Logo
Trang chủ

Chương 67: Ngụy Kiến

Đọc to

“Ba trăm linh một, ba trăm linh hai, ba trăm linh ba…”

Khi hắn hái xuống viên quả cuối cùng, tổng số Trọng Lực Quả thu được là một ngàn hai trăm bốn mươi sáu viên!

Trong lúc hái quả, Diệp Minh phát hiện một cái máng đá ở chính giữa, bên trong đặt một tấm lệnh bài bằng thanh đồng, đúng là thứ mà Bắc Minh đã nhắc tới.

Diệp Minh cũng không biết tác dụng của lệnh bài, thuận tay cất luôn vào nhẫn trữ vật. Vốn dĩ hắn còn định hái cả Trọng Lực Thảo Vương, nhưng nghĩ đến không gian trong nhẫn trữ vật có hạn nên cuối cùng đành từ bỏ. Hơn nữa, thứ này chỉ có Trọng Lực Quả là đáng tiền, còn bản thân cây cỏ lại không mấy giá trị, có mất cũng không tiếc.

Lúc xuống núi, Diệp Minh nhẩm tính lại, hắn đã hái được tổng cộng hơn bốn ngàn bảy trăm gốc Trọng Lực Thảo. Theo lời Bắc Minh, dựa trên giá thị trường, mỗi gốc Trọng Lực Thảo trị giá khoảng năm đồng Võ Quân tệ, vậy hơn bốn ngàn bảy trăm gốc ít nhất cũng bán được hai vạn bốn ngàn đồng Võ Quân tệ!

Giá trị của Trọng Lực Quả còn cao hơn, vì có thể dùng để luyện chế Trọng Lực Luyện Hình Đan cao cấp hơn, mỗi quả có giá không dưới tám mươi đồng Võ Quân tệ. Một ngàn hai trăm bốn mươi sáu quả ít nhất cũng đáng giá mười vạn đồng Võ Quân tệ!

Thầm nhẩm tính xong, Diệp Minh cũng giật nảy mình, không khỏi kinh hô: “Ta phát tài rồi!”

Bắc Minh bình thản nói: “Chỉ là mười vạn Võ Quân tệ thôi, chẳng đáng là bao. Chẳng mấy chốc chủ nhân sẽ tiêu hết sạch.”

Tuy nói vậy, Diệp Minh vẫn vui vẻ xuống núi. Lên núi thì khó, xuống núi lại dễ, tốc độ của hắn nhanh hơn không ít. Mới đi được nửa đường, hắn đã thấy Tô Lan và một thiếu niên từ xa đi tới. Thiếu niên kia đang lẽo đẽo theo sau Tô Lan với vẻ mặt nịnh nọt, kẻ ngốc cũng nhìn ra hắn đang có ý đồ với nàng.

Diệp Minh bèn cười lạnh một tiếng, rảo bước tiến lại.

Tô Lan thấy Diệp Minh bình an trở về thì còn mừng hơn cả hắn, nàng cười nói: “Diệp Minh, ngươi thu hoạch thế nào?”

Diệp Minh mỉm cười: “Cũng tàm tạm, kiếm được một món hời nhỏ.”

Thiếu niên kia chính là Ngụy Kiến, thấy Tô Lan và Diệp Minh thân thiết như vậy, sắc mặt hắn liền trầm xuống. Hắn đột nhiên chắp hai tay sau lưng, vênh váo hỏi: “Vị sư đệ này, ngươi thuộc tông môn nào?”

Diệp Minh liếc hắn một cái, không nói gì, nhưng thái độ đã quá rõ ràng, như thể đang muốn nói: Ta thuộc môn phái nào, liên quan gì đến ngươi?

Sắc mặt Ngụy Kiến sa sầm, hắn nói: “Sư đệ, trong Linh Hà bí cảnh này thường có người chết, tính cách như ngươi rất dễ đắc tội người khác đó!”

Nghe đối phương lại dám uy hiếp mình, Diệp Minh cười lạnh, hỏi lại: “Ồ? Tính cách của ta trước giờ vẫn vậy, nhưng vẫn sống sờ sờ đây này. Ngược lại là ngươi, da mặt cũng đủ dày, không có việc gì cứ đi theo sau sư muội ta làm gì?”

Ngụy Kiến thầm nghĩ thì ra là đồng môn, thảo nào thân thiết đến thế. Cơn tức trong lòng hắn cũng vơi đi vài phần, hắn thản nhiên nói: “Tuổi trẻ nóng tính không phải là chuyện tốt đâu. Tự giới thiệu một chút, ta là Ngụy Kiến, đệ tử Thần Kiếm Môn. Phụ thân của ta là Đại trưởng lão Thần Kiếm Môn, Ngụy Kiếm Phong!”

Ngụy Kiếm Phong? Diệp Minh híp mắt lại, thì ra con hàng này là con trai của Ngụy Kiếm Phong, chẳng phải chính là mục tiêu của mình sao? Nghĩ đến lời nhắc nhở của Chung Thần Tú, hắn lập tức tươi cười, nói: “Thất kính, thất kính, thì ra là Ngụy sư huynh của nhất phẩm tông môn.”

Ngụy Kiến tưởng Diệp Minh sợ mình, liền hừ lạnh một tiếng: “Cũng biết điều đấy, uy danh của Thần Kiếm Môn ta so với các đại giáo cũng không thua kém bao nhiêu đâu.”

Lời này không phải khoác lác, sức chiến đấu của kiếm tu thường rất mạnh. Nếu không tính đến yếu tố thần linh, thực lực của Thần Kiếm Môn không hề thua kém các đại giáo. Ví như Thần Kiếm Môn có Võ Tôn trấn giữ, trong khi đó ở Hắc Long Giáo, kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Võ Tôn mà thôi.

