Nhà tôi khá rộng, thừa đến hai phòng, nên việc QC đến ở không phải là chuyện lớn. Bố mẹ tôi vốn đã tính toán xây như vậy để mỗi dịp Tết đến, khi gia đình hai anh trai tôi về sum vầy, mỗi nhà đều có không gian riêng tư.
Khi tôi còn đang lăn tăn, tự hỏi "Mẹ không sợ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay sao?", thì tôi đã tìm được câu trả lời từ chính bà...
Tôi đang ở trong phòng đọc bài môn sử, mẹ tôi đẩy cửa bước vào.
- "Đang học bài hả con?", mẹ đi lại phía tôi, thơm nhẹ lên trán tôi một cái, rồi ngồi xuống mép giường.
- "Vâng ạ," tôi đáp và đặt quyển vở xuống mặt bàn.
- "Có hiểu tại sao mẹ lại đón QC về nhà mình không?", mẹ tôi chủ động đề cập đến nỗi hoài nghi trong lòng tôi.
- "Thì... mẹ đã nói với con rồi. Để em ấy ở một mình nguy hiểm," tôi nhắc lại y nguyên lời mẹ.
- "Còn gì nữa không?", mẹ nhìn tôi, mỉm cười.
- "Ờm... con chịu, không đoán ra...", tôi ngập ngừng.
- "Thứ nhất, mẹ không đành lòng để con gái ở một mình đơn độc. Thứ hai, sau khi nói chuyện, mẹ thấy con bé cũng ngoan ngoãn, ở nhà mình chắc không có vấn đề gì. Thứ ba, đây là một cách để quản lý cả hai đứa."
- "Mẹ không sợ em ấy ở đây rồi xảy ra chuyện gì à?", tôi thật thà hỏi.
- "Vậy mẹ để QC ngủ với mẹ để làm gì? Vả lại, con mẹ thế nào mẹ biết."
Mẹ tôi nói một câu vừa khen, vừa trách, vừa dằn mặt. Tôi nghe xong chỉ biết á khẩu. Thật sự, từ nhỏ đến giờ, tôi luôn là niềm tự hào của bà. Mẹ nghiêm khắc uốn nắn cho tôi từ quan điểm sống đến cách ứng xử. Tôi chịu ảnh hưởng từ mẹ rất nhiều. Sự khó tính và cầu toàn của tôi ít nhiều được thừa hưởng từ bà. Tôi vẫn biết cái gì cũng có mặt trái của nó, nhưng có một câu nói từ mẹ mà tôi muốn khắc ghi suốt đời này, đó là "Sống trên đời phải có một tấm lòng." Sau này, tôi sẽ dạy dỗ con mình như cách mẹ đã dạy tôi: rất nghiêm khắc nhưng cũng đầy yêu thương.
Tôi nhìn mẹ ái ngại.
- "Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy đó mẹ. Nếu QC xấu xí thì không sao, đằng này...", mặt tôi khổ sở như bộ đội cụ Hồ bị giặc bắt hỏi cung.
- "QC ở ngoài cũng vậy thôi. Nếu có ý định đó thì có tránh cũng không được. Điều quan trọng bây giờ là ở con. Hãy xem con bé như em gái là được."
Mẹ tôi nói nhẹ bẫng. Ngay cả Đường Tăng trước khi đi thỉnh kinh đã được tiêm vắc xin chống gái xinh cực mạnh, nếu không có yêu tinh rết bắt đi thì chắc chắn đã bỏ mạng lại Tây Lương Nữ Quốc, thì bản lĩnh của tôi là cái gì cơ chứ? Nhưng mẹ tôi nói cũng có lý. Cấm em đi học cùng tôi là điều không thể, vì tôi không nhẫn tâm làm chuyện đó. Nếu em còn ở đây mà ở một mình, chắc chắn tôi không thể làm ngơ được. Thà rằng cứ để QC thật gần tôi nhưng trong "khuôn khổ" như bây giờ còn dễ quản lý hơn. Tôi tự trấn an bản thân: "Cô bé là em gái mình, và em chỉ ở đây khoảng chục ngày thôi." Hy vọng mọi chuyện đều êm xuôi...
