Logo
Trang chủ

Chương 92: Đầm rồng hang hổ

Đọc to

**Chương 92: Đầm rồng hang hổ**

Tử Thiến cũng không hề rời đi, cùng Trương Nhược Trần sóng vai đứng, trong tay ôm cổ kiếm, trên ngón tay ngọc mang theo phượng văn không gian giới chỉ do Trương Nhược Trần tặng.

Nàng nhìn Trương Nhược Trần, nói: "Thực sự không được sao, tối nay đến chỗ ta ở một đêm?"

"Ách?" Trương Nhược Trần nói.

Gương mặt Tử Thiến đỏ lên, ánh mắt có chút lạnh, nói: "Ngươi nghĩ đến nơi nào vậy? Ta chỉ là sợ ngươi cũng bị đánh gãy hai chân, bị người ném ra khỏi Long Võ Điện."

Trương Nhược Trần cười, nói: "Không cần! Long Võ Điện mặc dù là đầm rồng hang hổ, thế nhưng gian phòng của ngươi cũng chưa chắc an toàn. Vạn nhất ngươi thừa dịp ta lúc ngủ, một kiếm chặt đầu ta, ngày mai, ngươi liền có thể đi Hắc Thị đổi lấy mười lăm vạn mai ngân tệ tiền thưởng, vậy ta chẳng phải oan uổng?"

"Ngươi..."

Ánh mắt Tử Thiến lạnh hơn, hận không thể chặt đầu Trương Nhược Trần làm cầu đá, hảo tâm muốn cứu hắn một lần, kết quả hắn lại không biết tốt xấu như vậy.

"Thế nhưng... vì sao muốn giúp hắn?"

Rõ ràng mình đến giết hắn, rõ ràng mình là một sát thủ, vì sao lại muốn cứu đối tượng ám sát của mình?

Tử Thiến lâm vào mâu thuẫn sâu sắc, năm ngón tay ngọc kìm lòng không được siết chặt, nội tâm không ngừng giãy dụa. Nàng phát hiện mình có chút không hạ thủ được giết Trương Nhược Trần, đây là một loại cảm giác rất không ổn!

Một người lấy giết người làm nghề nghiệp, lại không hạ thủ được giết người, đối với nàng mà nói, tuyệt đối là nguy cơ trí mạng.

Trương Nhược Trần nhìn sắc mặt Tử Thiến trở nên tái nhợt, tưởng rằng lời nói vừa rồi của mình làm nàng bị thương, thế là cười nói: "Chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi không cần để trong lòng. Bằng không, ta đêm nay đến chỗ ngươi ở tạm một đêm, thuận tiện chia cho ngươi tài nguyên tu luyện lấy được ở Thiên Ma Lĩnh?"

"Không được! Ký túc xá của ta há là nơi ngươi có thể đến?"

Thái độ Tử Thiến đại biến, lạnh giọng cự tuyệt Trương Nhược Trần, xoay người rời đi, còn bồi thêm một câu: "Ngươi lần sau ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút, ta lúc nào cũng có thể ám sát ngươi!"

Trương Nhược Trần có chút sững sờ, nhìn bóng lưng Tử Thiến, nói: "Quả nhiên vẫn không thể hiểu được tư duy của nữ nhân, trở mặt nhanh như chớp."

Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, hướng Long Võ Điện đi đến.

Cho dù là đầm rồng hang hổ, Trương Nhược Trần cuối cùng vẫn phải xông vào một lần. Làm một võ giả, nếu ngay cả chút đảm lượng này cũng không có, sau này nhất định không có thành tựu cao.

Long Võ Điện, ở vào vị trí chính giữa Tây Viện, đông tây hai bên theo thứ tự là hai tòa sơn nhạc to lớn, vách núi cheo leo, địa thế hiểm trở.

Không thể không nói Võ Thị Tiền Trang đích thật là tài đại khí thô, vẻn vẹn ký túc xá học viên ở lại, cũng như hoàng cung, cho người ta một loại cảm giác khí thế rộng rãi.

Nhìn qua, ba tòa chủ điện Long Võ Điện, tám tòa Thiên Điện, dựa theo một loại cách cục huyền diệu sắp xếp, giống như tạo thành một tòa trận pháp.

Khi Trương Nhược Trần đến bên ngoài Long Võ Điện, bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống.

