Logo
Trang chủ

Chương 152: Vây giết (hạ)

Đọc to

Chương 62: Vây Giết (Hạ)Tác giả: Yên Vũ Giang NamThời gian đổi mới: 2014-05-18 20:22:05Số lượng từ: 3243

Từ phụ cận truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Thiên Dạ lập tức thu liễm tất cả khí tức, từ kẽ lá nhìn thấy một tên sĩ tộc chiến sĩ độc hành đang thận trọng tiến đến. Hắn vừa đi qua dưới gốc cây chỗ Thiên Dạ, bỗng nhiên dừng bước. Một giọt nước hầu như dán vào chóp mũi hắn hạ xuống, sau đó rơi vỡ trên mũi ủng. Tên sĩ tộc chiến sĩ này nhíu mày, khom lưng đưa tay chà xát mũi ủng, rồi đặt trước mắt nhìn kỹ. Trên đầu ngón tay hắn là một vệt máu đỏ tươi. Hắn lặng lẽ nắm chặt khẩu súng trong tay, nguyên lực xuyên vào bắt đầu sung năng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên cây. Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy sau đầu một trận kình phong kéo tới!

Sĩ tộc chiến sĩ dám tiến vào khu vực này tự nhiên có chỗ dựa, hắn là cao thủ cấp sáu, hơn nữa có kinh nghiệm chiến đấu phong phú trên chiến trường tiền tuyến, lập tức không chút nghĩ ngợi, vung khuỷu tay đánh về phía sau! Phía sau truyền đến một tiếng vang trầm nặng, sĩ tộc chiến sĩ cảm giác khuỷu tay giống như đụng vào một đoạn gỗ khô, nguyên lực bắn ra đều bị đẩy lùi. Lần này tuy rằng đánh trúng đích thực, nhưng không thể gây ra thương tổn cho đối phương. Đây là phòng ngự kiểu gì? Sĩ tộc chiến sĩ sợ hãi đan xen, vừa mới lóe lên ý nghĩ này, liền có một bàn tay đã đặt lên vai hắn.

Thiên Dạ tay phải đoản đao lập tức đưa vào eo sườn tên sĩ tộc chiến sĩ này, ba mươi vòng nguyên lực cuồng liệt đến từ Binh Phạt Quyết thấu đao mà ra, lực xung kích vô cùng ác liệt lập tức đánh tan nguyên lực phòng ngự của sĩ tộc chiến sĩ, đồng thời làm vỡ nát toàn bộ nội tạng xung quanh lưỡi đao!

"Binh Phạt Quyết ba mươi vòng! Ngươi là Binh Vương!?" Sĩ tộc chiến sĩ từng trải qua chiến trường thực sự kia hiển nhiên kiến thức rộng, trong âm thanh của hắn lộ ra sự sợ hãi sâu sắc! Là một sĩ tộc yêu cầu độc lập sinh tồn, hắn biết rõ Binh Vương có ý nghĩa thế nào. Chẳng trách đối phương chỉ vẻn vẹn cấp năm, nhưng có thể khiến Triệu phiệt chật vật như vậy!

Nhưng giờ đây mọi thứ đã quá muộn, hắn đã không cầu mạng sống, chỉ là liều mạng phản kích, muốn khiến đối thủ phải chịu trọng thương cuối cùng. Hắn thôi thúc nguyên lực còn sót lại, vung khuỷu tay, từng chút một đánh vào bên eo Thiên Dạ! Ầm! Ầm! Ầm! Nhiều tiếng vang trầm trầm vang vọng trong rừng, Thiên Dạ không nhúc nhích chút nào, cứ như thể thân thể bị oanh kích vốn không phải của mình, chỉ là đem dòng nguyên lực thủy triều mang theo sóng biển mãnh liệt, mạnh mẽ đưa vào trong cơ thể tên sĩ tộc này. Sĩ tộc chiến sĩ phản kích dần dần vô lực, giờ khắc này, bề ngoài hắn rõ ràng chỉ có một nhát đao ở eo sườn, nhưng tất cả nội tạng đều đã bị chấn thành thịt vụn. Quân đao của Thiên Dạ cũng không chống đỡ nổi ba mươi vòng Binh Phạt Quyết, trong cơ thể sĩ tộc chiến sĩ đã vỡ thành từng mảnh sắt vụn.

