Đột nhiên, từ bên ngoài đại điện bay tới một đạo tin bài. Lý Vân Tiêu sau khi nhận được, liếc nhìn qua liền không khỏi đại hỉ, vội vàng lóe lên rồi biến mất trong điện.
Đinh Linh nhi sớm đã chờ sẵn ngoài điện, vừa thấy hắn xuất hiện liền vội vàng nghênh đón, nói: “Vân Tiêu đại ca, Mục Địch đại nhân nghe tin ngươi trở về, liền lập tức gửi tin qua đây, hy vọng được gặp ngươi một mặt.”
Lý Vân Tiêu nói: “Được, tự nhiên là ta muốn gặp.”
Vừa rồi một phen trò chuyện cùng Ma Ha cổ thần khiến hắn cũng có chút tâm phiền ý loạn, muốn nghe ý kiến của Linh Mục Địch.
Nơi bế quan của Linh Mục Địch là tại một ngọn Linh Sơn nào đó trong Thánh Vực Thiên Xuyên.
Lý Vân Tiêu điều khiển Độn Quang, chỉ mất mấy hơi thở đã tới. Hắn cảm ứng được vị trí của Linh Mục Địch, mừng rỡ liền thuấn di tới.
Chỉ thấy Linh Mục Địch cùng Bắc Quyến Nam đang đối diện nhau ngồi xếp bằng, khí tức thiên địa hòa hợp tản ra từ trên người hai người, hiển nhiên vẫn đang trong quá trình chữa thương.
Lý Vân Tiêu trong lòng không khỏi cả kinh, trạng thái của cả hai đều cực kỳ tệ. Xem ra trận đại chiến năm năm trước đã để lại những thương tích vẫn chưa thể lành hẳn cho hai người.
Linh Mục Địch cùng Bắc Quyến Nam cảm ứng được hắn đến, lập tức mở hai mắt ra, cả hai đều buông bí quyết ấn trong tay rồi xoay người lại.
Linh Mục Địch vuốt cằm nói: “Thân thể ta không khỏe, không cách nào hành lễ, mong rằng minh chủ đại nhân thứ lỗi.”
Lý Vân Tiêu vội vàng ôm quyền đáp lại, nói: “Đại nhân nói đùa rồi, chiết sát ta rồi.”
Linh Mục Địch mỉm cười, nói: “Vân Thiếu là Thiên Vũ minh Minh chủ, cấp bậc lễ nghĩa là không thể thiếu, bằng không uy nghiêm của Minh chủ đặt ở đâu?”
Lý Vân Tiêu thần sắc khẽ động, nói: “Nhân tiện nói đến chức Minh chủ này, ta lần này đến đây cũng có chuyện muốn cùng Mục Địch đại nhân thương nghị, không biết Mục Địch đại nhân tìm ta có chuyện gì?”
Linh Mục Địch kinh ngạc nói: “Ồ? Chuyện gì vậy?”
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lát, rồi nói: “Nếu như ta rời đi, chức vụ Minh chủ Thiên Vũ minh này ai đảm nhiệm thì tốt?”
“Cái gì?!”
Linh Mục Địch, Bắc Quyến Nam và cả Đinh Linh nhi đều kinh hãi, đồng loạt ngạc nhiên nhìn hắn.
Linh Mục Địch nói: “Vân Thiếu là nhân tuyển không thể thích hợp hơn. Trừ ngươi ra, chẳng có ai khác có thể đảm đương chức Minh chủ Thiên Vũ minh này.” Hắn thấy Lý Vân Tiêu vẻ mặt lo lắng, không khỏi hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lý Vân Tiêu liền kể lại chuyện vô tình gặp Ma Ha cổ thần trong Siêu Huyền Không Điện.
Nhất thời khiến ba người mắt tròn miệng há.
Đinh Linh nhi càng là trong lòng khẽ động, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, run giọng nói: “Vân Tiêu đại ca phải đi? Rời khỏi giới này sao?”
Lý Vân Tiêu cười khổ nói: “Vẫn chưa định đoạt, nhưng khả năng rất lớn.”
Linh Mục Địch ngẩn người một lát, mới nói: “Không ngờ lại có bí ẩn như vậy. Vũ trụ rộng lớn, bọn ta đúng là chẳng bằng một con kiến hôi a.”
