Ầm! Bùm!
Thần Giới mênh mông, vô cùng bất ổn.
Chính xác hơn, là Thần Khư không hề yên tĩnh.
Vì sao lại không yên tĩnh ư?... Tổ ba người chuyên gây rối lại đến rồi.
Ừm, chính là Nguyệt Thần, Đế Tiên và Đế Phong.
Hôm qua vừa mới quậy tung Tiên Trủng, đêm nay đã lẻn vào Thần Khư.
Lúc này, mỗi người xách một bao gai, tung giấy tiền vàng mã khắp trời.
Đó không phải là giấy tiền bình thường, bởi vì... nó sẽ phát nổ.
Toàn bộ đều là Thần cấp Phù chú, có cái là cướp được, có cái là tự vẽ, sức sát thương không có mạnh nhất, chỉ có bá đạo hơn. Tung ra một vốc, đi đến đâu là trời long đất lở đến đó, từng ngọn núi lớn bị nổ tung vỡ nát, từng vùng biển rộng bị chấn động đến sóng cả ngút trời.
Nhìn từ bên ngoài, tổ địa của nhà Thần Khư tựa như đang bắn pháo hoa, từng chùm từng chùm, rực rỡ vô cùng.
"Bất luận sống chết, giết hết cho ta!"
Cấm khu chi chủ gầm lên giận dữ, Thần Ma đầy trời cũng dốc sức vây công.
Ngoài ra, còn có các đại thần của Thần Khư đã bị phủ bụi vạn cổ cũng lần lượt bị kinh động, cởi bỏ phong ấn trước thời hạn, không một lời thừa thãi, trực tiếp tham chiến. Bọn họ đã ngủ say quá lâu rồi! Chỉ có ba người mà cũng dám đến Thần Khư gây sự.
Đừng hiểu lầm, không phải là đánh, mà là quậy phá.
Đây, sẽ là câu trả lời của bộ ba Nguyệt Thần.
Đúng vậy, bọn họ không đến để gây chiến, mà chỉ đến để phá rối.
Những năm qua, bọn họ đều làm như vậy, giống như đi thăm họ hàng, dăm ba hôm lại đến một chuyến, không cầu giết được bao nhiêu chí tôn của Thần Khư, chỉ một chữ: Quậy.
Vì bọn họ, người của Thần Khư, trên từ Cấm khu chi chủ, dưới đến tiểu bối Huyền Tiên, không một ai có thể ngủ yên giấc, ngủ cũng phải mở một mắt, bởi vì không chắc ba vị hung nhân tuyệt đại kia sẽ đến lúc nào, mà trước khi đến cũng chẳng bao giờ báo trước.
Náo nhiệt rồi.
Thần Khư náo nhiệt rồi.
Pháo hoa đã không còn là từng đóa từng đóa, mà đã nối liền thành một mảng.
Tiếng ầm ầm như sấm rền, vang vọng khắp tứ hải bát hoang.
Đứng trên tinh không nhìn xuống, còn có thể thấy được dị tượng hủy diệt, dư uy đáng sợ, nhuốm màu ánh sáng tận thế, trải dài khắp cửu thiên thập địa.
"Lão phu bấm ngón tay tính toán, sắp có kịch hay để xem rồi."
Ở đâu có động tĩnh là bu lại ở đó, Thần Giới không thiếu nhất chính là người xem kịch.
Nhìn xem, bên ngoài Thần Khư, người đông như kiến, toàn là bóng người, lại đến hóng chuyện.
Lại, vì sao lại nói "lại", là bởi vì những năm gần đây, Ngũ Đại Cấm Khu chưa từng được yên ổn, không phải Tiên Trủng bị quậy phá thì cũng là Ma Vực bị cho nổ tung, không phải Phật Quốc bị lật tung bảo tháp thì cũng là Luyện Ngục bị đào mộ tổ.
Thần Khư cũng không ngoại lệ, cứ dăm ba hôm lại ăn Tết một lần, hễ không vừa ý là lại bắn pháo hoa.
Nói tóm lại, Ngũ Đại Cấm Khu lần lượt bị xử lý.
Gương mặt của các truyền thừa chí cao bị vả cho chan chát.
"Nói về độ ngầu, vẫn phải là Cửu thế Thần thoại."
"Ừm, Nữ quân của Tiên Đình cũng không phải dạng vừa đâu."
