Tôi mở cửa và bước vào phòng. Cái cặp bị tôi ném lên bàn, còn thân xác thì thả phịch xuống giường. Tôi lấy từ trong ngăn tủ tấm hình của HN... Tấm hình được tôi in ra ngay sau khi nhận được lá thư từ ba em. Cầm tấm hình trên tay, mọi cảm xúc từ mối tình đầu lại ùa về...
"HN của anh, có phải em đang thử thách tình cảm của anh một lần nữa? Tại sao QC lại về đây? Em biết là anh sẽ không nhẫn tâm mà phớt lờ cô bé. Nhưng nếu em cứ bắt anh phải ở bên cạnh QC như thế này, anh sợ mình sẽ làm cả em và cô bé ấy đau lòng mất. Em bảo anh phải làm sao bây giờ? Em và QC tuy có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng cả hai lại có điểm chung ở sự nặng tình. Anh chưa từng nghĩ có một người con gái dám vì anh mà một thân một mình, không quản đường xa, chỉ với một mục đích để gặp anh. Nghe giống truyện và phim chứ không giống thực chút nào. Vậy mà không thể tin được, anh đang là nhân vật chính trong một bộ phim đầy tính phi thực đấy... Giá mà QC không phải em họ của em thì có lẽ anh đã đành lòng cắt đứt liên lạc được rồi, đằng này... Lỗi là tại anh khi anh đã không quyết đoán chấm dứt mọi việc, mà lại mềm lòng hết lần này đến lần khác, khiến cho QC có suy nghĩ anh đang cho cô bé ấy cơ hội, để cho bây giờ mọi chuyện trở nên rối rắm như thế này. Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là làm sao cho QC hiểu được anh luôn xem cô bé như một người em gái. Anh phải cố gắng thôi... còn những 12 ngày nữa..."
Tôi hôn lên tấm hình của HN và ngay ngắn đặt lại nó vào vị trí cũ. Tôi biết mình nên làm gì bây giờ... đối xử với QC như một người em gái và không được để cảm xúc lấn át...
******
Thay quần áo xong, tôi chạy xuống bếp xem chị Hà cần giúp gì thì đỡ một tay, vì cũng sắp trưa, đến giờ bố mẹ về rồi. Xuống đến nơi, đập vào mắt tôi đầu tiên là hình ảnh của QC. Cô bé mặc váy dài đến gót, màu xanh nước biển chấm bi trắng. Biết tôi thích con gái nữ tính, nên QC định "trêu ngươi" tôi hay sao mà em cứ nhằm váy mà mặc, đặc biệt là kiểu váy dài này. Ngọn lửa quyết tâm không để cảm xúc lấn át trong tôi bị dội một thau nước, dập tắt không thương tiếc. Không bỏ cuộc, tôi nhóm một ngọn lửa khác...
Cô bé đang rửa rau sống giúp chị Hà. Hai người có vẻ tâm đầu ý hợp, nên được một lúc tôi lại thấy người kia cười rũ cả lên. Tôi phá tan không khí vui vẻ bằng một câu nói móc.
- "Ngoan vậy. Biết xuống bếp giúp chị Hà luôn à?"
Nghe tiếng tôi, QC quay người lại. Tóc phía trước cô bé buộc túm lên như con nít, nhìn vừa hay hay vừa buồn cười.
- "Em còn biết nấu ăn nữa đó, giỏi không? Để cuối tuần em thể hiện cho xem," QC khoe.
- "Món gì? Ăn xong có phải uống thuốc không?" Tôi vẫn chưa dừng.
- "Salad Pháp, ăn ngon lém," QC hồ hởi.
- "Không tin. Ăn mới tin," giọng tôi khó tính như mẹ chồng đang dò xét nàng dâu.
- "Vậy chờ đấy. Người gì đâu khó tính thấy ghét!"
QC phùng mang trợn mắt làm mặt xấu. Nhìn buồn cười kinh khủng, nhưng tôi phải cố gắng làm mặt nghiêm và cắn chặt môi lại. Tôi quay phắt đi, không thèm trả lời rồi thong thả vào nhà vệ sinh. Tôi đóng cửa rồi cười như điên ở bên trong khi nghĩ đến cái "mặt xấu" của QC. Tôi hứa với lòng mình rồi. Tôi sẽ không cười trước mặt em. Tôi sẽ không biểu lộ cảm xúc để QC nghĩ rằng ở bên cô bé thật nhàm chán...
Cười đã đời, mở cửa đi ra, tôi đi lại chỗ em.
- "QC này..."
- "Sao anh?"
- "Em đừng mặc mấy cái váy dài kiểu này, nhìn xấu òm à," tôi khổ sở nói một câu trái lòng mình.
- "Em tưởng anh thích con gái nữ tính," em bắt bẻ.
- "À ừm... nhưng em cao ráo... em mặc quần lửng với áo thun sẽ đẹp hơn," tôi chống chế bằng gu thẩm mĩ thấp tẹt của mình.
- "Vậy thôi. Em quen mặc xấu rồi. Mặc đẹp em không chịu được," QC trả treo.
- "Anh thích kiểu đó lắm."
- "Còn em thì không..."
QC nói xong chẳng thèm để ý đến tôi. Em ra chỗ chị Hà hỏi xem có cần giúp gì nữa không. Tức nổ đom đóm mắt, nhưng tôi chịu chết không biết bắt bẻ tiếp thế nào. QC "hiền lành, ngoan ngoãn" và biết nghe lời tôi đâu rồi???
Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Thú Mê Thành (Dịch)