Logo
Trang chủ
Chương 46: Đại phát hoành tài

Chương 46: Đại phát hoành tài

Đọc to

Cứ thế, Diệp Minh không ngừng dùng băng hàn chi khí để tẩy luyện cốt tủy, một lần, hai lần, rồi ba lần. Mỗi một lần đều là một sự thống khổ tột cùng, nỗi đau đớn ấy không từ ngữ nào có thể diễn tả, quả thực là sống không bằng chết.

Ngày lại ngày trôi qua, đến ngày thứ chín, cảm giác đau đớn cuối cùng cũng tan biến. Diệp Minh biết, Hàn Băng Luyện Thể đã thành công.

Hắn bèn nói:— Huyền Băng thú, đa tạ ngươi đã tương trợ, ta phải đi rồi.

Huyền Băng thú từ lâu đã không chịu nổi những tiếng kêu la thảm thiết của Diệp Minh, liền vội đáp:— Được, được, được! Ngươi muốn về đâu, ta tiễn ngươi một đoạn.

Diệp Minh trong lòng mừng thầm, đúng lúc lắm, liền nói:— Vậy xin hãy đưa ta về vương đô Yên quốc. Làm phiền ngươi rồi.

Một đạo lưu quang từ Yêu Thú sâm lâm vút lên trời cao. Chẳng bao lâu sau, Diệp Minh đã xuất hiện tại vương đô Yên quốc, tốc độ còn nhanh hơn cả Thiệu Á Phu lúc trước.

— Diệp Minh, lúc nào rảnh hãy đến Yêu Thú sâm lâm làm khách, ngươi mãi mãi là bằng hữu của ta.Tiếng nói của Huyền Băng thú vọng lại từ xa, rồi thoắt cái đã không thấy tăm hơi, hẳn là đã quay về Yêu Thú sâm lâm.

Diệp Minh vẫy tay về phía chân trời, rồi vội vàng quay về khách điếm. Lúc chia tay Trần Hưng, hắn không nói mình sẽ đi mấy ngày, giờ này chắc sư huynh đã chờ đến sốt ruột.

Quả nhiên, vừa về tới khách điếm, hắn đã thấy Trần Hưng mặt mày lo lắng chạy tới hỏi:— Huynh đệ! Huynh đã đi đâu vậy? Sao lâu thế mới về?

Diệp Minh nhếch miệng cười:— Ta nhận một nhiệm vụ, vừa hoàn thành xong. Sư huynh, mấy ngày nay huynh không nhận nhiệm vụ nào sao?

Thấy Diệp Minh bình an vô sự, Trần Hưng mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng mỉm cười nói:— Ta tất nhiên là không rảnh rỗi rồi, ba nhiệm vụ, kiếm được ba mươi Võ Quân tệ.

Diệp Minh giơ ngón cái, không quên tâng bốc một câu:— Sư huynh uy vũ.Hắn thầm nghĩ, lần này mình kiếm được những một nghìn năm trăm Võ Quân tệ, lại còn có bao nhiêu thứ đáng giá khác, chuyện này mà để sư huynh biết, chẳng phải sẽ dọa huynh ấy chết khiếp sao?

Trần Hưng nghe rất khoái chí, đoạn nói:— Sư đệ, chúng ta ra ngoài cũng đủ lâu rồi, ta thấy ngày mai nên trở về thôi. Dù sao đệ cũng là người mới, có một số buổi giảng bài của môn phái vẫn nên đi nghe.

Diệp Minh liền gật đầu lia lịa:— Sư huynh nói phải lắm, ngày mai chúng ta sẽ về.

Cả hai đều là những kẻ cuồng tu luyện, nói chuyện phiếm một lát rồi ai về phòng nấy tiếp tục tu hành.

Trở lại phòng, Diệp Minh lập tức lấy ra những chiến lợi phẩm thu được ở Yêu Thú sâm lâm. Ngoài chín tên Võ Sĩ nhận nhiệm vụ, cộng thêm Lữ Tuấn Dật và Bao Trình Trình, tổng cộng là mười một Bách Bảo nang. Ngoài ra còn có đai lưng trữ vật của Hồ Hải Toàn, nhẫn trữ vật của Thiệu Á Phu, cùng một nghìn ba trăm viên linh thạch cấp một, một trăm Võ Tôn tệ, chín lá trận kỳ và một trận bàn.

