Logo
Trang chủ

Chương 158: Gian nan sinh hoạt

Đọc to

Sáng sớm hôm sau, Lý Lạc đi đến lầu hai.

Nhìn thấy Tân Phù vẫn chuyên tâm vẽ tranh ở ban công, hắn nhớ lại chuyện tối qua tên này trở tay khóa cửa, liền mang theo thần sắc bất thiện bước tới.

Cái tên này, nhìn qua như trái dưa im lìm, kỳ thực vẫn là trái dưa hỏng.

Hắn đến bên cạnh Tân Phù, chuẩn bị đứng trên lập trường đạo đức mà lớn tiếng chỉ trích một phen. Rồi, hắn đột nhiên nhìn thấy trên bàn vẽ kia không phải vẽ gà con, mà là một cảnh tượng giống như phòng luyện chế.

Trong cảnh tượng đó, còn có hai bóng người được phác họa bằng những đường nét thô kệch. Lý Lạc nhìn chằm chằm hai bóng người này hồi lâu, vẻ mặt khổ tư.

Trong lúc Lý Lạc đang khổ tư, Tân Phù có chút vui vẻ nói: "Đội trưởng, bức họa này của ta vẽ thế nào? Đây là linh cảm từ cảnh tối qua ngươi và Manh Manh ở phòng luyện chế. Ta đặt tên nó là 'Manh Nha'."

Lý Lạc hơi khiếp sợ nhìn bàn vẽ, giống như sét đánh ngang tai. Ngọa tào, ngươi đủ lắm rồi! Tối qua khóa trái cửa chưa tính, mẹ kiếp ngươi còn muốn vẽ nó ra nữa à?!

Còn gọi là "Manh Nha", ngươi có tin ta đánh rụng hết răng ngươi không hả?!

Mà điều quan trọng nhất là, họa công của ngươi tệ đến mức nào vậy? Hai bóng người tạo thành từ đường cong này, ngươi nói là ta với Bạch Manh Manh ư?

Ai nhìn ra được cơ chứ?!

Tuy không nhìn ra được, nhưng Lý Lạc cảm thấy, loại phong cách yêu dị này vẫn không thể khuyến khích. Thế là hắn vỗ vai Tân Phù, nói: "Tân Phù đồng học, xem ra lát nữa lúc huấn luyện, ta cần phải cùng ngươi luận bàn một chút cho tốt."

Tân Phù hơi chần chừ, nói: "Đội trưởng muốn luận bàn, ta không dám từ chối. Nhưng ta đây, một khi bị đánh sẽ nói năng lung tung, chỉ sợ đến lúc đó lại chạy đi tìm Bạch Đậu Đậu, nói tối qua ngươi với Bạch Manh Manh ở phòng luyện chế qua đêm."

Lý Lạc mở to mắt, đưa ngón tay chỉ vào Tân Phù. Thật là nhìn không ra, nhìn không ra! Cái tên im lìm này bình thường nhìn qua cảm giác tồn tại không mạnh, nhưng lại là một ngoan nhân a.

Tuy nói tối qua hắn không có cùng Bạch Manh Manh ở phòng luyện chế qua đêm, nhưng nam cô nữ quả xác thực ở cùng nhau hơi lâu. Cái này nếu bị Bạch Đậu Đậu, kẻ cuồng hộ muội kia biết được, khó tránh khỏi sẽ cảm xúc kích động làm ra chuyện gì đó. Lúc đó đầu hắn thật sự có thể to thêm hai vòng.

Tên Tân Phù này, trực tiếp một đòn đánh trúng yếu huyệt, quả nhiên không hổ là kẻ thích khách.

Tuy nhiên, chịu thua không phải là phong cách của Lý Lạc. Thế nên hắn liền nói ngay: "Xem ra ta cần phải để Manh Manh sau này bao hết một ngày ba bữa cho ngươi."

Bút vẽ trong tay Tân Phù khựng lại. Hắn hơi khiếp sợ nhìn Lý Lạc, thực sự khó mà tưởng tượng vì sao hắn có thể nghĩ ra thủ đoạn ác độc như vậy.

Ánh mắt Tân Phù phức tạp, qua một lúc sau, rốt cục nặng nề nói: "Được rồi, Đội trưởng, ngươi thắng."

"Ta lát nữa sẽ lau bức tranh này đi!"

Lý Lạc lộ ra nụ cười hài lòng, khoác vai Tân Phù, hướng về phía dưới lầu đi tới: "Không vội, ăn cơm trước đã."

Xuống lầu, không ngoài dự liệu nhìn thấy Bạch Manh Manh đang bận rộn. Bóng hình thiếu nữ tinh tế, nhỏ nhắn, tựa như cánh bướm duyên dáng, nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ.

