Ăn xong, tôi quét nhà còn QC giúp chị Hà tráng bát. Khi mọi thứ xong xuôi, chị Hà nổi hứng rủ rê:
- "Đánh bài không hai đứa?"
- "Cho em chơi với!", mắt QC sáng như đèn ô tô.
- "Chơi không vậy thôi à?", tôi bĩu môi.
- "Thích quỳ hay uống nước?", chị Hà cười gian.
- "Quỳ đi cho nó xôm!", tôi che miệng cười khi nghĩ đến cảnh QC xin xỏ tôi tha mạng...
Luật chơi đơn giản thôi. Đánh tiến lên tá lả kiểu miền Nam. Nhất ngồi chơi. Nhì xếp, chia bài. Chót quỳ đến khi nào chặt được heo hoặc về nhất mới được ngồi. Bị chặt heo đen quỳ 1 ván, heo đỏ hai ván.
Tôi đánh bài với lũ bạn toàn bị tụi nó xem là cái máy ATM miễn phí, nhưng được cái thua xíu là tôi nghỉ, không chơi nữa làm tụi nó tiếc điên. So với lũ bạn thì tôi gà, nhưng so với chị Hà với QC thì không bao giờ. Tôi rất tự tin. Chị Hà rủ tức là cũng biết chơi, nên dễ dàng chứng minh được QC gà nhất. Gà nhất thì chuẩn bị lùa gà thôi, tôi mỉm cười đắc thắng...
Nhìn tôi cứ tủm tỉm cười, QC hừ mũi:
- "Anh làm gì mà cứ như mới trúng số độc đắc vậy?"
- "Còn hơn trúng số ấy chứ. Anh đang nấu nước chuẩn bị luộc gà!", tôi che miệng cười.
- "Gà nào?"
- "Đây và đây!", tôi chỉ em rồi quay sang chị Hà, miệng thì không ngừng cười.
- "Tự tin quá hen?"
- "Chứ sao!"
- "Giỏi lắm..."
Cô bé nheo nheo đôi mắt rồi gật gù cái đầu khiến tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng "cứng" để chứng tỏ sự chuẩn men của mình...
Ván đầu tiên, QC chia. Tôi bốc lên 4 con heo. Thấy mà thương. Tôi không hạ xuống vội, tôi chờ chị Hà với QC bốc bài lên, xếp xong xuôi tôi mới ung dung hạ 4 con heo xuống.
- "4 con heo. Về trắng. Hai người quỳ nhá!", tôi nhăn nhở.
- "Hic. Gì mà đen dữ vậy nè!", chị Hà than thở.
- "Sao anh không hạ xuống luôn mà chờ em chia, bốc rồi sắp xếp xong xuôi mới hạ?", QC nhăn nhó.
- "Thích. Làm vậy cho tức chơi!", tôi hất mặt.
- "Nhớ đó!", QC dứ dứ nắm đấm hăm dọa.
Tôi chả sợ mà chỉ thấy lòng vui phơi phới. Chọc em tức là tôi hạnh phúc rồi...
Đề xuất Voz: Oan hồn của biển...