Bàn tay Thiên Dạ khoác trên vai sĩ tộc chiến sĩ bỗng nhiên vạch một cái, cắt ra động mạch bên gáy hắn, thế là máu tươi giàu nguyên lực phun ra đầy đất, cách xa mấy mét! Thiên Dạ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đưa tay đẩy một cái, khiến thi thể sĩ tộc chiến sĩ này ngã xuống đất. Thời khắc này Thiên Dạ đột nhiên nhớ tới lời Dư Nhân Ngạn đã từng nói, không khỏi cười một cách mất mát. Mặc dù có những nguyên tắc có lẽ không hợp thời, nhưng trong đa số trường hợp, lại không đáng để phá vỡ. Thiên Dạ điều hòa lại hơi thở, sau đó lục lọi trên thi thể tên sĩ tộc kia, tìm thấy thuốc kích thích, đạn nguyên lực, và ngoài ý muốn còn có hai quả lựu đạn nguyên lực. Thiên Dạ bố trí một ít ở bên cạnh thi thể, liền rời khỏi chỗ cũ, chạy về phía bìa rừng.

Ước chừng mười phút sau, hai tên thế gia hộ vệ xuất hiện, bọn họ nhìn thấy thi thể trên đất, nhất thời giật mình kinh hãi. Lập tức một người cảnh giới, người còn lại chạy tới kiểm tra thi thể. Hắn lật lại thi thể, nhất thời kinh hãi thốt lên: "Ngô Hữu Hoành!" Hiển nhiên hai người quen biết, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm. Hộ vệ lập tức nâng thi thể lên, vừa muốn nói gì, đột nhiên trước mắt lóe lên cường quang, cảm giác nguy hiểm vừa mới dâng lên đầu, liền không còn biết gì nữa. Uy lực của hai quả lựu đạn nguyên lực đồng thời nổ tung cực kỳ đáng sợ, căn bản không phải chiến sĩ cấp sáu có thể thừa nhận. Ngay cả tên hộ vệ đang canh gác cách đó mười mét cũng bị sóng xung kích hất văng xa tít, bay ra ngoài, còn tên hộ vệ đúng ở trung tâm vụ nổ thì đã là hài cốt không còn.

Mà vào giờ phút này, trên một khu đất trống trong rừng, bị chặn đường lần nữa, Thiên Dạ không lùi mà tiến, đối mặt xông lên hai tên Tống phiệt hộ vệ. Hai tên hộ vệ kia giơ ngang Nguyên Lực súng, sắc mặt cực kỳ căng thẳng, nòng súng theo Thiên Dạ không ngừng di động. Thiên Dạ động tác biến ảo khôn lường, lúc nhanh lúc chậm, mỗi lần đều dùng biên độ rất nhỏ thoát khỏi khóa mục tiêu của Tống gia hộ vệ, cấp tốc rút ngắn khoảng cách giữa hai bên! Hai tên hộ vệ bất tri bất giác mồ hôi tuôn như mưa, cả hai đều là xạ thủ bắn tỉa, cũng tinh thông kỹ năng phản bắn tỉa, thế nhưng biểu hiện của Thiên Dạ trước mắt đã vượt xa cấp bậc của hắn, hoặc nói, hoàn toàn không nên xuất hiện ở cấp độ dưới chiến tướng.

Hiện tại hai bên chẳng khác nào rơi vào thế giằng co. Bọn hộ vệ rõ ràng biết rằng tuy rằng bọn hắn xem như đã tập trung vào quỹ tích di chuyển của Thiên Dạ, nhưng trong nháy mắt bóp cò súng, Nguyên Lực súng phun trào năng lượng sẽ có một khoảng dừng cực ngắn, đủ để Thiên Dạ di chuyển khỏi chỗ yếu. Nhưng cùng lúc đó, động tác của bọn hộ vệ cũng sẽ tại thời điểm này cố định, hai khẩu Song Sinh Hoa trong tay Thiên Dạ tuyệt đối sẽ nhân cơ hội nổ nát thân thể bọn họ, hai tên hộ vệ này tự nhận hoàn toàn không đạt được tốc độ né tránh của đối phương.

Ở phía sau hai tên hộ vệ, Diệp Mộ Lam vừa vội vàng chạy tới, sắc mặt cũng tái nhợt, nàng cảm giác mình đang đối mặt một con sói bị thương. Ai cũng biết, sói bị thương mới là nguy hiểm nhất. Nàng đột nhiên rít lên: "Nổ súng!" Hai tên Tống phiệt hộ vệ theo bản năng bóp cò súng, lập tức trong lòng kêu to "không được rồi!" Trên người Thiên Dạ lóe lên hai luồng huyết quang, bất quá đều không trúng vào chỗ yếu. Dưới lực đẩy to lớn, Thiên Dạ văng về phía sau, nhưng tư thái lùi về sau lại dị thường vững vàng, Song Sinh Hoa vững vàng nhắm về hai tên hộ vệ, sau đó đồng thời nổ vang!

