Logo
Trang chủ

Chương 61

Đọc to

Tiết 4 là tiết thể dục, tiết học tôi xem như giờ "giải lao". Hôm nay học về chạy bền. Do được nhỏ H nhắc từ hôm qua, nên tôi lấy bộ đồ sơ cua của tôi đưa cho em, chứ mặc áo dài mà còn chạy nữa thì đúng là... hết xảy. Con trai xuề xòa mặc quần áo hơi bẩn, hơi nhàu tí cũng chả sao, chứ con gái lại khác. Mặc đồ phải thơm phưng phức mới chịu. Biết thế cho nên trước khi tôi đưa bộ đồng phục của mình cho QC, tôi phải lấy trộm nước hoa của mẹ xịt lấy xịt để.

Thế mà lúc đưa cho em, cô bé nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, rồi từ từ, từ từ đưa lên mũi hít hít. Tôi nhìn theo, nuốt nước miếng ừng ực như bị cáo đang chờ đợi phán quyết cuối cùng từ thẩm phán.
- "Thơm thế. Anh dùng Bvlgari Eau Fraiche à?"
- "Là cái vẹo gì?", tôi đổ mồ hôi hột.
- "Nước hoa ấy"
- "Sợ em chê không thơm, nên anh lấy nước hoa của mẹ..."
- "Hay ghê. Đúng mùi em thích. Mà lần sau xịt vừa vừa thôi nhen. Nước hoa mà cứ làm như nước lau nhà ấy", em gập bụng cười...

Vào tiết, khi tụi con trai chạy xong hết thì đến lượt đám con gái. QC tham gia luôn chứ không ngồi một chỗ như tôi nghĩ. Em chạy khỏe thật chứ không có yếu đuối và tiểu thư như vài đứa con gái lớp tôi. "Đúng là dân thể thao. Chắc là cũng hay chạy bộ đây", tôi nghĩ thầm.

Không hiểu sao lúc đám con gái chạy, trong đó có QC, đa số con trai lớp tôi ngồi xếp hàng, mặt đứa nào đứa đó đờ đẫn hết cả ra. Thấy lạ, tôi hỏi.
- "Tụi mày làm sao thế?"
- "Không thấy gì à", thằng Tùng giữ mặt tôi quay về hướng đám con gái "không thấy bóng đang nẩy và người đang nhẩy à... Em họ của mày bá cháy thiệt đó", nó cười hề hề, nước dãi chảy tong tong...

Tự nhiên tôi nóng mặt, đứng phắt dậy. Tôi ra chỗ đám con gái đang đứng chờ chạy và gọi QC ra một góc.
- "Không chạy chọt gì nữa", tôi khó chịu.
- "Tại sao?", em hoảng hốt.
- "Tụi con trai đang nhìn em. Anh không thích"
- "Nhìn em thì có làm sao?", QC cắc cớ hỏi lại.
- "Nhìn bình thường không sao, tụi nó nhìn... mấy chỗ...bậy bạ lắm", tôi quay mặt nhìn sang chỗ mấy cái cây, không dám nói thẳng.
- "Anh bờm quá đi...", QC phì cười. "Rồi, không thích thì thôi..."
- "Vì em là em của anh, nên anh có trách nhiệm bảo vệ em...", tôi ra sức bảo vệ hành động của mình là hoàn toàn trong sáng.
- "Không phải lí do đâu", QC nháy mắt rồi che miệng cười. Cái núm đồng tiền của cô bé lại hớp hồn tôi... Duyên quá thể!

Tôi chỉ muốn bảo vệ em khỏi những kẻ "độc ác, xấu xa" chứ không có ý gì khác đâu. Đừng có hiểu linh tinh, nghe không cô bé...

Khi vừa định quay lại chỗ đám bạn đang ngồi, bất chợt tôi nghe giọng QC.
- "Anh không nhớ gì hay sao?"
- "Nhớ gì cơ?"

Tôi quay lại nhìn em hỏi. Em vẫn chăm chú nhìn theo một hướng, có vẻ chưa nghe thấy lời tôi. Đứng chờ mãi vẫn không thấy em phản ứng, tôi nhắc.
- "Em hỏi anh nhớ cái gì?"

Giật mình, em quay sang xua xua tay trước mặt. Khó hiểu quá!

*
**
***

Đề xuất Tiên Hiệp: Lăng Thiên Độc Tôn
Quay lại truyện Vị tình đầu
BÌNH LUẬN