Tôi lặng lẽ đi theo QC lên lớp. Đến khi còn khoảng chục bậc nữa, cô bé đứng dừng hẳn lại. Hiểu ý, tôi bước từ đằng sau lên cạnh em.
- "Em mà trúng cái tát lúc nãy chắc em bay dính tường luôn đấy."
- "Anh còn vậy huống chi em. Tay công chúa to thế kia cơ mà."
Cả tôi và em cùng bật cười.
- "Cũng may là có anh hùng giải cứu mỹ nhân," tôi mỉa mai.
- "Anh hùng thôi, chứ mỹ nhân thì em không dám nhận..."
- "Cẩn thận! Thằng đó sát gái có tiếng đấy," tôi dặn dò.
- "Bằng anh không?", QC nháy mắt.
- "Nó là lâm tặc cầm cưa máy đi đốn rừng, còn anh không biết làm mấy thứ đấy."
- "Vậy sao người ta thích anh?"
- "Có lẽ ngưỡng mộ là nhiều chứ tính anh chán òm," tôi cười cười.
- "Bởi vì người ta chưa tiếp xúc nhiều với anh thôi," QC khẽ đỏ mặt.
- "Mà sao anh không can thiệp sớm hơn?", QC lườm tôi.
- "Vì... vì... lúc anh xuống mọi chuyện đã xảy ra rồi mà," tôi không thừa nhận sai lầm của mình.
- "Em tưởng anh thấy anh để im chứ. Nếu đúng vậy em sẽ giết anh ngay lập tức," cô bé dứ dứ nắm đấm về phía tôi.
- "Không có đâu mà," tôi đổ mồ hôi hột.
- "Trong tất cả, em chỉ sợ một người...", QC bâng quơ.
- "Em nói gì cơ?"
- "Em nói là chỉ có một người khiến em sợ thôi."
- "Là sao?"
- "Tự hiểu đi! Anh thông minh lắm mà."
Dứt lời, QC ngúng nguẩy đi thẳng vào lớp. Mặt tôi nghệt ra khi vẫn chưa hiểu ý em là gì...
Tại sao một câu đơn giản mà con gái phải dùng đủ mọi biện pháp nghệ thuật trong văn học như ẩn dụ, hoán dụ, hỏa mù dụ hay rối bời dụ nhỉ!? Không chịu nói "anh ơi! Em thích đôi giày này" đâu mà phải bắt đầu "anh ơi! Giày em hỏng rồi" để câu chuyện nó trở thành...
- "Giày hỏng hả? Để anh mang đi sửa cho," anh thanh niên Hô-xê trả lời.
- "Nhưng anh ơi! Đôi này sửa mất công lắm," cô gái đáp.
- "Không sao đâu, vì em nhảy vào lửa anh cũng làm chứ công xá đã là cái gì," anh thanh niên Hô-xê thật thà.
- "Nhưng anh ơi! Em không nỡ vì em mà anh phải khổ, phải mệt," cô gái thương cảm.
Blah blah rồi dẫn đến kết thúc.
- "Mệt quá! Giày em không bị rách gì cả. Đôi giày kia đẹp, anh mua tặng em," cô gái phũ.
- "Nói từ đầu cho rồi," anh Hô-xê thở dài.
Ví dụ ở trên là về một cô gái thích vòi vĩnh. Tôi không thích loại con gái thế này. Vật chất quá. Tôi thích bất cứ món quà gì cũng phải xuất phát từ tấm lòng, như vậy sẽ ý nghĩa hơn và tình cảm mới bền được.
Nói cho vui vậy thôi chứ con gái mà không ẩn dụ hay hoán dụ thì sẽ chẳng là con gái nữa rồi. Những lúc có chuyện buồn, họ cần một người có thể đọc suy nghĩ của mình, hiểu được những gì mình đang đợi, đang chờ hoặc chí ít là đồng cảm với nỗi đau họ đang gánh chịu. Nếu tìm được một người như vậy họ sẽ đáp lại gấp chục, gấp trăm lần. Bởi vì con gái không yêu thì thôi mà đã yêu là yêu cháy mình, đúng không?
Đề xuất Tiên Hiệp: Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)