Một tiếng "Phốc", phảng phất tiếng hoa nở, hai đóa hoa yêu dị hai màu trong màn đêm phác họa nên đường viền xinh đẹp, chập chờn tịnh đế nở rộ. Trên mặt hai tên hộ vệ đồng thời nổ tung ánh sáng nguyên lực đỏ máu! Bọn hắn ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, ôm mặt kêu thảm không ngừng, đau đến liều mạng lăn lộn. Dòng máu không ngừng từ kẽ ngón tay bọn hắn tuôn ra, hiển nhiên cả khuôn mặt đều đã bị nổ nát.

Diệp Mộ Lam giơ ngang súng ngắm, nòng súng ánh sáng lóe lên, trong tiếng nổ, trên người Thiên Dạ lập tức lại phun ra một trận mưa máu, vai hắn mở ra một lỗ thủng to, lớp sợi vàng trong tường kép đồng phục võ sĩ cháy đen cuộn lên vô lực, mơ hồ lộ ra xương trắng lởm chởm dưới lớp máu thịt! Nàng chợt cắn chặt răng, ném súng bắn tỉa, rút ra súng lục, nhào tới chỗ Thiên Dạ ngã xuống. Giờ khắc này, lòng Diệp Mộ Lam tràn ngập sợ hãi, sau khi thực sự bước lên chiến trường nàng mới phát hiện người đàn ông này nguy hiểm cỡ nào, so với trên đấu trường nguy hiểm hơn không biết gấp bao nhiêu lần. Nàng chỉ biết, một khi để Thiên Dạ sống sót qua hôm nay, vậy sau này cả đời nàng có lẽ phải sống trong lo lắng đề phòng.

Vào giờ phút này, bên tai Diệp Mộ Lam đặc biệt rõ ràng vang lên từng chữ mà Thiên Dạ đã nói tại "Đồng Tước Đài" ở Tây Xương thành: "Các ngươi có thể đề phòng được ta bao lâu đây? Một tháng, một năm, hay là mười năm?" Hiện tại nàng cuối cùng cũng ý thức được, mỗi một câu nói của đối phương đều là chân thật, cái tiện dân này đến cả Triệu Quân Hoằng cũng dám đắc tội đến chết, thân phận vị hôn thê của Thất công tử Tống phiệt không chút nào có thể bảo hộ nàng. Lòng Diệp Mộ Lam hiện tại chỉ có một ý nghĩ, dù phải hy sinh hết hộ vệ cao cấp của Tống phiệt, liều mạng quay về chịu trách mắng, cũng phải giết chết người đàn ông nguy hiểm này tại đây!

Khi nàng vọt tới khoảng cách Thiên Dạ ba mươi mét, tiến vào tầm bắn tốt nhất của súng ngắn, đã thấy Thiên Dạ chẳng biết từ lúc nào đã tháo xuống Ưng Kích, một tay giơ ngang, nhắm thẳng vào nàng. Bàn tay hơi gầy yếu và thanh tú kia, vững như bàn thạch, không chút nào lay động! Diệp Mộ Lam đột nhiên hé miệng, rít lên, còn chưa kịp né tránh, ánh sáng đỏ ngòm liền nổ tung giữa ngực và bụng nàng, khiến nàng bay ngược ra ngoài. Thiên Dạ cũng bị lực phản tác dụng cực lớn đẩy lùi, trượt dài trên mặt đất, vết thương sau lưng ma sát trên mặt đất thô ráp, để lại một vệt máu thịt tràn trề. Cho dù có thể chất cường hãn như Huyết tộc, hậu quả của việc một tay cầm Ưng Kích xạ kích cũng khiến Thiên Dạ nghe thấy tiếng xương cổ tay và khuỷu tay mình vỡ tan. Hiện tại cả cánh tay phải của hắn hơi di động một chút liền đau nhức.

Thiên Dạ vọt người lên, vứt bỏ Ưng Kích, liền hướng Diệp Mộ Lam nhào tới. Ưng Kích tuy rằng uy lực không sai, nhưng không có bất kỳ năng lực bổ trợ, oanh kích nhiều nhất cũng chỉ khiến Diệp Mộ Lam trọng thương, một phát này vẫn chưa giết được nàng, Thiên Dạ căn bản không biết mình có thể sống sót qua khắc sau hay không, đã tuyệt đối không chuẩn bị buông tha nữ nhân thâm độc này. Quả nhiên, Diệp Mộ Lam chỉ phun một ngụm máu, liền rên rỉ, dùng sức lắc lắc đầu, lại liền muốn bò dậy. Áo khoác trên người nàng toàn bộ nát tan, lộ ra giáp bảo vệ thiếp thân phía dưới. Đây là một tầng giáp mềm màu đen, tựa như quần áo bó sát, chỗ yếu còn được bao trùm thêm mấy khối mảnh giáp màu nâu đậm, hiển nhiên là để gia cố thêm. Giờ khắc này, những mảnh giáp gia cố sớm đã bị nổ đến tan nát, hầu hết đã rơi rụng, thế nhưng tầng dưới cùng màu đen thì chỉ rách mấy lỗ, lộ ra làn da trắng như tuyết dưới ngực, lại không hề có dấu vết da tróc thịt bong!