Diệp Minh mở hết mười một cái Bách Bảo nang ra trước. Bên trong đủ thứ hổ lốn, từ thuốc chữa thương, Tị Độc đan, các loại đan dược khác, cho đến cả võ tệ, phù tiền, linh thạch. Hắn kiểm kê lại, trong mười một Bách Bảo nang, ngoài những thứ không mấy giá trị, thì về đan dược có bốn mươi viên Nhân Nguyên Đan, ba viên Tinh Khiết Nguyên Đan, năm mươi lăm viên Dưỡng Nguyên Đan, chín viên Tị Độc Đan, mười lăm viên Sinh Cơ Đan, chín viên Thối Nguyên Đan, và ba viên Bạo Khí Đan.

Về linh thạch, có hơn năm trăm lạng linh thạch cấp một, ba mươi lăm lạng linh thạch cấp hai, và bốn mươi lạng linh thạch cấp ba. Trên thị trường, một lạng linh thạch cấp hai đổi được ba mươi bảy lạng linh thạch cấp một, còn một lạng linh thạch cấp ba có thể đổi được xấp xỉ hai trăm lạng linh thạch cấp một. Tính ra như vậy, khoản thu này vô cùng đáng kể.

Tiếp đến là võ tệ. Trừ đi một nghìn năm trăm Võ Quân tệ tiền thuê, hắn còn tìm thấy thêm ba trăm hai mươi bảy Võ Quân tệ, năm mươi Võ Tôn tệ, cùng với sáu mươi bốn tấm phù tiền cấp một. Chỗ phù tiền này đều tìm thấy trong Bách Bảo nang của Lữ Tuấn Dật. Trên thị trường, tám tấm phù tiền cấp một có thể đổi được một Võ Quân tệ.

Cuối cùng, hắn còn tìm thấy trong các Bách Bảo nang ba bộ võ kỹ và một bộ tiểu công pháp. Ba bộ võ kỹ bao gồm bát phẩm võ kỹ 《Xuyên Vân Kiếm》, cửu phẩm võ kỹ 《Địa Tranh Đao》 và thất phẩm võ kỹ 《Bôn Lôi Chưởng Pháp》. Tiểu công pháp kia lại là 《Thuần Nguyên Công》, thích hợp cho tu luyện Đại chu thiên, có tác dụng tăng độ tinh khiết của nguyên khí, giá trị còn cao hơn cả ba bộ võ kỹ kia. Ngay cả Bắc Minh cũng nói nó có giá trị không nhỏ.

Kiểm tra xong Bách Bảo nang, Diệp Minh lại lấy ra đai lưng trữ vật của Hồ Hải Toàn. Hắn truyền một luồng nguyên khí vào đai lưng, trong đầu lập tức hiện ra một hình ảnh: một không gian trữ vật dài, rộng, cao đều ba trượng, bên trong một đống đồ vật vứt lộn xộn. Hắn tâm niệm vừa động, đống đồ hổ lốn kia liền "ào ào" đổ ra đất.

Diệp Minh lúc này chẳng khác nào người lượm ve chai, thu dọn từng món đồ một. Trừ những thứ lặt vặt, hắn lại tìm thấy năm nghìn lạng linh thạch cấp một, một trăm ba mươi lạng linh thạch cấp hai, hai trăm hai mươi Võ Quân tệ, cùng mười viên Dưỡng Nguyên Đan, tám viên Tinh Khiết Nguyên Đan và ba viên Sinh Lực Đan. Còn lại những thứ khác thì nhiều vô kể, cái gì cũng có, hắn cũng không cách nào định giá được.

Cuối cùng, khi hắn định mở nhẫn trữ vật của Thiệu Á Phu, lại bất ngờ phát hiện chiếc nhẫn đã bị bố trí cấm chế.

Bắc Minh nói:— Chủ nhân muốn phá vỡ cấm chế, phải tu luyện tới cảnh giới Võ Sư, dùng linh khí để phá.

Diệp Minh đáp:— Vậy cứ tạm để đó đã, sau này hãy tính.Hắn cũng không định nhờ một vị Võ Sư nào phá cấm chế hộ, như vậy quá mạo hiểm.

Bắc Minh lại nói:— Chủ nhân hôm nay thu hoạch lớn, ta đề nghị đem những thứ không cần dùng gấp bán hết đi, đổi lấy Võ Quân tệ.

Diệp Minh gật đầu:— Ngươi nói phải, giữ những thứ này cũng vô dụng, không bằng bán sạch đi. Chỉ là, ta nên đi đâu bán đây?

