu xuẩn gì vậy. Hai vị đại ca một người cầm bảy vạn cực phẩm Ma Nguyên thạch, một người cầm Lân ma cốt biến hóa từ Tử Thiên Tinh, ta còn tưởng rằng hai vị đại ca đang đợi tiểu đệ, để ba người cùng nhau phân chia chứ.”
“Ha hả.”
Lạc cười khan một tiếng, hữu ý vô ý liếc Lý Vân Tiêu một cái, nói: “Hiện tại đồ đạc cũng ở trong tay đại ca, tiểu đệ đối với mấy món vật ngoài thân này cũng không có ý đồ bất chính.”
Hắc sắc mặt đại biến. Lời Lạc nói này quá giả tạo, hắn nhất thời nhận ra điều gì đó, đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu căn bản không để ý tới hắn, vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng trong hư không, nhắm mắt dưỡng thần.
Lạc âm thầm ra hiệu cho Hắc bằng ánh mắt. Hắc lập tức đoán được bảy tám phần, cộng thêm ma lực ba động mãnh liệt ở đây, liền đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn truyền một ánh mắt qua, đồng thời nắm chặt hai tay, ý bảo liên thủ đối phó Lý Vân Tiêu.
Lạc trầm ngâm một hồi, đầy khổ não lắc đầu, ý nói dù hai người liên thủ, cũng không có phần thắng.
Hắc lấy làm kinh hãi, có chút không dám tin tưởng, không khỏi quan sát Lý Vân Tiêu vài lần. Tuy Lý Vân Tiêu cho hắn một loại cảm giác thâm bất khả trắc, nhưng hắn không quá tin rằng đối phương có thể thắng được hai người hắn và Lạc liên thủ.
Nhưng thái độ của Lạc lại khiến hắn do dự, không biết phải làm sao.
Lạc làm một thủ thế bình tĩnh chớ nóng, sau đó nháy mắt vài cái, ý bảo Hắc cũng ở một bên chờ đợi, chỉ cần người của Phi Bộ tới, dựa vào đông người thì sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.
Vẫn nhắm hai mắt Lý Vân Tiêu đột nhiên mở miệng nói: “Lạc lão đệ, ta cảm ứng được không ít cao thủ cũng tới rồi. Vị Hắc lão đệ này tựa hồ không đồng lòng với chúng ta, ngươi mau xuất thủ giết hắn đi. Bằng không đợi một hồi đại lượng người của Phi Bộ tới, ngươi ta liên thủ sợ cũng không địch lại.”
Lạc và Hắc đều là sắc mặt chợt biến. Lạc ngượng ngùng nói: “Đại ca, ta thấy Mặc huynh rất đồng tâm với chúng ta mà.”
Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, hai tròng mắt chậm rãi mở, một đạo hàn quang hiện lên, liền nói: “Là đại ca ngươi hay là ta đại ca? Nghe lời ngươi hay là nghe ta?”
Lạc không còn gì để nói, dạ vài tiếng, cũng không thể nói rõ phải làm sao sau đó.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói: “Nếu như cường giả của Phi Bộ đến trước mà không thể giải quyết vị Hắc lão đệ này, vậy chứng tỏ lão đệ thực lực hữu hạn, đại ca thực sự không coi trọng ngươi. Cũng chỉ có thể để đại ca trước tiên giải quyết ngươi.”
Lạc chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, lập tức cảm nhận được sát khí của Lý Vân Tiêu, không khỏi sắc mặt trắng bệch, trở nên vô cùng khó coi.
Hắc cũng là thoáng chốc cảnh giác, mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, đồng thời lại đưa mắt nhìn về phía Lạc, đầy vẻ kinh ngạc.
Lạc khổ sở lắc đầu, nói: “Hắc lão đệ, hoặc là ngươi tự mình ngoan ngoãn cút đi, hoặc là huynh sẽ không khách khí.”
Hắc hừ một tiếng, nói: “Lạc huynh, ta xem ngươi là hoàn toàn bị hắn làm sợ rồi phải không? Bằng vào hai ta liên thủ, trừ phi đối phương là Ma Tôn, bằng không dưới Ma Tôn căn bản không cần sợ gì. Cùng với ở chỗ này chịu sự uy hiếp một cách cẩu thả, không bằng cùng ta liên thủ đánh một trận, phần thắng vẫn là rất lớn.”