*
**
***
Sáng, 6 giờ, nghe tiếng chuông đồng hồ, tôi bật dậy. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi xuống cầu thang ra ngoài hít khí trời một chút thì thấy mẹ tôi đang quét sân. Thấy tôi, mẹ lên tiếng.
- "M! Con lên gọi em dậy rồi còn đi học."
- "Dạ vâng. Để con lên," tôi vừa quay mặt tính bước đi thì nghe tiếng mẹ tôi nói vọng lại.
- "Con bé hay thật. Lúc đầu còn ngại ngùng, rụt rè. Thế mà lúc sau đã ôm mẹ ngủ tì tì rồi," mẹ tôi vừa cười vừa nói.
- "Trời ơi! Sao mà bạo quá vậy mẹ," tôi bất ngờ vì bình thường mẹ tôi là người rất khó tính. Mấy chuyện này rất ít khi xảy ra.
- "Con bé ngoan đó. Cá tính nhưng lại rất dễ thương."
- "Sao mà mẹ biết?", tôi nhíu mày.
- "Con quên mẹ nhìn người rất giỏi à?"
- "..."
- "Thôi lên đi."
- "Vâng."
Tôi lên cầu thang và mở cửa đi vào phòng mẹ. QC vẫn còn đang ngủ. Lần thứ hai tôi thấy cô bé ngủ. Cảm xúc chẳng khác lần đầu là mấy. Em ngủ nhìn đáng yêu thật... Trông hiền lành và ngoan ngoãn như một cô công chúa đang chờ nụ hôn của hoàng tử để tỉnh giấc. Mà hoàng tử là ai? Chắc không phải tôi.... "Có trò vui rồi," tôi cười gian. Tôi giật một sợi tóc trên đầu, xoắn lại, rồi định sẽ ngoáy vào tai cô bé. Ai từng bị rồi thì biết cảm giác đó. Nhột kinh khủng...
Tôi bụm miệng chỉ sợ cười ra tiếng. Tôi mon men, nhẹ nhàng bước đến gần QC. Khi tôi vừa định chọc chọc sợi tóc vào tai em thì...
- "Hùuuuuuuuuuuuu!"
Tôi ngã ngửa ra đằng sau... QC cười như điên còn tôi thì một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn, tay đặt lên ngực mà nghe trống đánh thình thịch như muốn tung ra ngoài.
- "Dậy đánh răng rửa mặt rồi còn đi học," tôi nói với giọng khó chịu sau khi đã hoàn hồn.
- "Đã nhát mà còn thích trêu người khác. Cho chết," em nói, hai tay vẫn ôm bụng cười.
- "Ai làm gì đâu... Định gọi em dậy thôi," tôi chống chế.
- "Đừng có điêu. Em tỉnh từ trước lúc anh đẩy cửa vào phòng rồi. Định nằm xem anh giở trò gì," QC đưa hai tay quệt khóe mắt. "Cười chảy cả nước mắt, láo lếu thật."
- "Dậy mau! Trễ rồi," tôi đánh trống lảng.
- "Anh xuống trước đi. Em xong ngay đây."
- "Ờ," tôi quay mặt bước ra phía cửa.
-...
-...
- "Này!", em gọi với.
- "Gì?", tôi quay mặt lại.
- "Anh xấu trai... nhưng lại dễ thương hơn em tưởng tượng...", QC nháy mắt trêu ngươi và không quên tặng kèm một nụ cười tươi rói cùng với cái má lúm đồng tiền. Tôi không dám nhìn lâu. Tôi sợ tim mình đập mạnh quá mà nhảy ra ngoài bỏ tôi đi mất.
- "... Em cứ hù vậy có ngày anh vỡ tim chết thì ở đó mà chơi một mình... Thôi nhanh đi, bạn anh sắp đến đón rồi!!!", tôi giục.