— Trong cuộc đời Võ giả, khó tránh khỏi chém giết, cướp của giết người là chuyện thường tình. Sau khi đoạt được đồ, thường có rất nhiều vật phẩm không dùng tới, mà vứt đi lại tiếc. Thế là một ngành nghề đã ra đời, — Bắc Minh giải thích, — đó chính là hiệu cầm đồ.

— Hiệu cầm đồ?Diệp Minh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:— Được, ta sẽ soạn lại những thứ không cần đến ngay bây giờ, chiều nay sẽ đến hiệu cầm đồ một chuyến, xử lý hết chúng.

Sau đó, hắn bắt đầu phân loại. Từ mười một Bách Bảo nang và những thứ trong đai lưng trữ vật, hắn quyết định giữ lại: năm nghìn năm trăm năm mươi lạng linh thạch cấp một, một trăm sáu mươi lăm lạng linh thạch cấp hai, bốn mươi chín lạng linh thạch cấp ba; hai nghìn không trăm bốn mươi bảy Võ Quân tệ, một trăm năm mươi Võ Tôn tệ; sáu mươi bốn tấm phù tiền cấp một; bốn mươi viên Nhân Nguyên Đan, sáu mươi lăm viên Dưỡng Nguyên Đan, mười một viên Tinh Khiết Nguyên Đan, mười lăm viên Sinh Cơ Đan, chín viên Thối Nguyên Đan, ba viên Bạo Khí Đan và ba viên Sinh Lực Đan. Cùng với các bộ công pháp võ kỹ như 《Thuần Nguyên Công》, 《Bôn Lôi Chưởng Pháp》.

Còn những thứ như trận bàn, trận kỳ và hàng loạt đồ vật mà Diệp Minh cho là không cần thiết, hắn đều chuẩn bị đem bán.

Buổi chiều, Diệp Minh tìm đến hiệu cầm đồ lớn nhất vương đô — Hoàng Gia hiệu cầm đồ. Hiệu cầm đồ này do hoàng thất Yên quốc mở, có uy tín rất tốt trong kinh thành. Quy mô của nó rất lớn, trong đại sảnh có tới năm vị chưởng quỹ cùng làm việc, khách ra vào nườm nượp.

Diệp Minh chờ một lát, rồi đến trước một quầy, nói:— Ta muốn cầm đồ.Nói rồi, hắn đưa đai lưng trữ vật qua.

Vị chưởng quỹ liếc nhìn, thấy bên trong đồ đạc rất nhiều, bèn thản nhiên nói:— Thưa khách quan, đồ của ngài hơi nhiều, chúng tôi cần thời gian để xử lý, ngài có thể vui lòng chờ một lát ở đại sảnh không?

Diệp Minh gật đầu. Đối với một hiệu cầm đồ lớn thế này, hắn vẫn khá tin tưởng, bèn yên tâm để ông ta mang đai lưng trữ vật đi. Hiệu suất của hiệu cầm đồ rất cao, khoảng một khắc sau, một người đàn ông trung niên mặc áo dài đặc chế của hiệu cầm đồ bước tới, hai tay dâng một bản danh sách cho Diệp Minh.

Diệp Minh cầm lấy danh sách xem. Trên đó ghi rõ, những món đồ hắn cầm có tổng cộng ba trăm hai mươi bốn loại, hợp thành năm trăm tám mươi sáu món, còn liệt kê cả đơn giá của từng loại. Ví dụ, 《Xuyên Vân Kiếm》 giá chín trăm lạng linh thạch cấp một, 《Địa Tranh Đao》 giá một trăm năm mươi lăm lạng linh thạch cấp một, trận bàn giá một trăm năm mươi Võ Quân tệ, mỗi lá trận kỳ giá tám mươi Võ Quân tệ, v.v.

Diệp Minh xem kỹ một lượt, cảm thấy giá cả khá hợp lý. Cuối cùng, hắn liếc nhìn tổng kết, tất cả những thứ này có tổng giá trị là một nghìn ba trăm ba mươi Võ Quân tệ và một trăm bảy mươi ba lạng linh thạch cấp một.

Diệp Minh gật đầu:— Được, ta cầm.

Người đàn ông trung niên mỉm cười, đưa lại đai lưng trữ vật, lịch sự nói:— Thưa quý khách, một nghìn ba trăm hai mươi Võ Quân tệ và một trăm bảy mươi ba lạng linh thạch cấp một đã được đặt vào đai lưng trữ vật, xin ngài kiểm tra lại.

Diệp Minh nhận lấy xem qua, rồi nói:— Tốt, đa tạ.