Chỉ là Lý Lạc và Tân Phù liếc nhìn nhau, lại khẽ thở dài một hơi, có chút chấp nhận ngồi vào bàn.

Đôi mắt cong cong của Bạch Manh Manh hướng về phía hai người nở nụ cười, sau đó bưng lên hai phần bữa sáng. Hai người nhìn thoáng qua, lại hơi kinh ngạc, bởi vì cái này hiển nhiên không phải Bạch Manh Manh làm.

"Đây là ta vừa rồi đi nhà ăn học phủ mua." Bạch Manh Manh thấy hai người nghi hoặc, giải thích nói.

"Những món ta làm, bởi vì ta cũng không biết mùi vị thế nào, nên cảm giác các ngươi có lẽ không thích lắm." Bạch Manh Manh nói khẽ.

Nhìn thấy thiếu nữ dáng vẻ này, Lý Lạc và Tân Phù lập tức có cảm giác tội lỗi, liền vội vàng lắc đầu, an ủi: "Manh Manh, bữa sáng ngươi làm chúng ta đều rất thích."

"Thật sao?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Manh Manh hiện lên vẻ kinh hỉ.

Lý Lạc và Tân Phù cười gật đầu.

Nhưng rất nhanh bọn họ không cười nổi nữa, bởi vì Bạch Manh Manh lập tức từ phòng bếp lấy ra hai phần bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, nói: "Nếu các ngươi thích, ta cũng đã chuẩn bị xong cho các ngươi."

Lý Lạc, Tân Phù nhìn bữa sáng nhanh chóng bị đổi trên bàn, trầm mặc mấy giây, trong lúc nhất thời có một cảm giác muốn tát vào miệng đối phương. Tại sao cái miệng lại hèn như vậy chứ?

Cuộc sống giống như địa ngục này vừa mới sắp kết thúc, kết quả lại bị bọn họ một câu kéo lại?

Tân Phù khẽ thở dài một tiếng, dùng âm thanh chỉ đủ hai người nghe thấy, nhẹ nhàng truyền ra: "Ta đỉnh mẹ ngươi cái phổi a."

Cũng không biết rốt cục đang mắng ai.

Lý Lạc lắc đầu. Ta biết cuộc sống gian nan, nhưng hắn mẹ không nghĩ tới lại gian nan đến mức này.

Hai người không nói gì, cúi đầu bắt đầu ăn.

Vừa ăn không được bao lâu, đột nhiên có tiếng gõ cửa phá vỡ không khí ăn uống nặng nề.

Bạch Manh Manh chạy ra mở cửa, sau đó truyền đến chút bối rối. Lý Lạc nhìn sang, thấy hai bóng người đứng ở cửa, cũng hơi kinh ngạc, bởi vì hai người kia lại là Ngu Lãng và Lã Thanh Nhi.

Ngu Lãng nhìn thấy Bạch Manh Manh mở cửa, trên mặt lập tức nở đầy nụ cười. Lã Thanh Nhi thì mang theo nụ cười yếu ớt, ánh mắt đầy thâm ý đánh giá thiếu nữ thanh thuần động lòng người trước mặt.

"Chào buổi sáng, ta là Ngu Lãng, huynh đệ tay chân, hảo hữu chí giao của Lý Lạc." Ngu Lãng chìa tay ra với Bạch Manh Manh, tự giới thiệu.

"Ta tên Lã Thanh Nhi, chúng ta đều là bạn của Lý Lạc, đến xem hắn." Lã Thanh Nhi hướng về phía Bạch Manh Manh nở nụ cười yếu ớt, đồng thời cũng vươn một bàn tay nhỏ tinh tế được bao bọc bởi găng tay Tằm Băng.

Bạch Manh Manh vội vàng vươn tay nắm lấy tay Lã Thanh Nhi một chút, nhẹ nhàng nói: "Tay Thanh Nhi tỷ thật xinh đẹp."

Ánh mắt Lã Thanh Nhi hơi gợn sóng. Bạch Manh Manh này quả thực quá thanh thuần đáng yêu, dáng vẻ khiến người ta thấy mà yêu này, đối với rất nhiều nam giới mà nói, đơn giản chính là Đao Đoạt Hồn a.

"Manh Manh, còn có ta đây." Ngu Lãng lay tay, đang mong chờ được bắt tay Bạch Manh Manh.

Bạch Manh Manh liếc nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ta biết ngươi. Tỷ tỷ đã nói với ta, không cần cùng ngươi có bất kỳ tiếp xúc nào, nếu không sẽ bị lây nhiễm bệnh hiểm nghèo."