Bắc Quyến Nam cũng cười khổ thở dài, lắc đầu liên tục.
Đinh Linh nhi khuôn mặt đầy sợ hãi và bối rối, một lúc sau mới lấy hết dũng khí, nói: “Nếu như Vân Tiêu đại ca đi, chúng ta sẽ thế nào? Ta, còn có Hồng Nhan, Vân Thường tỷ tỷ, Thủy Tiên muội tử, còn có… Tiểu Hồng muội muội.”
Lý Vân Tiêu nói: “Yên tâm đi, dù ta rời khỏi giới này, vẫn có thể mở thông đạo trở về. Ma Ha cổ thần bọn họ nếu có thể đánh xuống Tinh Vũ dẫn dắt ta rời đi, thì tự nhiên cũng có thể bản tôn hàng lâm, chỉ có điều xem ra hết sức phiền toái mà thôi.”
Tuy là vậy, Đinh Linh nhi vẫn là một hồi chợt như mất mát. Nếu như không có Lý Vân Tiêu, cuộc đời nàng liền không còn bất kỳ chỗ dựa nào, từ đó đi con đường nào cũng không biết.
Lý Vân Tiêu trong lòng tê rần, cầm tay nàng, nói: “Tin tưởng ta, đợi ta ở bên kia quen thuộc sau đó, tất nhiên sẽ mở ra thông đạo, mang các ngươi mấy vị cùng đi.”
Đinh Linh nhi miễn cưỡng cười, nói: “Linh nhi trời sinh ngu dốt, võ đạo tu luyện cực kém, sợ là thọ nguyên không đủ, khó có thể đợi đến khi Vân Tiêu đại ca, liền muốn Thiên Nhân vĩnh biệt.”
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói: “Yên tâm đi. Điều ta cầu chính là trường tồn với thiên địa, ngao du trong vũ trụ. Nếu như không thể cùng những người mình yêu thương ở cùng một chỗ, chức Thiên Giới Chi Chủ này làm tới còn có ý nghĩa gì?”
Đinh Linh nhi nhất thời trong lòng ấm áp, cảm nhận được lực lượng trong tay Lý Vân Tiêu, không khỏi gật đầu, nhất thời yên tâm xuống.
Linh Mục Địch thở dài một tiếng, nói: “Vân Thiếu vừa đi như vậy, vị trí Minh chủ Thiên Vũ minh liền thật là khó.”
Lý Vân Tiêu nói: “Không khó khăn gì, Mục Địch đại nhân có thể đảm nhiệm tạm thời. Huống hồ ngoại trừ đại nhân ra, ta cũng không thể tín nhiệm người thứ hai gánh vác vị trí này.”
“Ha ha ha ha.”
Linh Mục Địch cười ha hả, lại cười đến có chút thê lương, nói: “Nếu có thể thêm mấy trăm năm thọ nguyên nữa, có lẽ ta thực sự sẽ tiếp nhận.”
Lý Vân Tiêu và Đinh Linh nhi đều là thân thể chấn động, tựa hồ nghe ra điều gì.
Lý Vân Tiêu vội hỏi: “Đại nhân nói ý gì?”
Bắc Quyến Nam cười khổ nói: “Ta và đại nhân cũng thọ nguyên sắp hết.”
“Cái gì?!”
Hai người đều là kinh hãi, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ bi thương.
Đinh Linh nhi vội hỏi: “Hai vị đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ tìm khắp thiên hạ Linh Dược cho hai vị đại nhân kéo dài thọ nguyên.”
Linh Mục Địch lắc đầu nói: “Không nên, tu vi của bọn ta như vậy, trong thiên hạ còn có Linh Dược nào có thể dùng? Hà tất tổn thương tiền tổn thương lực đâu?”
Bắc Quyến Nam gật đầu nói: “Mục Địch đại nhân nói cực phải, hai người chúng ta lúc này muốn gặp ngươi, kỳ thực chủ yếu là muốn cáo biệt. Nếu như lại không tìm thấy một mặt, sợ là liền Thiên Nhân vĩnh biệt. Lại không nghĩ tới ngươi vừa tới lại ném ra một nan đề.”