"Còn có Thái Vũ Thần tướng, không hổ là người từng một mình nghênh chiến cấm khu, dù không ở trạng thái đỉnh phong nhưng vẫn thần dũng vô song."
Tiếng bàn tán như thủy triều, sóng sau đè sóng trước.
Không sợ có hung nhân, chỉ sợ hung nhân tụ tập lại một chỗ.
Hiện giờ, tổ ba người này khiến cho các cấm khu vô cùng tức tối, bọn họ cũng không đánh trực diện, mà chỉ quậy phá, đến thì đánh, đánh xong thì đi, đi rồi lại đến, đến rồi lại quậy.
Cục diện như vậy, đừng nói Ngũ Đại Cấm Khu, ngay cả đám người xem kịch như bọn họ cũng cảm thấy đau đầu.
Đúng như câu nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Gia lớn nghiệp lớn, cũng không chịu nổi việc bị hung nhân tuyệt đại ngày ngày để mắt đến.
"Rút!"
Sau khi quậy một trận, Đế Phong là người đầu tiên rút lui.
Không thể quậy nữa, quậy nữa là sẽ bị hội đồng, dù có Chí cao Thần khí hộ thể, cũng không địch lại được Thần Ma đầy trời.
Đương nhiên, điều đáng sợ không phải là cái này, mà là Càn Khôn của Thần Khư hoàn toàn nguyên vẹn, cho dù chỉ quậy ở vòng ngoài, cũng có khả năng bị vây khốn, đến lúc đó, mười cái mạng cũng không đủ để bị tiêu diệt.
Đế Tiên cũng không ham chiến, một dòng sông năm tháng trải thẳng ra bên ngoài.
Thế nhưng, lúc Nguyệt Thần rút lui lại bất giác quay đầu lại nhìn.
Ngay khoảnh khắc trước đó, Thần Khư có một vị đại thần trở về, nếu không nhìn lầm, đó là Mộng Ma, trong giấc mộng của Mộng Ma, dường như còn giấu một người.
Nhìn kỹ lại, ái chà?... Tiểu bảo bối nhà nàng.
"Nhiều năm không gặp, bản lĩnh cũng lớn rồi nhỉ."
Nguyệt Thần khẽ quát một tiếng, lập tức giết ngược trở về.
Cú hồi mã thương này của nàng không sao cả, nhưng lại khiến Mộng Ma ngơ ngác, đây là Thần Khư sao? Vì sao Nguyệt Thần lại ở đây.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Nguyệt Thần đã phá vỡ mộng cảnh.
Không còn nhà giam này giam giữ, Triệu công tử chạy nhanh khôn tả!
Trong lúc bỏ chạy, hắn còn liếc nhìn trời đất, thần thái cũng giống như Mộng Ma, ngơ ngác không thôi, đây là Thần Khư trong truyền thuyết mà! Tú Nhi sao lại ở đây, đi thăm họ hàng? Trộm bảo bối? Đào mộ tổ?
Hắn muốn nhìn thêm vài lần, nhưng đáng tiếc thời hạn nhập mộng đã hết, một sức mạnh vô hình kéo giật lấy, khiến hắn lập tức quay về thực tại, vừa mở mắt ra, đã là ngôi nhà trong thôn nhỏ.
Mộng Ma phun ra ngụm máu già này, không cần phải nói cũng biết uất ức đến mức nào.
Nàng một đường độn về Thần Khư, chính là để trốn đám người Nguyệt Thần.
Rốt cuộc, lại đụng phải mụ đàn bà đó ngay tại chính sào huyệt của mình.
Đây gọi là gì?... Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, cái tổ tông nhà ngươi.
Cũng may chúa tể Tiên Giới không nhìn thấy, nếu thấy cảnh này, chắc chắn sẽ phải bật cười một tiếng, vị đại thần lĩnh vực Mộng chi đạo này, rõ ràng là đang tự đâm đầu vào tường.
Sau Mộng Ma, còn có một vệt huyết quang đỏ tươi ánh lên từ trong hư vô.
Là Nguyệt Thần đổ máu, nàng trúng một đòn của Chí cao Thần khí, cũng trúng phải đòn công kích của rất nhiều đại thần, thần khu suýt nữa thì vỡ nát.