Lạc sắc mặt thay đổi mấy lần, hiển nhiên nội tâm cực độ giãy giụa.
Nhưng hắn cả người đột nhiên run rẩy, nhớ tới Lý Vân Tiêu đã vung vẩy cây Thanh Đồng Chiến Phủ kia khi giao chiến với mình, và toàn bộ quá trình hắn tỏ ra thuần thục, hiển nhiên vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Trong mắt hắn nhất thời quang mang ngưng tụ, lạnh lùng nói: “Đừng hòng nói bậy! Ta cùng đại ca đồng tâm hiệp lực, há có thể chịu ngươi khích bác! Ngươi đã không muốn cút đi, vậy thì đi chết đi!”
Hắn vung tay lên, một đạo ma quang liền kích bắn tới.
Hắc đại nộ, nâng nắm tay liền đánh tới, “Phanh” một tiếng nổ ra cường đại khí kình.
Lực lượng va chạm, hai người đều lùi lại mấy bước. Lạc nhíu mày, thân ảnh lóe lên liền áp sát người mà lên.
Hắn không dám có chút bảo lưu, bởi vì mơ hồ Lý Vân Tiêu cái kia như có như không hàn ý thâm nhập vào trong cơ thể, khiến lưng hắn lạnh lẽo.
Nếu không thi triển toàn lực, hắn cũng không nắm chắc Lý Vân Tiêu sẽ không đột nhiên xuất thủ đánh chết mình.
Cho nên chỉ có thể không chút dư lực tiến công, dù cho không thể đánh chết Hắc, ít nhất cũng phải đánh ra dáng vẻ.
Hai người ngoan đấu một trận, nguyên bản thực lực chênh lệch không lớn, trong thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại. Rất nhanh, đông đảo cường giả của Phi Bộ đều chạy tới.
Lạc và Hắc đều là cả kinh, rất tự nhiên liền tách ra, nhìn nhau căm tức.
Đúng lúc này, Lạc đột nhiên sắc mặt đại biến, miệng kinh hãi vô ý thức há to, “A” kêu một tiếng, tròng mắt trợn trừng như chuông đồng.
Chỉ thấy thân ảnh Lý Vân Tiêu vẫn ở sau lưng giám thị hắn, sớm đã trở nên vô cùng nhạt nhòa, khóe miệng còn treo một nụ cười, dần dần biến mất trên không trung không tìm thấy.
Hắc cũng là sắc mặt chợt biến, thầm hô không ổn. Hai người đều là hạng người tâm tư linh xảo, biết mình đã bị Lý Vân Tiêu đùa bỡn. Lúc trước giám thị hai người bọn họ cũng không phải bản thể, Chân Thân của hắn sợ là đã rời đi từ sớm.
Lúc này, người của Phi Bộ đã toàn bộ xông tới. Đầu tiên là những cường giả trong môn điếm, sau đó Dao cũng tự mình xuất hiện, cùng không thiếu những cường giả từ tổng bộ Phi Bộ nghe tin chạy tới, vây chặt hai người đến không lọt một giọt nước.
Không chỉ như vậy, cách nơi tập trung của Phi Bộ nhân số nghìn trượng bên ngoài, còn có rất nhiều quần chúng xem náo nhiệt. Các bộ tộc khác trong Nguyên Quận, cùng với các loại người qua đường Giáp, người qua đường Ất...
Ở một nơi nào đó không dễ thấy trong số những quần chúng này, một luồng ma khí chậm rãi mọc lên, hiển hóa ra một gã nam tử hắc bào, chính là Lý Vân Tiêu bản tôn.
Mặc dù không cố ý che giấu khí tức, hơn phân nửa cũng sẽ không có người nhận ra hắn. Nhưng để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn đưa mình vào trong hắc bào đặc chế, nhìn lại giống như người thường không có gì khác biệt.