Cách đó không xa, có thể lờ mờ nhìn thấy không ít ngoại cung đệ tử, toàn bộ đều nhìn về hướng Long Võ Điện.

"Đến rồi! Đến rồi! Học sinh mới thứ nhất của năm nay đến rồi!"

"Hắn là Trương Nhược Trần xông qua cửa thứ hai tầng thứ ba Võ Tháp? Các ngươi đoán xem, hắn có bị đánh còn thảm hơn Úy Trì Thiên Thông không?"

"Khẳng định có! Mấy nữ ma đầu kia, chuyên môn đánh thiên tài. Thiên phú càng cao, bị đánh càng thảm. Ta đoán chừng hắn không chỉ bị đánh gãy hai chân đơn giản như vậy, nói không chừng ngay cả hai tay cũng bị đánh gãy."

"Chờ mà xem! Không quá một canh giờ, hắn tuyệt đối bị ném ra."

Liễu Thừa Phong và đám học sinh mới Vân Võ Quận Quốc cũng chạy đến bên ngoài Long Võ Điện, dùng ánh mắt thương hại nhìn Trương Nhược Trần.

Liễu Thừa Phong nói: "Chờ Cửu vương tử bị ném ra, các ngươi đi nhấc người, ta đến cấp cho hắn bó thuốc. Ta vừa đi đổi cực phẩm Cân Cốt Đoạn Tục Cao."

Mấy tân sinh bên cạnh đều gật đầu, nhìn Trương Nhược Trần đứng ở bên ngoài Long Võ Điện, tất cả mọi người không ngừng thở dài, chỉ hy vọng Trương Nhược Trần bảo toàn được tính mạng.

Tai Trương Nhược Trần nhạy cảm cỡ nào, nghe được rõ ràng lời mọi người, thế nhưng hắn vẫn dứt khoát đẩy cửa lớn Long Võ Điện, đi vào.

"Quả nhiên linh khí rất sung túc."

Trương Nhược Trần vào Long Võ Điện, cảm giác được linh khí cuộn trào từ bốn phương tám hướng vọt tới, nồng đậm gấp đôi so với bên ngoài.

Tu luyện trong Long Võ Điện, khẳng định tốc độ tu luyện nhanh hơn bên ngoài.

Dưới chân Trương Nhược Trần là một quảng trường đá trắng cự đại, dài chừng hai trăm mét, nơi xa, tọa lạc một tòa chủ điện to lớn đại khí, trên đỉnh cung điện viết ba chữ to "Long Võ Điện".

Phía sau Long Võ Điện, còn có hai tòa đại điện, theo thứ tự là Quan Khí Điện, Thần Lực Điện.

Bốn phía ba tòa chủ điện, tọa lạc tám tòa Thiên Điện, theo thứ tự là: Chữ 'Thiên' hàng thứ nhất, chữ 'Thiên' hàng thứ hai, chữ 'Địa' hàng thứ nhất, chữ 'Địa' hàng thứ hai, chữ 'Huyền' hàng thứ nhất, chữ 'Huyền' hàng thứ hai, chữ 'Hoàng' hàng thứ nhất, chữ 'Hoàng' hàng thứ hai.

"Học viên có thể vào Long Võ Điện, tuyệt đối là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của học cung, hoàn cảnh ở lại không tệ."

Trương Nhược Trần hướng chữ 'Hoàng' hàng thứ nhất đi đến, cắm chìa khoá đồng vào ổ khoá đại môn, mở cửa, trực tiếp đi vào.

Từ khi vào Long Võ Điện, Trương Nhược Trần đã cẩn thận đề phòng, thậm chí thi triển Không Gian lĩnh vực.

Vào chữ 'Hoàng' hàng thứ nhất, Trương Nhược Trần rốt cục thở phào nhẹ nhõm, xem ra Long Võ Điện không đáng sợ như trong truyền thuyết.

Bỗng nhiên, Trương Nhược Trần thấy trong một đình viện trước mặt, loé lên ánh đèn, mà lại, tựa hồ còn có tiếng vẩy nước vọng lại.

"Chữ 'Hoàng' hàng thứ nhất là chỗ ở của ta, chẳng lẽ có người đã chiếm lấy nơi này?"