Rời khỏi hiệu cầm đồ, Diệp Minh thấy toàn thân nhẹ nhõm, tâm tình vô cùng vui vẻ. Tài sản của hắn hiện tại, chưa tính những thứ chưa bán trong nhẫn trữ vật, đã vượt qua sáu nghìn Võ Quân tệ! Có thể nói, ngay cả một Võ Sư bình thường cũng chưa chắc đã giàu bằng hắn. Dù sao Võ Sư tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng chi tiêu cũng lớn, rất nhiều người đều trong cảnh thu không đủ chi.

Ngày hôm sau, Diệp Minh giàu nứt đố đổ vách đã thuê một cỗ phi thiên kiệu hai người ở hoàng gia dịch trạm. Loại kiệu này do hai Võ Sư cấp tám khiêng, có thể bay lượn trên không, tốc độ cực nhanh, chỉ mất nửa ngày đã về đến Xích Dương Môn. Đương nhiên, giá của nó cũng cực đắt, tiêu tốn mất sáu Võ Quân tệ.

Trước sơn môn Xích Dương Môn, hai đệ tử gác cổng thấy một cỗ phi thiên kiệu đáp xuống, tưởng là nhân vật lớn nào tới, vội vàng nín thở im lặng. Khi họ thấy Diệp Minh và Trần Hưng bước ra từ trong kiệu, cả hai đều trợn mắt há mồm, không thể tin vào mắt mình.

— Ta có hoa mắt không vậy? Đệ tử ngoại môn từ bao giờ mà giàu thế? Lại còn ngồi phi thiên kiệu về, mẹ nó thật là xa xỉ! — một đệ tử kinh ngạc thốt lên, mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.

— Hắn đâu phải đệ tử ngoại môn bình thường. Lấy thân phận tân nhân mà đánh bại được kẻ đứng thứ mười trên ngoại môn bảng, ngươi thấy hắn có đơn giản không? — một đệ tử gác cổng khác nói với vẻ vô cùng kính nể. — Loại người này, người ta gọi là thiên tài!

Cách đó không xa, một tảng đá đen bỗng nhiên chuyển động, một làn khói mù qua đi, tảng đá biến thành hai hắc y nhân. Một người trong đó nói:— Mười Ba, mục tiêu cuối cùng cũng xuất hiện rồi, không uổng công chúng ta khổ sở chờ ở đây cả tháng trời.

— Hai Mươi Chín, ngươi thấy mục tiêu thế nào? Chúng ta có thể ám sát thành công trong một lần không? — hắc y nhân còn lại hỏi.

— Xét về tu vi đơn thuần, kẻ này hẳn là Võ Đồ thất trọng, ngươi và ta đều là thập trọng ngưng kình, giết hắn tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng ta luôn cảm thấy mục tiêu này cực kỳ nguy hiểm, chúng ta tốt nhất nên hành động cẩn thận!

Nói rồi, lại một làn khói đen thổi qua, hai hắc y nhân biến mất không dấu vết.

Lần này xuống núi, Diệp Minh đi gần một tháng. Khi trở về Xích Dương Môn, nhìn từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây, hắn bỗng sinh ra vài phần thân thuộc, không khỏi tự giễu:— Chẳng lẽ ta lại biến thành ông già rồi sao?

Trần Hưng "ha ha" cười lớn:— Chẳng lẽ đệ muốn làm tân nhân cả đời à? Không nói chuyện vô ích với đệ nữa, ta cảm thấy sắp đột phá rồi, phải bế quan ngay lập tức. Sư huynh đi trước đây!Nói xong, hắn liền vội vã quay về phòng.

Diệp Minh cũng không hề lười biếng. Hắn lập tức ra sân tu luyện ba thức cuối của Lưu Vân Tán Thủ, muốn luyện chúng đến cảnh giới tiểu thành. Trong khoảng thời gian ra ngoài, hắn thu hoạch được rất nhiều, tu vi đột phá đến Võ Đồ thất trọng, 《Âm Dương Luyện Tủy Kinh》 cũng giúp thể chất của hắn tăng lên rõ rệt, khiến hắn luyện võ kỹ càng nhanh hơn. Đến trưa ngày thứ hai, ba thức cuối của Lưu Vân Tán Thủ đã được hắn luyện đến tiểu thành, uy lực tăng lên vượt bậc.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cách Vượt Qua Nỗi Đau Chia Tay
Quay lại truyện Võ Đạo Độc Tôn
BÌNH LUẬN