Đế Tiên và Đế Phong giết ngược trở lại, một trái một phải, một người giương Thái Vũ Cung, một người thôi động Hoang Thiên Kính, mở ra một con đường lớn giữa tinh hà, cưỡng ép phá vòng vây thoát khỏi cấm khu.
Cấm khu chi chủ gầm thét, đầu treo Hoang Thần binh đuổi theo.
Phía sau, còn có Thần Ma đầy trời, gương mặt dữ tợn đáng sợ, sát khí cuồn cuộn bao trùm từng vùng tinh vực.
Truy đuổi, là sự quật cường chứa đầy lửa giận của cấm khu.
Không đuổi kịp, vậy thì chỉ còn lại lửa giận của sự quật cường mà thôi.
Hung nhân tuyệt đại mà! Không chỉ có thể chống đỡ, có thể đánh, mà thuật bỏ chạy cũng là tuyệt kỹ.
Tiếng ầm vang khắp tinh không, đuổi mãi đuổi mãi, rồi chẳng thấy bóng dáng ba người đâu nữa.
Chuyện thường tình.
Chỉ bốn chữ, mà những người xem kịch đều nói với giọng đầy thâm sâu.
Lần thứ mấy rồi.
Đây là lần thứ mấy rồi.
Mỗi khi cấm khu truy sát, đều là tay trắng trở về.
"Chết tiệt."
Không đuổi được người, tập thể Thần Khư chửi ầm lên, cũng là hợp tình hợp lý.
Chửi thì chửi, không ai dám đuổi theo quá xa, người đi ít thì đánh không lại, người đi nhiều thì lại sợ sân sau lại bốc cháy.
"Tú Nhi."
Triệu Vân đứng trên mái hiên, dùng tâm linh để gọi.
Hắn không ngờ sẽ đụng phải Mộng Ma, càng không ngờ, sẽ gặp lại Nguyệt Thần ở sào huyệt của Thần Khư, mạng lớn không chết, chắc là ý này đây.
Một lúc lâu, vẫn không thấy Nguyệt Thần hồi âm.
Hoặc cũng có thể, là kết giới của chúa tể đã ngăn cản tiếng gọi.
"Mong là không xảy ra chuyện gì."
Triệu Vân lẩm bẩm một câu, dù biết thực lực của Nguyệt Thần, cũng khó tránh khỏi lo lắng.
Dù sao, đó cũng là Thần Giới, không có sự áp chế của Càn Khôn, càng không có sự ràng buộc về tu vi, hơn nữa lại là Thần Khư, trong số các truyền thừa chí cao, Càn Khôn của nhà hắn là hoàn chỉnh nhất.
Bên này, tổ ba người chuyên gây rối đã độn về Tiên Giới.
Đế Tiên không sao, Đế Phong cũng không sao, đều chỉ bị thương nhẹ.
Chỉ có Nguyệt Thần là trạng thái không tốt, máu tươi không ngừng rỉ ra từ khóe miệng.
Nàng đã hứng chịu quá nhiều đòn tấn công, Nguyên Thần chân thân bị trọng thương.
Cũng không sao, nội tình của nàng rất hùng hậu, lại có sức mạnh của Luân Hồi và Ngụy Thiên hộ thể, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
"Chuyến đi Thần Khư này quả nhiên không uổng công." Đế Phong xách bầu rượu lên.
Đế Tiên và Nguyệt Thần tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại một phen sợ hãi, may mà đã đến đó quậy phá, nếu không, còn chẳng biết Mộng Ma đã bắt Triệu Vân, nếu không tình cờ gặp được, Triệu Vân chắc chắn phải chết.
"Có thể tìm được hắn đang ở đâu không?" Đế Phong hỏi.
"Có lẽ." Nguyệt Thần cất bước, một bước hạ xuống, biến mất vào hư không.
Đế Tiên và Đế Phong cũng lập tức theo sau, bọn họ đã tìm Triệu Vân rất nhiều năm rồi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Thừa Kỳ Mới Có Nghịch Tập Hệ Thống
Uyên Đậu
Trả lời2 tháng trước
Cho t hỏi tý ad, tinh hà là gì, tinh hà bỉ ngạn là gì, vũ trụ Biên Hoang là gì , mong ad trl ♥️
Khang An
Trả lời2 tháng trước
Sở cô sương cả long phi có dc hs ko ae
tyttankim
Trả lời3 tháng trước
Chương 2083 lỗi rồi bạn, có mấy dòng thôi