Ngu Lãng suýt nữa phun ra một ngụm máu. Bạch Đậu Đậu, ngươi rốt cục ở sau lưng nói xấu ta cái gì vậy?!

"Mời vào hết đi." Tiếng Lý Lạc truyền đến từ phía sau. Bạch Manh Manh mau mau đón cả hai vào nhà.

Lã Thanh Nhi và Ngu Lãng vào nhà liền thấy Lý Lạc, Tân Phù đang dùng bữa. Ngu Lãng một tiếng quái khiếu, căm giận bất bình nói: "Bữa sáng này không phải là Manh Manh làm cho các ngươi đó hả?!"

Lý Lạc và Tân Phù thần sắc bình tĩnh gật đầu.

Ngu Lãng ghen tỵ đến đỏ mắt. Chợt hắn ngồi bệt xuống bên cạnh Lý Lạc, giành lấy bộ đồ ăn, kêu ầm lên: "Ta cũng muốn ăn thử bữa sáng Manh Manh làm!"

Một miếng cơm ăn vào miệng.

Không khí ồn ào dường như đột nhiên ngưng trệ mấy giây.

Ục ục.

Vẻ mặt kích động của Ngu Lãng biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hắn cực kỳ gian nan nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, sau đó đặt bộ đồ ăn trở lại, chỉ vào Lý Lạc cười ha hả nói: "Thiếu chút nữa quên mất, thì ra lúc đến ta đã ăn điểm tâm rồi."

Lý Lạc thản nhiên nói: "Không sao, ta khẩu vị lớn, ăn nhiều hai cái không chết được."

Hắn nhìn Ngu Lãng với ánh mắt xem thường. Chỉ thế này thôi ư? Còn muốn theo đuổi Bạch Manh Manh? Ai đã nói dù là ba chén lớn phân ngươi cũng có thể ăn cơ chứ?!

A, giả dối.

May mà miếng cơm vừa rồi của ngươi không phun ra ngoài. Nếu không, đợi sau khi trở về, Bạch Đậu Đậu sợ là có thể đập cho ngươi ra cả cứt đái.

Ngu Lãng ném cho Lý Lạc ánh mắt 'coi như ngươi lợi hại', sau đó cười nói: "Đáng tiếc a, Thanh Nhi còn đặc biệt đi giúp ngươi mua bữa sáng, kết quả chỗ ngươi đều đã ăn rồi."

Lý Lạc sững sờ, nhìn về phía tay Lã Thanh Nhi, quả nhiên là đang xách một phần thức ăn.

Lã Thanh Nhi mỉm cười, trên khuôn mặt thanh lệ động lòng người dường như không có chút bất mãn nào, nói: "Không sao, dù sao đây là bữa sáng Manh Manh dụng tâm làm, còn phần của ta mua ở nhà ăn, cũng không có sức hấp dẫn gì."

"Nếu không ai ăn, lát nữa ta vứt xuống hồ cho cá ăn là được."

Lý Lạc mơ hồ cảm thấy ý trong lời nói của nàng không đúng lắm. Nhưng dù sao đây là người ta đặc biệt mua tới, thật sự không ăn thì cũng hơi không có nhân phẩm.

Thế là hắn cười nói: "Không sao, ta khẩu vị lớn, cứ đưa hết cho ta, ta ăn sạch sành sanh."

"Thật sao?" Trong đôi mắt đẹp của Lã Thanh Nhi lưu chuyển thu thủy, hơi vui vẻ nói.

Lý Lạc cười gật đầu, sau đó nhận lấy hộp thức ăn, trực tiếp bắt đầu ăn.

Lúc này, Tân Phù đứng một bên lặng lẽ nhìn thoáng qua, khẽ nói: "Đội trưởng thật là có phúc lớn a, mỗi ngày đều có người đưa bữa sáng cho ngươi."

Nghe lời này của hắn, khóe miệng Lý Lạc lập tức co giật. Tiểu lão đệ, ngươi thật sự là lúc nào cũng tìm việc cho ta a!

Ngươi có phải là muốn tạo phản không?!

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Sơn Hà Tế
Quay lại truyện Vạn Tướng Chi Vương
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tân Nguyễn Duy

Trả lời

1 tháng trước

Chương 1802 - Phục sinh chủng Bị lỗi rồi Sếp ơi!

Ẩn danh

Cuong Vu Cao

Trả lời

1 tháng trước

Chương 1800 nhầm sang truyện khác rồi admin ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok

Ẩn danh

hamew

Trả lời

4 tháng trước

Chương 1694 chưa dịch bạn ơi

Ẩn danh

hamew

Trả lời

4 tháng trước

1678 - 1679 lặp lại rồi bạn ơi