Trong lòng Trương Nhược Trần đương nhiên có chút không vui, quyết định phải đến xem, rốt cuộc là người phương nào bá đạo như vậy?

Vừa vào đình viện kia, đã nghe thấy một mùi hương hoa nhàn nhạt bay ra từ giữa cửa. Đi thêm vài bước, Trương Nhược Trần rốt cục thấy được hình ảnh khiến vô số nam nhân phải trào máu.

Chỉ thấy giữa đình viện, lại là một phòng tắm, mặt nước tung bay đầy cánh hoa, một nữ tử da thịt tuyết trắng, ngồi trong bồn tắm, vẻn vẹn một bóng lưng thôi đã đẹp đến nghẹt thở, không tìm ra một tì vết.

Mặc dù phần lớn thân thể mềm mại tuyết trắng của nàng đều bao phủ trong nước, nhưng vẫn có thể thấy hình dáng nhược ẩn nhược hiện, từng giọt nước từ trên da thịt lăn xuống.

Dưới ánh đèn, lộ ra vô cùng hương diễm.

Nhìn cô gái trong bồn tắm, lòng Trương Nhược Trần đột nhiên nhảy lên, thầm kêu không ổn, "Nguy rồi! Các nàng lại dùng chiêu này, làm sao bây giờ? Nếu bị bắt, khẳng định bị đánh gãy hai chân, thậm chí bị móc mắt."

Mặc dù Trương Nhược Trần thiên phú dị bẩm, tu vi cao siêu, nhưng dù sao mới Huyền Cực Cảnh trung kỳ, làm sao chống lại nữ ma đầu cấp bậc Huyền Cực Cảnh đại viên mãn?

Các nàng quá hung ác!

Trương Nhược Trần nhìn bóng lưng nữ tử tắm trong ao, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng giờ phút này hắn không nghĩ nhiều như vậy, thầm than một tiếng, "Để đối phó ta, nữ ma đầu này bỏ ra không ít vốn, thế mà cởi hết cho ta nhìn. Quá không chọn thủ đoạn!"

Trốn!

Nhất định phải chạy ngay!

Trương Nhược Trần nhìn quanh, phát hiện không có ai lao ra bắt hắn, thế là chậm rãi lùi một bước, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

"Ngươi bây giờ mới đến?" Nữ tử kia vẫn chưa xoay người, ngồi trong bồn tắm, vô cùng tận hưởng cảm giác tắm rửa.

Không thể phủ nhận, giọng nói của nàng vô cùng mỹ lệ, tựa như tiếng trời, đặc biệt dễ nghe.

Trương Nhược Trần hơi kinh hãi, lập tức dừng bước.

"Nếu nàng biết ta đến, vì sao vẫn trấn định như vậy? Bất quá... giọng nói của nàng rất quen thuộc."

Bỗng dưng, ánh mắt Trương Nhược Trần dần trở nên kiên định, nếu đã bại lộ, vậy đành liều mạng với nàng!

Nếu nàng dám bày ván cục hãm hại mình, Trương Nhược Trần dám liều mạng với nàng.

Trương Nhược Trần vận chuyển chân khí trong cơ thể, chuẩn bị sử dụng Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, nhanh nhất có thể, trước đánh nàng trọng thương, chỉ có như vậy mới có cơ hội đào tẩu.

Đương nhiên, với tu vi hiện tại của Trương Nhược Trần, muốn làm bị thương nữ tử Huyền Cực Cảnh đại viên mãn trong ao, gần như là không thể. Trừ phi đối phương không có bất kỳ phòng bị nào, để hắn đánh một chưởng.

Dù không có một tia phần thắng, Trương Nhược Trần cũng phải liều mạng.

Trương Nhược Trần tuyệt không cam tâm bị đánh gãy hai chân, bị người ném ra khỏi Long Võ Điện như Úy Trì Thiên Thông.

"Xoạt!"

Trương Nhược Trần chân đạp bộ pháp, bộc phát tốc độ ba mươi tám mét mỗi giây, trong nháy mắt, đã vọt đến bên hồ tắm.

Nữ tử trong bồn tắm, không có một tia phòng bị, từ trong ao xoay người, nói: "Tinh Linh, đã ngươi đến, vì sao không nói gì..."

Lời nữ tử chưa dứt, đã thấy chưởng ấn Trương Nhược Trần xuất hiện trước mặt nàng, thân ảnh thiếu niên trong con ngươi nàng càng lúc càng lớn.

