Rất may cho QC, em không thuộc mẫu con gái mà tôi ghét. Thậm chí, cô bé còn sở hữu một đức tính mà tôi đặc biệt quý mến: sự nhân hậu và quan tâm đến người khác. Thật lòng, từ khi QC về đây, tôi chưa từng có ý định sẽ dành bất cứ điều gì cho em. Cho đến khi tôi chứng kiến hành động QC mời mẹ con người hành khất ăn hủ tíu cùng mình. Hành động ấy chẳng đáng là bao, nhưng nếu không có tấm lòng thì khó lòng làm được. Bình thường, có lẽ tôi đã "cảm nắng" một cô gái có vẻ ngoài ổn ổn chỉ vì hành động đầy tình người đó. Nhưng tiếc thay, đây lại là em gái của HN. Quan điểm sống của tôi là "Tình cảm phải thật rõ ràng và không nên gây thương nhớ, dù là vô tình hay cố tình, cho một cô gái mà mình không có tình cảm."
QC vẫn ngồi yên lặng như một bức tượng. Em không hề nhận ra sự có mặt của tôi cho đến khi con Cún đánh hơi thấy mùi quen thuộc, nghểnh cổ lên. Vừa thấy tôi, nó đã phi từ trên xích đu xuống, lao ngay về phía tôi. Cái đuôi vẫy tít, mông lắc lư sành điệu chẳng khác nào người mẫu đang trình diễn catwalk. Nó bám vào quần tôi, nhảy chồm chồm đòi bế, trước ánh mắt thích thú của QC. Tôi ôm nó vào lòng, ngồi xuống bên cạnh em.
- "Khỏi hẳn chưa mà ra đây ngồi?", tôi đưa tay sờ trán QC, trán em tỉnh queo.
- "Đỡ nhiều lắm rồi. Sáng nay chắc em bị trúng gió thật.", em dứt lời, dành con Cún khỏi tay tôi rồi xiết nhẹ nó vào lòng.
- "Sao không ở trong phòng cho khỏe hẳn đi?"
- "Trong phòng bí lắm, em muốn ra đây ngồi.", QC mỉm cười, khoe cái núm đồng tiền duyên dáng.
- "Ngồi đây một hồi, chẳng may gió máy quật cho lăn ra đấy thì mặc kệ đấy nhé.", tôi làm mặt bất cần.
- "Mặc kệ thật không hay lại lo cuống cuồng lên?", em nghiêng đầu tinh nghịch.
- "Cứ thử đi rồi biết.", tôi liếc xéo.
- "Trêu anh vui ghê.", em cười ha hả.
- "Tại..."
- "Tại làm sao?", QC hấp háy mắt.
- "Không có gì..."
Tôi im lặng, QC cũng chẳng nói gì. Tôi và em, mỗi người chìm trong một dòng suy nghĩ riêng. Tôi đang bận lòng với những rắc rối xung quanh cô bé. Còn em thì sao hả QC?
- "Mặt anh có vẻ thất thần. Anh đang nghĩ chuyện gì đấy?", QC đặt con Cún sang bên cạnh.
- "Không có gì đâu.", tôi lảng tránh ánh mắt của em.
- "Thật không?", cô bé nheo mắt.
- "Thật mà.", tôi cố cười gượng gạo.
- "Hì. Anh không giỏi nói dối đâu. Nói em nghe đi. Chuyện gì?", QC hạ giọng ra lệnh.
- "Không... mà...", tôi lúng túng.
- "Chuyện về em đúng không?", cô bé trườn người ra phía trước để nhìn vào mắt tôi.
- "Ừm.", tôi không thích quanh co.
- "Người ta nói xấu em hả?", QC nhíu mày.
- "...", tôi lắc đầu.
- "Hay người ta khen em?", cô bé nhe răng cười.
- "Khen thì anh giấu luôn cho rồi.", tự nhiên tôi không thấy vui trước nụ cười của QC.
- "Anh nói đi..."
- "Ừm...", tôi ấp úng. "Lớp anh biết em không phải là em họ của anh rồi..."
- "Thì sao?", em tỉnh rụi.
- "Thì người ta sẽ nghĩ không tốt về em chứ làm sao.", tôi lắc đầu ngán ngẩm trước thái độ dửng dưng của QC.
- "Em đâu có sợ. Về đây em còn không sợ thì người khác nghĩ xấu em đã là cái gì.", cô bé xoa hai tay vào nhau.
- "Ngay cả khi người ta dành cho em những lời nặng nề nhất?", tôi trợn tròn mắt.
- "Cuộc sống của mình thì mình sống chứ quan tâm đến người khác làm gì hả anh?"
- "Anh không làm được như em...", tôi lắc đầu.
Quả thật, tôi đã từng thuộc dạng người không thể đạp trên dư luận mà sống. Tôi ít nhiều bị ảnh hưởng bởi những lời nói không hay ho từ người khác, mặc dù nó sai lè. Ừ thì biết là người ta thêu dệt câu chuyện đấy, nhưng tức thì vẫn tức. Hồi đó còn ngây thơ nghĩ rằng "mình không làm gì thì không ai động chạm đến mình", nhưng đời mà toàn màu hồng như vậy thì có lẽ đã không có người khổ. Dần dần tôi học được một điều "cây ngay không sợ chết đứng", chỉ cần mình đừng làm điều gì trái với lương tâm là được, còn người ta nói thế nào, bỏ qua đi.
Đề xuất Voz: Chuyện nhà ngoại tôi