Linh Mục Địch thấy hắn vẻ mặt bi thương, nhất thời cười nói: “Với kinh nghiệm của ngươi và ta, đến bây giờ còn có cái gì sinh tử là nhìn không thấu sao? Tại sao phải bi thương. Nếu như về Minh chủ Thiên Vũ minh, ta ngược lại thật ra có một người tiến cử.”
“Người nào?”
Lý Vân Tiêu liền hỏi.
Linh Mục Địch nói: “Vi Thanh.”
Lý Vân Tiêu hơi biến sắc mặt, nhất thời trở nên do dự, vẫn chưa mở miệng hỏi.
Linh Mục Địch đột nhiên cười, nói: “Ha ha, xem ra Minh chủ trong lòng cũng tự định giá người này nha.”
Lý Vân Tiêu gật đầu nói: “Vi Thanh hoàn toàn chính xác phi thường thích hợp, vô luận tài hoa hay mưu lược, cũng hoặc là tâm kế và gan dạ sáng suốt, không có chỗ nào mà không phải là lựa chọn tốt nhất. Chỉ tiếc người này tâm thuật bất chính, nếu như thiên hạ náo động, người này là may mắn. Nhưng bây giờ thiên hạ thái bình, người như thế sợ là sẽ gây ra sự cố.”
Linh Mục Địch nói: “Ta cũng có lo lắng như vậy. Nếu như Minh chủ ở đây, còn có thể ngăn chặn hắn, nếu như Minh chủ rời khỏi giới này, hiện nay trên đời, có thể ở mọi phương diện cũng ngăn chặn Vi Thanh, sợ là thật không có.”
Lý Vân Tiêu nói: “Nếu là như vậy, đại nhân còn như vậy tiến cử hắn sao?”
Linh Mục Địch cười nhạt, trong mắt lại hàn quang chớp động, nói: “Cái này muốn xem quyết tâm của Minh chủ. Nếu như Vi Thanh không thể dùng, ta kiến nghị sớm ngày trừ bỏ hắn, để tránh lưu lại họa lớn, đến lúc đó không người là địch thủ của hắn.”
Lý Vân Tiêu có chút khó xử, nói: “Xa Vưu là một đời Chân Long, xứng đáng để thủ hộ Thiên Vũ giới thái bình.”
Linh Mục Địch cười nói: “Xa Vưu này vũ dũng có thừa, mưu lược không đủ, tương lai sợ là khó có thể đối kháng Vi Thanh. Minh chủ nói như vậy, bất quá là tự tìm cho mình cái an ủi mà thôi. Nếu thật cho rằng hắn có thể ngăn được Vi Thanh, cũng sẽ không cần đau đầu tới hỏi ta.”
Lý Vân Tiêu vẫn là do dự, vô cùng quấn quýt, nói: “Giết Vi Thanh sao? Vậy giết Vi Thanh sau đó, ai có thể đảm đương chức vụ Minh chủ?”
Linh Mục Địch suy nghĩ một chút, nói: “Vi Thanh là thiên tài, ngoại trừ hắn ra còn rất nhiều nhân tài. Nếu như có thể khiến cho thiên hạ quy tâm, Linh nhi tiểu thư cũng phi thường thích hợp vị trí Minh chủ này. Chỉ là Linh nhi tiểu thư uy vọng quá thấp, khó có thể phục chúng.”
Đinh Linh nhi hoảng hốt vội nói: “Mục Địch đại nhân chiết sát ta rồi, Linh nhi đương nhiên không được.”
Linh Mục Địch cười nói: “Linh nhi tiểu thư quá khiêm nhượng, tác dụng của ngươi phi thường lớn lao. Chỉ có điều ở cái thế giới lấy võ vi tôn này, mọi người không thấy được thành tích của ngươi mà thôi.”
Lý Vân Tiêu nói: “Nếu là lấy Vi Thanh làm Minh chủ, rồi lại thiết lập một Trưởng Lão Đoàn kiềm chế hắn, không biết Mục Địch đại nhân nghĩ thế nào?”
“Tuyệt đối không thể!”