Sắc mặt nàng đại biến, đang định vận chuyển chân khí trong cơ thể ngăn cản.

Thế nhưng, muộn rồi.

"Man Tượng Trì Địa!"

Một chưởng Trương Nhược Trần đánh vào lồng ngực nàng, một cỗ lực lượng cường đại bộc phát, đánh cô gái trong ao bay lên, bay xa hơn mười thước, rơi xuống bệ đá bên hồ tắm.

Cô gái toàn thân không mảnh vải che thân, dáng người tinh tế, hoàn mỹ không tì vết, duy chỉ có ngực, có thêm một chưởng ấn huyết hồng.

"Oa!"

Cô gái kia phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, ngực đau rát, hiển nhiên bị thương rất nặng.

Dù nàng là Huyền Bảng võ giả, trong tình huống không có bất kỳ phòng bị nào, trúng một kích toàn lực của Trương Nhược Trần, dù không chết, cũng phải lột một lớp da.

May mắn vào thời khắc cuối cùng, nàng vận chuyển chân khí, che trước ngực, nếu không, nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.

Trương Nhược Trần nhìn nữ tử ngã trên đất, nhìn bàn tay mình, không ngờ có thể nhẹ nhàng đánh trọng thương một vị Huyền Bảng võ giả.

Đương nhiên, Trương Nhược Trần không có bất kỳ thương hại nào, dù sao đối phương bày ván cục hại hắn trước, hắn xuất thủ cũng là để tự vệ.

Trương Nhược Trần hướng nữ tử ngã bên hồ tắm đi tới, nhìn nàng không mảnh vải che thân nằm ở đó, cuối cùng vẫn có chút không đành lòng, cởi áo bào khoác lên người nàng, che khuất thân thể mềm mại.

Trương Nhược Trần nghiêm nghị nói: "Các ngươi thủ đoạn ti tiện, nhưng ta không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Ồ! Ngươi là Hoàng Yên Trần!"

Trương Nhược Trần rốt cục thấy rõ dung nhan tuyệt sắc của nữ tử nằm dưới đất, chính là Hoàng Yên Trần từng gặp trong Võ Tháp.

Hoàng Yên Trần nghe Trương Nhược Trần răn dạy, tức giận đến toàn thân run rẩy, mở đôi mắt mỹ lệ, cắn chặt răng, run giọng nói: "Hỗn... hỗn đản, ngươi dám... dám xông vào chỗ ta ở... Ta muốn... ta muốn giết ngươi... Oa!"

Hoàng Yên Trần lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất đi.

Trương Nhược Trần khẽ nhíu mày: "Không thể nói lý. Chữ 'Hoàng' hàng thứ nhất là chỗ ở của ta, rõ ràng nàng xâm nhập nơi này, muốn bày ván cục hại ta. Giờ lại ăn vạ? Nàng này, lật ngược phải trái, không từ thủ đoạn, tuyệt không phải người lương thiện. May mà đánh nàng trọng thương, nếu không, đêm nay nhất định bị nàng hại chết."

Đề xuất Voz: Ma nữ
Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

metruyen

Trả lời

2 ngày trước

2224 bị lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 ngày trước

ok

Ẩn danh

metruyen

Trả lời

5 ngày trước

2208 cũng bị hỏng

Ẩn danh

metruyen

Trả lời

5 ngày trước

2207 không nội dung adm. ơi

Ẩn danh

Nguyễn Trường Sơn

Trả lời

2 tuần trước

2174 k nội dung

Ẩn danh

Nguyễn Trường Sơn

Trả lời

2 tuần trước

2172 k nội dung

Ẩn danh

Nguyễn Trường Sơn

Trả lời

2 tuần trước

2167 không có nội dung

Ẩn danh

Kiet Duc Van

Trả lời

2 tuần trước

Tên tài khoản

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tuần trước

Bạn cần gì đó?

Ẩn danh

Nguyễn Trường Sơn

Trả lời

1 tháng trước

2124 k có nội dung

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok

Ẩn danh

Nguyễn Trường Sơn

Trả lời

1 tháng trước

2114, 2123 không có nội dung

Ẩn danh

Lê Duy

Trả lời

2 tháng trước

2120 2121 hỏng

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok