Diệp Thần và Triệu Vân đều đổ máu, văng ngang tinh không tám vạn dặm, đập cho cả tinh vực sụp đổ.
Thấy vậy, những người xem đuổi theo đều sững sờ. La Hầu và Vô Vọng Ma Tôn nghịch thiên đến vậy sao? Lại có thể đẩy lui hai vị Đại Thành Vĩnh Hằng, hay là hai tên phá gia chi tử kia cũng đã tự bạo Hoang Thần Binh?
Diệp Thần không nói gì, chỉ híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào biên hoang vũ trụ.
Triệu Vân cũng im lặng, xuyên qua hư vô vô tận, nhìn ra ngoài trời.
Họ không biết người ra tay là ai, chỉ biết kẻ đó uy chấn hoàn vũ.
Bùm! Rầm!
Bỗng nhiên, tứ hải bát hoang đồng loạt rung chuyển, chậm rãi mà có nhịp điệu.
Lắng nghe kỹ mới biết đó là tiếng bước chân người, hẳn là do thể phách của kẻ đáng sợ kia quá nặng nề, đến nỗi mỗi bước chân hạ xuống đều làm đất trời rung chuyển.
Người đời đều run sợ, cũng như Diệp Thần và Triệu Vân, nhìn về phía biên hoang vũ trụ.
Đập vào mắt là ma sát cuồn cuộn, cuốn theo vô số oán linh, nuốt trời nuốt đất.
Sâu trong lớp ma sát che phủ, có một bóng người mờ ảo, dường như đến từ cuối cùng của năm tháng, cổ lão, tang thương, hùng vũ, bá đạo...
“Thiên Ma?” Diệp Thần lẩm bẩm.
“Ma Tổ.” Triệu Vân thì thần mâu như đuốc.
Hai người họ vẫn còn bình tĩnh, người có tâm cảnh kinh hãi chính là đám đông xem cuộc vui. Dù đã qua năm trăm năm, họ vẫn chưa thể thoát ra khỏi cơn ác mộng của đại kiếp Thiên Ma, nay lại thấy luồng sát khí thế này, sao có thể không sợ.
“Ma đầu thực sự… đã trở về.”
Các đại thần lão bối sắc mặt trắng bệch, không chỉ giọng nói run rẩy mà còn vô thức lùi lại.
Cái gọi là ma đầu thực sự, chính là chỉ thủy tổ của Thiên Ma, nói chính xác hơn, là bản tôn của Ma Tổ.
Cũng chỉ có vị ma đầu đó mới có khí trường mạnh mẽ như vậy. Còn vị đã đồng quy vu tận với Đế Tổ năm đó chỉ là một kẻ giả mạo hoàn toàn. Chuyện này, từ năm trăm năm trước đã không còn là bí mật.
“Cứu ta.”
Ma Tổ còn chưa tới, đã nghe thấy tiếng kêu cứu khản cả cổ.
Đó là La Hầu và Vô Vọng Ma Tôn, đang chạy trốn đến mức lăn lê bò trườn.
Rõ ràng, họ cũng đã nhận ra Ma Tổ. Chính vì nhận ra nên mới run rẩy từ tận linh hồn. So với Diệp Thần và Triệu Vân, vị ma đầu này... có vẻ còn đáng sợ hơn.
“Hoang Thần huyết cốt, rất tốt.”
Tiếng cười âm u từ sâu trong ma sát, giống như ma chú vô thượng, vang vọng khắp cửu thiên thập địa.
Phàm là người nghe thấy, không ai không tâm thần hoảng hốt, thậm chí có người còn mất đi thần trí ngay tại chỗ.
Chính trong tiếng cười âm u đó, La Hầu và Vô Vọng Ma Tôn vừa chạy trốn đến tinh vực này đã bị ma sát ngút trời nuốt chửng.
Từ đó, không còn thấy bóng dáng hai người đâu, chỉ nghe thấy tiếng gào thét thê lương.
Đợi đến khi tiếng kêu thảm thiết biến mất, mới thấy một đao một kiếm, như hai miếng đồng nát sắt vụn, rơi ra từ trong ma sát.
Đó là Lục Thần Kiếm và Vô Vọng Thần Đao, linh tính đã bị mài mòn, thần văn và dấu ấn khắc trên chúng cũng bị vị ma vô thượng kia hủy đi từng cái một.
“Đây…”
Nhìn cảnh tượng vô pháp vô thiên đó, người đời lại đồng loạt lùi thêm một bước.
Chí cao thần khí đó! Cứ thế bị hủy rồi sao?
Còn La Hầu và Vô Vọng Ma Tôn, dù sao cũng là tôn thượng của hai đại cấm khu, cũng bị diệt gọn gàng dứt khoát như vậy sao?
Nào chỉ gọn gàng dứt khoát, hai huynh đệ đó ra đi còn rất u sầu nữa là.
Cấm khu đối đầu Thần triều, họ không chết trong tay Diệp Thần và Triệu Vân, mà lại bị Ma Tổ xử lý. Hai mạch Hoang Thần huyết cốt, đều trở thành áo cưới cho ma.
Ma Tổ cuối cùng cũng bước ra khỏi ma sát, một bước chấn sập mười vạn tinh vực.
Đến lúc này, người đời mới được thấy tôn dung của hắn, giống hệt như kẻ giả mạo năm trăm năm trước.
Con ngươi của hắn, vừa đen kịt vừa hỗn độn, tựa như vực sâu thăm thẳm, nhìn một cái không thấy đáy.
Sau lưng hắn là một đại thế giới ma đạo, bên trong đó xương cốt chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, vô số dị tượng hủy diệt, cùng với ma chú bất diệt, sinh sôi diễn hóa.
“Thật… thật sự là Ma Tổ.”
Người đời vẫn đang lùi lại, không ít đại thần đã quay đầu bỏ chạy.
Ma đầu trên thế gian ngàn vạn, không ai có thể che lấp được ánh hào quang của vị ma này. Hắn quá đáng sợ, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến càn khôn, mỗi một tia ma sát đều có thể đè sập ngọn núi cao tám nghìn trượng.
“Phong Vũ Trụ.”
Ma Tổ khẽ nhắm mắt, khoan khoái hít lấy linh khí đất trời.
Vô tận tuế nguyệt rồi, hắn cuối cùng đã trở về cố hương. Bản nguyên ở nơi này, sinh linh trong vũ trụ, vẫn như vạn cổ trước đây, khiến ma huyết trong người hắn sôi trào.
“Không phải Chí Cao Thần.” Triệu Vân trầm ngâm nói.
“Ở giữa Chuẩn Hoang đỉnh phong và Hoang Đế.” Diệp Thần nói.
“Hẳn là đã tự chém một đao.”
Triệu Vân dùng hết mục lực nhìn trộm, đã dò ra được vài manh mối.
Dưới bầu trời này, những đại thần tuyệt đại của vũ trụ này, hắn đã gặp rất nhiều, mạnh nhất cũng không hơn Vong Linh Thủy Tổ, Ác Tổ và Đế Tổ, đều từng là Chí Cao Thần. Nhưng cho dù là họ, so với Ma Tổ hiện tại, cũng kém cả một trời một vực.
Thế mà vẫn là đã tự chém một đao.
Nếu Ma Tổ không có thiếu sót, e là trong lĩnh vực Thiên Đạo, cũng là tồn tại đỉnh phong.
Chẳng trách năm đó Nguyệt Thần phải đích thân ra tay, nếu không, ai có thể trấn áp được vị đại ma đầu tuyệt thế này.
“Vũ trụ của nhà ngươi, thật thú vị.” Diệp Thần cảm thán một tiếng.
Theo lý mà nói, bên trên có Liên Hợp Thiên Đạo, Thiên Ma không dám ra ngoài tung hoành mới phải. Ấy vậy mà, lại có một vị ma đầu như thế, không chút kiêng dè đứng sừng sững giữa đất trời.
Nhưng nghĩ lại, cũng thấy thông suốt rồi.
Có lẽ, Viêm Vũ Trụ từng mạnh hơn Phong Vũ Trụ, nhưng hắn không thể không thừa nhận, cấp độ tiến hóa của Phong Vũ Trụ ở thời đại này cao hơn Viêm Vũ Trụ. Nói cách khác, con đường mà Phong Vũ Trụ đã đi qua, sau này Viêm Vũ Trụ phần lớn cũng sẽ đi, ví dụ như, Liên Hợp Thiên Đạo.
“Đại Thành Vĩnh Hằng, rất tốt.”
Đây là câu thứ ba Ma Tổ nói sau khi trở về Phong Vũ Trụ.
Hắn cuối cùng cũng mở mắt, cuối cùng cũng từ trong hoài niệm thu lại dòng suy nghĩ từ vạn cổ trước, cách một khoảng hư vô phiêu diêu, cười nhìn Diệp Thần và Triệu Vân. Thời đại này, thật sự bất phàm, lại sinh ra hai vị Đại Thành Vĩnh Hằng, khiến hắn bất giác tưởng rằng, Sáng Thế Thần vẫn còn tại thế.
Cười xong, trong mắt hắn loé lên ánh sáng của sự thèm muốn và nóng bỏng.
Ngoài ra, còn có sát ý đẫm máu, đó là nhắm vào Triệu Vân.
Năm xưa, chính con kiến hôi này, đã mượn Thiên Đạo Luân Hồi, phá vỡ bố cục của hắn.
Nếu không vì kiếp nạn đó, hắn cần gì phải tự chém, cần gì phải lang bạt bên ngoài vũ trụ nhiều năm như vậy.
“Vẫn khỏe chứ.”
Một giọng nói âm u truyền đến từ nơi phiêu diêu, người đời không thể nghe thấy.
Là Thái Thượng đang nói, điệu bộ vuốt râu còn mang theo vài phần cao thâm khó lường.
Khó có dịp gặp lại người tình cũ, thân là một trong các Thiên Đạo, hắn không thể không thể hiện sự tồn tại của mình.
Ma Tổ cũng rất ngang ngược, không cho chút mặt mũi nào, trực tiếp lờ đi hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào hai vị Vĩnh Hằng, nụ cười càng lúc càng bạo ngược.
Hừm!
Thượng Thương, Nguyên Thủy và Hỗn Vũ đều hắng giọng, chắp tay sau lưng liếc nhìn Thái Thượng.
Thiên Đạo đường đường, chủ động bắt chuyện đã đành, lại còn bị lờ đi, thật thần kỳ có phải không.
Nhìn Thái Thượng xem, gương mặt già nua đã tối sầm như mực, tức đến mức suýt chút nữa tự chém một đao ngay tại chỗ.
Có lẽ đã nhận ra sát ý của Thiên Đạo, Ma Tổ lúc này mới liếc mắt nhìn Thái Thượng ở bên ngoài cõi phiêu diêu.
Không hổ là thủy tổ của Thiên Ma, ánh mắt trong khoảnh khắc này của hắn không chỉ có sự trêu tức, mà còn có cả sự khinh miệt trần trụi, chỉ thiếu điều nói thẳng một câu: Lại đây! Tự chém một đao rồi đánh ta đi!
“Đừng nuông chiều hắn, xử đi.” Những kẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, như Hỗn Vũ và Nguyên Thủy, lúc này đang la lối om sòm, kẻ trái người phải xúi giục Thái Thượng đánh nhau với Ma Tổ.
Thực ra, bọn họ muốn xem Thái Thượng bị ăn đòn.
Nếu cả hai đều tự chém một đao, gã này đánh không lại Ma Tổ đâu.
Còn Tự Tại Thiên và Thương Thiên, có xuống cũng chỉ có nước ăn đòn.
Không thể trách người khác, ai bảo ba người họ năm đó chiến đấu điên cuồng như vậy. Đặc biệt là Thái Thượng, vạn cổ trước bị Nguyệt Thần xử lý một trận còn chưa chừa, đến Kỷ nguyên Dung Vũ lại vội vàng chịu nhát đao thứ hai, Đạo của hắn đã sớm có khiếm khuyết.
Ma Tổ đã thu lại ánh mắt, thân thể rung lên dữ dội, ánh sáng ma đạo phóng thẳng lên cửu thiên.
Ngày hôm nay, sẽ là một ngày đáng để tưởng nhớ. Hai vị Đại Thành Vĩnh Hằng, quả là một cơ duyên tạo hóa cỡ nào.
Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Chức Pháp Sư (Dịch)
Uyên Đậu
Trả lời2 tháng trước
Cho t hỏi tý ad, tinh hà là gì, tinh hà bỉ ngạn là gì, vũ trụ Biên Hoang là gì , mong ad trl ♥️
Khang An
Trả lời2 tháng trước
Sở cô sương cả long phi có dc hs ko ae
tyttankim
Trả lời3 tháng trước
Chương 2083 lỗi rồi bạn, có mấy dòng thôi