- "Nói vậy có phũ quá không QC?", tôi nhăn mặt.
- "Phũ là gì?"
- "Phũ trong phũ phàng ấy"
- "Haha. Nghe hay thật. Vậy anh phũ em thì sao", QC nhìn tôi, đôi mắt long lanh.
Chuyên gia hỏi mấy cái câu theo kiểu chọc cái cây vào họng người ta như thế này, đ ai mà trả lời cho được. Tôi vuốt cằm cố gắng tỏ ra ta đây rất là bình tĩnh, nhưng trong lòng tim đập như quay lô tô.
- "Ai mà dám phũ với QC, liều mạng vậy", tôi cũng đưa đôi mắt long lanh nhìn em mà chắc là nhìn thấy ghê.
- "Em không biết nữa. Em lặn lội từ bển về mà người ta cứ thờ ơ lá mơ hoài à", cô bé nhún vai.
- "Dẹp! Không đùa nữa. Trả lời anh đi", tôi nghiêm giọng lại.
- "Em vẫn từ chối người ta bằng cách đó. Chỉ khác mấy lần trước ở chỗ lần này em nói thật, anh ạ..."
- "Mình có duyên gặp nhau, nhưng có lẽ không có phận để đến với nhau đâu", tôi cười buồn xen lẫn xót xa.
- "Em biết mà M. Vì thế em mới nói rằng anh phải đối xử tốt với em trước khi em quay lại Pháp"
- "..."
- "Bởi vì sau đó em không biết là mình còn có thể gặp anh không"
- "Vì sao?"
- "Sau này anh sẽ hiểu, M ạ"
Một giọt nước mắt long lanh trên má cô bé. Tôi thấy tim mình như bị hình ảnh đó bóp nghẹt lại.
Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm QC buồn thêm lần nào nữa...