Lạc và Hắc cả người đều lạnh lẽo mồ hôi đầm đìa, đứng trên bầu trời chỉ cảm thấy khô nóng không gì sánh được, mồ hôi lớn hạt lăn xuống.
Hai người đại chiến một trận xong, đã sức cùng lực kiệt. Nếu còn ở trạng thái toàn thịnh thì còn có lòng tin liên thủ mở một đường máu đào tẩu. Hiện tại muốn chạy trốn, nếu không có người thi cứu là tuyệt đối không thể.
“Hai vị chạy thật là nhanh a, để cho chúng ta một hồi tốt truy đây.”
Dao vẻ mặt âm trầm đi tới trước. Khuôn mặt kiều diễm kia trong cơn tức giận dị thường, làm người ta trong lòng đột nhiên mọc lên một sự lạnh lẽo xuất phát từ sợ hãi.
Lạc vẻ mặt cầu xin, vội hỏi: “Dao đại nhân, việc này không liên quan gì đến chúng ta cả, tất cả đều là do kẻ kia tên Lý Nhân gây nên.”
“Há, cùng các ngươi không quan hệ ư, ý đó là chúng ta đang gây rối à nha?”
Dao vẫn lạnh như băng theo dõi hắn, ánh mắt kia sớm đã giết chết hai người vô số lần.
Lạc hai tay trên không trung lay động vài cái, không biết giải thích thế nào, dù sao tại môn điếm, người ra tay trước là hắn. Lập tức hắn chỉ có thể kể lại tường tận chuyện hai người bỏ trốn sau đó.
Sau khi nói xong, hắn vẻ mặt vô tội, tội nghiệp nhìn Dao, hy vọng có thể tranh thủ một chút đồng tình.
“Há, ngươi ý là tất cả vật sở hữu đều bị tên Lý Nhân kia đoạt đi rồi, hơn nữa hắn cũng đã chạy thoát. Liền để lại hai người các ngươi ở nơi này lẫn nhau tranh đấu.”
Dao chậm rãi nói: “Thậm chí ba người các ngươi cũng không biết lẫn nhau, chỉ là tại Phi Bộ môn điếm của ta ý muốn nhất thời liên thủ trộm đồ đạc.”
“Ừm, chính là có chuyện như vậy.”
Lạc ngượng ngùng cười làm lành, vẫn không quên quay đầu nhìn Hắc, nói: “Không tin có thể hỏi hắn.”
Hắc cũng vội vàng gật đầu, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.
Một gã Ma Quân của Phi Bộ cả giận nói: “Đại tiểu thư, hai người này triệt để không coi Phi Bộ chúng ta ra gì, chết đã đến nơi còn ở đây giả dối. Theo góc nhìn của ta, cần phải bắt bọn họ lại, dùng vạn hình tra tấn để bức ép! Chỉ có như vậy, mới có thể bức ra bọn họ nói thật.”
Lạc và Hắc đều là sắc mặt đại biến, hai người vẻ mặt đưa đám nói: “Chúng ta nói đều là nói thật a, có thể chỉ trời mà thề, thiên địa chứng giám!”
Đám người Phi Bộ đều hoàn toàn biến sắc, nhìn hai người thực sự chỉ trời mà phát thệ, lập tức đều là hai mặt nhìn nhau.
Bất luận người Ma Tộc nào cũng không dám loạn phát thề, bằng không tâm ma sẽ theo cả đời, trên con đường tu luyện tương lai tất nhiên sẽ chịu đến phản phệ, Đại Kiếp Nạn khó thoát.
Lạc và Hắc cũng không chịu nổi, nhưng phát xong thề sau đó, nhìn vẻ mặt của mọi người, biết bọn họ cũng tin, nhất thời cảm thấy trong lòng buông lỏng, cười hắc hắc.
Lạc cười xòa nói: “Có Dao đại nhân ở đây, chúng ta làm sao dám nói bậy.”
Dao sắc mặt trở nên càng khó coi hơn, âm trầm muốn chảy nước, lạnh giọng nói: “Là ý nói cái tên Lý Nhân kia là ai, thân phận gì, đi đâu, các ngươi cũng không biết sao?”
Lạc cúi đầu khom lưng nói: “Không biết, thật không biết.”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Chi Vương