Linh Mục Địch nghiêm mặt nói: “Với thiên tài như thế, ngươi hoặc là hoàn toàn tín nhiệm hắn, đem toàn bộ thiên hạ này giao cho hắn, hoặc là liền hủy diệt hắn. Nếu như thiên hạ giao cho hắn, lại thiết trí chướng ngại thì tất nhiên sẽ gây nên nội tâm hắn bất mãn và không phục, thậm chí là cố ý quấy rối, cố ý đối nghịch với ngươi. Đến lúc đó thì càng thêm phiền toái.”
“Giết Vi Thanh à…”
Lý Vân Tiêu hiển nhiên không hạ được quyết tâm này, hai tay cũng rịn mồ hôi.
Linh Mục Địch nói: “Minh chủ chỉ suy nghĩ đến tình huống của Thiên Vũ minh sau khi rời đi, vậy có suy nghĩ đến tình huống của Thiên Vũ giới, thậm chí là giữa Ma Giới không?”
Lý Vân Tiêu ôm quyền nói: “Chỉ giáo cho? Cũng xin Mục Địch đại nhân chỉ giáo.”
Linh Mục Địch nói: “Có thể làm cho Yêu Tộc tâm phục khẩu phục, chỉ có một mình Minh chủ ngươi. Có thể làm cho Ma Tộc tâm phục khẩu phục, cũng chỉ có một mình Minh chủ ngươi. Một khi ngươi rời đi, cùng Yêu Tộc, Ma Tộc, thậm chí là Hải Tộc, đều sẽ phát sinh khoảng cách không nhỏ. Người nào có thể xử lý được những sự việc giữa các ngoại tộc đây?”
Lý Vân Tiêu sắc mặt ngưng trọng nói: “Vi Thanh ở Ma Giới nhiều năm, cùng Ma Tộc quan hệ vô cùng tốt. Hắn nếu như xử lý việc hai giới, là thí sinh thích hợp nhất. Còn như Yêu Tộc, Ngải cùng Thiên Chiếu Tử, Viên Cao Hàn đám người ở chung không tệ, từ đó mà nói, có thể xử lý việc hai tộc. Còn về Tứ Hải, hiện tại cường giả tổn thất hầu như không còn, mấy nghìn năm trong đều không phải mối họa.”
Linh Mục Địch cười nói: “Nói như thế, vẫn phải là Vi Thanh đây. Dù sao việc hai giới mới là đại sự. Nhưng Vi Thanh hoàn toàn chính xác tâm thuật bất chính, rất khiến người khác khó xử a.”
Lý Vân Tiêu không khỏi nhức đầu. Hắn đột nhiên nghĩ tới Viện. Nữ nhân Thánh Ma này một lòng muốn giết mình, trước đây vì chống chọi với Lục Sí nên mới lựa chọn liên thủ với mình. Hiện tại Lục Sí chết, có thể hay không nàng còn muốn giết mình đâu?
Mình đương nhiên không sợ nàng, nhưng nếu là nàng phát điên lên đến, chờ mình đi rồi trả thù Thiên Vũ giới thì làm sao bây giờ?
Nếu là mình đi rồi, người duy nhất có thể đối kháng với Viện cũng chỉ có Xa Vưu và Cửu Uyên. Nhưng Cửu Uyên đại nhân lúc này sinh tử cũng không rõ, cho dù cuối cùng còn sống, lấy tính cách của hắn, hơn phân nửa cũng sẽ không quản chuyện của Viện.
Ý niệm tới đây, Lý Vân Tiêu trong mắt sát khí lóe lên, thầm nghĩ có muốn hay không trực tiếp tiến vào Ma Giới, đem Viện cũng giết, chấm dứt hậu hoạn.
Linh Mục Địch thấy hắn nhãn quang không ngừng lóe lên, không khỏi hỏi thăm.
Lý Vân Tiêu nhất thời đem sự lo lắng của chính mình cùng ý tưởng nói một lần.
Linh Mục Địch sửng sốt một chút, trầm tư nói: “Việc này tốt nhất là ngươi đi một chuyến Ma Giới, đem khúc mắc của Viện cởi bỏ. Nếu là không thể, liền giết chết để chấm dứt hậu hoạn!”
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ (Dịch)