Diệp Minh cười hắc hắc, nói: “Ta không cố ý.”
“Quỷ mới tin ngươi.” Tô Lan véo hắn một cái, nghiến răng nói: “Sau này không được như vậy nữa, chỗ đó… không được sờ lung tung.”
Diệp Minh vội vàng thề thốt: “Không sờ, không sờ.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, vậy ta sờ chỗ khác là được chứ gì?
Thật ra, lúc nhỏ Diệp Minh vô cùng hoạt bát, trong mắt cha mẹ là một tên nhóc lém lỉnh, một nguồn vui của cả nhà. Chỉ là sau khi phụ mẫu qua đời, hắn bị người Diệp gia chèn ép tàn tệ, bản tính dần thu liễm, trở nên ít nói, sống nội tâm. Sự xuất hiện của Tô Lan cuối cùng đã khiến thiên tính của hắn dần bộc lộ trở lại. Nghĩ cũng phải, năm đó Diệp Tử Huy có thể theo đuổi được đệ nhất mỹ nhân của trấn Sơn Thủy, quả đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử, Diệp Minh tự nhiên cũng không thể kém cạnh.
Sau khi tỉ mỉ bàn bạc kế hoạch với Hoàng Nguyên Đấu, Ngô Hàm Ngọc liền vừa khóc nức nở vừa đi đến Chấp Pháp Đường. Nơi như Chấp Pháp Đường rất ít khi có đệ tử lui tới, ngày thường vô cùng quạnh quẽ, nên Ngô Hàm Ngọc dễ dàng gặp được Chấp pháp trưởng lão. Chấp pháp trưởng lão là một vị nữ tu tên Hàn Thiên Hồng, dung mạo trạc bốn mươi, phong vận vẫn còn đôi phần.
Hàn Thiên Hồng tính tình cổ quái, nàng lạnh nhạt liếc nhìn Ngô Hàm Ngọc đang quỳ trên đất, hỏi: “Ngươi tên gì? Đến Chấp Pháp Đường có việc gì?”
Ngô Hàm Ngọc chưa nói đã khóc, vừa lau nước mắt vừa thưa: “Khẩn cầu Chấp pháp trưởng lão làm chủ cho đệ tử! Xin hãy trừng trị dâm tặc Diệp Minh, hắn… hắn đã vũ nhục con, hu hu…”
Trong mắt Hàn Thiên Hồng loé lên hàn quang: “Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói thật ra, bản trưởng lão sẽ làm chủ cho ngươi!”
Ngô Hàm Ngọc bèn thuật lại lời nói dối đã chuẩn bị sẵn, kể rằng tối qua Diệp Minh đã cưỡng hiếp nàng, còn uy hiếp không cho phép nàng nói cho ai biết, nếu không sẽ giết cả nhà nàng.
Nghe xong, gương mặt Hàn Thiên Hồng lạnh như băng, nàng đập mạnh xuống bàn, giận dữ quát: “Đệ tử chấp pháp nghe lệnh, lập tức bắt Diệp Minh đến đây!”
Diệp Minh đang sống những ngày tháng vui vẻ mà không hề hay biết nguy hiểm đang cận kề. Cùng lúc đó, con đường tu luyện của hắn cũng gặp phải trở ngại. Để tu luyện 《Ngũ Hành Tạng Kinh》, cần phải có Ngũ Hành Linh thạch. Mà Ngũ Hành Linh thạch ít nhất cũng phải là linh thạch cấp sáu, cực kỳ quý giá, giá cả đắt đỏ vô cùng. Diệp Minh từng đến Đa Bảo Lâu hỏi thăm, một lạng Ngũ Hành Linh thạch cấp sáu có giá hơn năm trăm Võ Quân tệ.
Bắc Minh cho hắn biết, hắn và Tô Lan muốn tu thành 《Ngũ Hành Tạng Kinh》, mỗi người cần ít nhất từ tám đến mười lạng Ngũ Hành Linh thạch mỗi loại thuộc tính. Nói cách khác, bọn họ phải tiêu tốn hơn vạn Võ Quân tệ. Thế nhưng Diệp Minh gần đây chi tiêu rất lớn, gom hết của cải trong tay cũng chỉ còn chừng ba ngàn Võ Quân tệ.
Hết cách, hai người chỉ có thể vừa xung kích kinh mạch, vừa tìm cách kiếm tiền.
Đúng lúc này, bốn tên đệ tử chấp pháp không thèm gõ cửa đã xông thẳng vào nội viện của Diệp Minh. Một tên trong đó lạnh lùng nói: “Diệp Minh, ngươi to gan lớn mật, tối qua đã cưỡng hiếp ngoại môn đệ tử Ngô Hàm Ngọc. Nàng đã đến Chấp Pháp Đường tố cáo ngươi. Chúng ta phụng mệnh Chấp pháp trưởng lão đến bắt ngươi, đi theo chúng ta một chuyến!”
Diệp Minh vừa kinh ngạc vừa tức giận, cưỡng hiếp Ngô Hàm Ngọc? Hắn nhanh chóng suy nghĩ rồi đoán ra ngay, Ngô Hàm Ngọc đang muốn hãm hại hắn! Nhưng hắn nghĩ mãi không ra, giữa hai người không thù không oán, cớ gì đối phương lại làm vậy?