*
**
***
Hôm nay mẹ tôi cũng có tiết. Bình thường thì hai mẹ con đi chung với nhau, nhưng vì nay có thêm em, nên tôi phải đi nhờ bạn. Tôi gọi hai thằng bạn từ tối hôm qua. Hớn hở ra mặt khi biết sẽ được chở QC, đúng là mấy thằng cô hồn. Tôi và QC đợi ngoài cổng, chừng 5 phút sau thằng Khánh với thằng Nhật phóng xe đến.
- "Tối qua ngủ ngon không em?", thằng Nhật lên tiếng hỏi thăm.
- "Dạ ngon anh ạ. Khí hậu ở đây trong lành và mát mẻ. Thích thật đấy."
- "Đi đi, không muộn giờ rồi." Tôi nói và nhảy lên xe của thằng Nhật.
Chờ một lúc không thấy QC leo lên xe thằng Khánh tôi mới hỏi.
- "Lên xe đi! Còn chờ gì nữa."
- "Em... Anh... sang chở em đi," QC nhìn tôi ngập ngừng...
- "Còn thế nữa," tôi leo xuống và nói với thằng Khánh.
- "Mày sang xe với thằng Nhật đi, tao chở QC cho."
- "Ừ, thế cũng được," nhìn mặt nó cam chịu mà tôi buồn cười.
-...
- "Rồi... Rước tiểu thư lên xe..."
Tôi thấy QC cười tươi rói, chắc là em vui... Đôi khi chỉ cần những hành động rất nhỏ như vậy cũng đủ để tôi hiểu QC hơn. Cô bé tuy nhiều lúc bốc đồng, trẻ con, nhưng đôi khi lại sâu sắc và tinh tế khiến tôi phải kinh ngạc. Một cô gái cá tính rất thú vị... Nhưng để thích thì chắc là chưa. Sau này thế nào thì tôi không rõ, chứ tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại chưa có cảm giác gì khi ở bên cạnh em. Mà tình cảm đôi lứa thường xuất phát từ những rung động ấy...
Tôi không mong QC sẽ thích tôi hoài. Điều đó chỉ làm em buồn mà thôi, vì tôi chưa sẵn sàng mở lòng mình ra thêm một lần nữa. Chuyện của chị em, HN, rồi chuyện của Hoài Anh khiến tôi cần thêm thời gian để nhìn nhận và chỉnh đốn lại mình. Mong QC sẽ hiểu cho tôi...
Gửi xe xong, nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, thằng Khánh rủ.
- "Vào căn tin ăn sáng luôn mày, sớm chán."
- "Ờ. Để lên cất cặp cái rồi xuống," tôi nhìn QC tiếp: "Đi ăn luôn đi, em đã ăn gì đâu."
- "Em không ăn sáng, em sợ béo..."
Tôi trợn tròn mắt, ra lệnh.
- "Quay một vòng anh xem nào." QC quay sang nhìn thằng Khánh hơi ngài ngại, nhưng cũng làm theo lời tôi. Mà em làm cho xong chuyện, quay nhanh quá làm tôi chẳng thấy gì.
- "Từ từ. Đã thấy gì đâu," tôi bắt bẻ.
- "Chứ anh đòi thấy cái gì?", lần này đến lượt QC trợn tròn mắt và lấy hai tay che trước ngực.
- "... Xem em có mập không! Nhưng, nhìn này là ngon nghẻ rồi. Ăn đi! Không ngất ra không ai đỡ được đâu," tôi trả lời mà phì cười vì hành động đáng yêu của cô bé.
- "Không khiến anh...", QC chu môi dài cả thước.
- "Lên cất cặp rồi đi, không mấy anh chờ," tôi chỉ sang thằng Khánh với thằng Nhật.
Bốn đứa cất cặp xong đi xuống căn tin. Tôi với em ra bàn ngồi chờ, còn hai thằng bạn tôi đứng xếp hàng để mang đồ ăn ra. Tôi với QC ngồi cùng một bên. Đang đưa mắt ngắm trời ngắm đất, tôi vô tình thấy em lấy 4 đôi đũa, 4 cái thìa từ trong ống đựng. Sau đó, cô bé cẩn thận lấy chanh lau từng thứ một, rồi đặt gác lên đĩa cho từng người...
Chương tới, QC quay bài cho tôi chép.