Lực phòng ngự của tầng giáp bảo vệ này quả thực rất mạnh. Nhìn thấy bộ giáp bảo vệ trên người nàng, Thiên Dạ lập tức cảm thấy cực kỳ đau đầu. Theo kinh nghiệm của hắn đoán chừng, lực phòng hộ của bộ chiến giáp trên người Diệp Mộ Lam so với Thiên Trọng Sơn của Ngụy Phá Thiên cũng chỉ yếu hơn một chút mà thôi! Thiên Dạ lập tức ném đoản đao trong tay, quân đao chế thức căn bản không gánh chịu nổi nguyên lực cuồng bạo của hắn, chỉ sợ chưa cắt được giáp bảo vệ đã vỡ vụn trước. Thiên Dạ phi thân vọt lên, vừa vặn nhào lên người Diệp Mộ Lam, khiến nàng đập mạnh trở lại chỗ cũ. Diệp Mộ Lam một tiếng rên rỉ, khóe miệng lại trào ra máu tươi.

Thiên Dạ trực tiếp đưa tay bóp cổ họng nàng, thế nhưng bị nàng xoay tay chống đỡ. Thiên Dạ hiện tại tay phải khó phát lực, tay trái tuy rằng ép cho hai tay Diệp Mộ Lam không ngừng chìm xuống, nhưng tại nàng liều mạng phản kháng, muốn bóp chết nàng ngay lập tức lại không phải chuyện dễ dàng như vậy. Diệp Mộ Lam thân thể liều mạng vặn vẹo, luôn bạo phát những đợt rung động, muốn hất văng Thiên Dạ xuống. Kỹ thuật cận chiến của nàng đương nhiên cũng không yếu, nhưng mà chiến kỹ của Thiên Dạ lại vượt xa nàng, sức mạnh và thể chất đều gần như nghiền ép. Thiên Dạ đem thân thể chen vào giữa hai chân nàng, sau đó hai chân mở ra, vững vàng quấn ép, một cái liền hạn chế nàng chặt chẽ, tay trái vẫn cứ từng chút từng chút một tiếp cận cổ họng nàng.

Diệp Mộ Lam kịch liệt thở dốc, trong hai mắt lóe lên vẻ mặt sợ hãi và cầu xin, trông qua điềm đạm đáng yêu. Lồng ngực nàng dùng sức phập phồng, cảm giác no đủ chứng minh nơi đó dồi dào không kém gì Dư Anh Nam, giáp bảo vệ hư hại cũng khiến phong quang trước ngực nàng ẩn hiện lộ ra. Nàng thậm chí cố ý giật giật, để Thiên Dạ có thể nhìn thêm một chút. Hiển nhiên Diệp Mộ Lam lúc này chỉ hy vọng Thiên Dạ vẫn có thể thoáng có một chút tấm lòng thương hoa tiếc ngọc, có thể tha cho nàng một mạng.

Nhưng mà, trong mắt Thiên Dạ chỉ toàn là hàn ý không chút biểu cảm, dường như căn bản không nhìn thấy phong quang trước mắt. Hai người giằng co ròng rã mấy phút. Một ánh mắt như có như không từ không biết nơi nào quét tới, rơi vào trên người hai người, nhưng không hề có ý tứ ra tay ngăn cản, sau một lát liền dời đi. Hiển nhiên, Diệp Mộ Lam còn chưa có tư cách nằm trong danh sách an toàn. Thiên Dạ trong lòng thì đột nhiên hoàn toàn lạnh lẽo, trước đó khi bị vây bắt, trước sau đều không cảm giác được có người giám sát xung quanh. Lúc này người giám sát đột nhiên xuất hiện, phải chăng có nghĩa là mấy tên con cháu môn phiệt thế gia dẫn đội kia cũng đã đến phụ cận?

PS: Sau 12 giờ đêm nay sẽ có thêm một chương nữa, mọi người có thể để đến ngày mai xem cùng một thể.

Đề xuất Voz: Cuộc tình như trong mơ của em ^^
Quay lại truyện Vĩnh Dạ Quân Vương
BÌNH LUẬN