Tô Lan vừa nghe bọn họ muốn bắt Diệp Minh đi liền nổi giận: “Nói bậy! Tối qua Diệp Minh vẫn luôn ở cùng ta, không hề đi đâu cả. Hơn nữa, hắn không phải loại người đó.”
“Lời của ngươi vô dụng.” Một đệ tử chấp pháp lạnh lùng nói, rồi “loảng xoảng” một tiếng khóa gông vào người Diệp Minh.
Diệp Minh vẫn giữ được bình tĩnh, nói: “Tô Lan, cây ngay không sợ chết đứng, ngươi yên tâm, ta sẽ sớm trở về.”
“Hừ! Phạm phải tội này mà còn muốn trở về sao?” Tên đệ tử kia cười lạnh, đẩy Diệp Minh đi.
Cách đó không xa, Hoàng Nguyên Đấu và Tả Thiên thấy Diệp Minh bị bắt đi, đều thở phào nhẹ nhõm. Tả Thiên cười nói: “Chấp Pháp Đường luôn luôn nghiêm khắc, chỉ cần bị bọn họ tóm được, bất kể là đệ tử nào cũng phải lột một lớp da. Đặc biệt, Chấp pháp trưởng lão lại là một nữ trưởng lão, căm ghét nhất chuyện nam đệ tử ức hiếp nữ đệ tử. Ha ha, ta thấy phen này Diệp Minh chắc chắn sẽ bị phế tu vi, đuổi khỏi sơn môn.”
Hoàng Nguyên Đấu nói: “Hy vọng là vậy. Mà cho dù không phế bỏ hắn, tên Diệp Minh này cũng coi như xong đời, ít nhất phần thưởng đệ nhất ngoại bảng sẽ bị tước đoạt.”
Tả Thiên tức tối nói: “Tiên sư nó, đúng là xúi quẩy! Ai mà ngờ được tiểu tử này có thể vọt lên đệ nhất ngoại bảng chứ? Sớm biết thế, chúng ta đã chẳng dại gì mà chọc vào hắn!”
“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, phải nhanh chóng diệt trừ hắn.” Hoàng Nguyên Đấu lạnh lùng nói: “Ta không muốn loại người này lớn mạnh lên.”
Tả Thiên: “Lần này cũng nhờ Ngô Hàm Ngọc nghĩ ra cái chủ ý này, nàng ta đúng là không từ thủ đoạn, ngay cả thanh danh cũng không cần. Loại nữ nhân này thật độc ác, sư huynh sau này phải cẩn thận một chút.”
Hoàng Nguyên Đấu khinh miệt nói: “Nàng ta chẳng qua chỉ là đồ chơi của ta thôi, ngươi để mắt đến nàng ta là được.”
Diệp Minh bị giải đến Chấp Pháp Đường. Một đệ tử chấp pháp thô bạo đá vào khoeo chân hắn, định bắt hắn quỳ xuống. Nhưng Diệp Minh vẫn đứng vững không nhúc nhích, tựa như tượng sắt. Tên đệ tử chấp pháp kia nổi giận, định ra tay lần nữa thì một vị nữ trưởng lão bước vào đại điện.
“Tham kiến Chấp pháp trưởng lão!” Các đệ tử chấp pháp vội vàng tiến lên hành lễ.
Nữ trưởng lão trông hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt nghiêm nghị, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Nàng khẽ gật đầu, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Minh, hỏi: “Ngươi là Diệp Minh? Ngươi có quen biết Ngô Hàm Ngọc không?”
Diệp Minh gật đầu: “Có quen biết.”
“Trưởng bối hai nhà các ngươi từng định cho các ngươi một mối hôn sự từ nhỏ?” Nữ trưởng lão hỏi tiếp.
Diệp Minh cảm thấy có chuyện không ổn, hắn nói: “Nói chung, ta không thể nào có hứng thú với loại nữ nhân như nàng ta.”
“Chát!”
Chấp pháp trưởng lão nhoáng một cái đã xuất hiện trước mặt Diệp Minh, tát hắn một cái. Trên mặt hắn lập tức in hằn năm dấu tay. Hắn nổi giận trong lòng, trừng mắt nhìn đối phương.
“Ta hỏi gì, ngươi đáp nấy, hiểu chưa?” Chấp pháp trưởng lão lạnh lùng nói.
Diệp Minh đành im lặng. Hắn đã nhìn ra, Chấp pháp trưởng lão là cường giả cấp bậc Võ Sư, đối đầu trực diện với bà ta chỉ có thiệt, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian để bảo vệ mình.
“Sau khi cha mẹ ngươi qua đời, ngươi mất đi địa vị trong gia tộc, không có cách nào tu hành, nên hôn sự giữa hai nhà cũng chẳng đi đến đâu.”
“Vâng.” Đối phương nói đúng sự thật, Diệp Minh thừa nhận.
“Và khi ngươi bái nhập Xích Dương Môn, trở thành đệ tử đứng đầu ngoại bảng, lòng kiêu ngạo nổi lên, muốn trả thù Ngô Hàm Ngọc cũng đang ở trong môn phái, thế là đêm qua ngươi đã cưỡng hiếp nàng, có đúng không?” Giọng của Chấp pháp trưởng lão đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Diệp Minh nhíu mày: “Dĩ nhiên là không đúng!”
“Ngươi không thừa nhận?” Chấp pháp trưởng lão cười lạnh:
Đề xuất Tiên Hiệp: Tinh Lộ Tiên Tung (Dịch)