Diệp Minh lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, sư tôn của ta mỗi khi nhắc tới Ngụy Kiếm Phong tiền bối đều giơ ngón tay cái, nói Ngụy tiền bối tư chất siêu phàm, là nhân vật hàng đầu. Còn nói năm đó Ngụy tiền bối từng tiến vào tầng thứ hai của Linh Hà bí cảnh và thu được cơ duyên thiên đại.”

Ngụy Kiến cũng sững sờ, chuyện này rất ít người biết, xem ra sư trưởng của đối phương từng cùng phụ thân hắn tiến vào Linh Hà bí cảnh, mà quan hệ còn không tệ. Thái độ nịnh nọt của Diệp Minh, cộng thêm sự có mặt của Tô Lan, khiến ác cảm của hắn với Diệp Minh lập tức tan biến. Hắn gật đầu nói: “Không sai, phụ thân ta quả thực từng tiến vào tầng thứ hai. Không biết sư tôn của ngươi là vị nào, có phải là bạn cũ của phụ thân ta không?”

Diệp Minh dĩ nhiên không thể nói thật, bèn đáp: “Gia sư là Hồ Chu Nhân, không biết Ngụy tiền bối có từng nhắc qua?”

Hồ Chu Nhân? Ngụy Kiến nghĩ mãi mà vẫn không có ấn tượng. Nhưng hắn cũng không để tâm, Ngụy Kiếm Phong quen biết nhiều người, hắn không thể nào biết hết được, bèn nói: “Thì ra là Hồ tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Miệng thì khách khí, nhưng nếu không phải muốn tiếp cận Tô Lan, hắn cũng lười nói chuyện với Diệp Minh.

“Ngụy huynh, không biết làm thế nào mới có thể tiến vào tầng thứ hai? Với thiên tư của Ngụy huynh tất nhiên là làm được, còn chúng ta thì chẳng dám hy vọng.” Diệp Minh nói bóng nói gió, thăm dò tình hình về tầng thứ hai.

Ngụy Kiến cũng không giấu diếm, thản nhiên đáp: “Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, muốn vào tầng thứ hai, ít nhất phải thu thập đủ lệnh bài thông hành. Nhưng lệnh bài cực kỳ khó có được, ví như trên đỉnh ngọn đồi Trọng Lực này có khả năng sẽ có một tấm. Chỉ là muốn lên tới đỉnh núi, ngươi đừng có hy vọng, ngay cả ta cũng không làm được, chỉ có thể đến nơi khác tìm vận may thôi.”

Diệp Minh thầm nghĩ ta đã lên đó từ sớm rồi, nhưng miệng lại nói: “Thì ra là vậy. Xem ra lệnh bài này không dễ kiếm chút nào.”

Ngụy Kiến dường như muốn khoe khoang trước mặt Tô Lan, bèn ngạo nghễ nói: “Cũng chẳng là gì, lúc đến đây, phụ thân đã cho ta hai tấm lệnh bài thông hành, ta chỉ cần kiếm thêm vài tấm nữa là đủ. Càng có nhiều lệnh bài, thu hoạch ở tầng thứ hai sẽ càng lớn, vì vậy ta phải thu thập thêm, ít nhất cũng phải có năm tấm mới được.”

Hỏi được những gì cần biết, Diệp Minh cũng lười nói nhiều với đối phương, quay sang nói với Tô Lan: “Sư muội, chúng ta đi thôi.” Nói xong, hắn liền khoác vai nàng, hai người vừa nói vừa cười đi xuống núi.

Sắc mặt Ngụy Kiến lập tức trở nên khó coi như nuốt phải ruồi, tiểu tử này có ý gì? Lúc nãy hắn cố ý hạ mình, chẳng lẽ chỉ để hỏi mấy câu đó thôi sao? Ngụy Kiến tuyệt đối không ngốc, thậm chí còn rất thông minh. Nhưng con người một khi bị sự kiêu ngạo và giận dữ chi phối, dù thông minh đến đâu cũng sẽ phạm sai lầm.

Lửa giận hừng hực bùng lên, giờ phút này, Ngụy Kiến cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng. Hắn cảm thấy phải lập tức dạy dỗ Diệp Minh, nếu không sẽ tức chết mất!

“Đứng lại cho ta!” Hắn quát lớn với vẻ mặt âm u.

Diệp Minh dừng bước, quay đầu lại hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: “Ngụy sư huynh có gì chỉ giáo?”

“Ha ha…” Ngụy Kiến cười, tiếng cười rất lạnh, rất trầm. “Tiểu tử, ngươi đã thành công khơi dậy sát ý của ta. Vốn dĩ, ta còn muốn từ từ chiếm được trái tim Tô Lan. Nhưng bây giờ ta hết kiên nhẫn rồi. Ngươi, phải chết ngay lập tức, và sau đó, nàng sẽ là của ta!”

Diệp Minh cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi?”

“Đồ ngu dốt! Ngươi hoàn toàn không biết nội tình của một nhất phẩm tông môn mạnh đến mức nào, càng không biết từ nhỏ ta đã được Trúc Cơ nghịch thiên ra sao! Ha ha, cũng tốt, để ta cho ngươi mở mang tầm mắt, xem thế nào mới là cường giả, để ngươi được mở mắt trước khi chết!” Ngụy Kiến cười lạnh liên tục, tay phải nắm chặt trường kiếm bên hông.

Trong thoáng chốc, Diệp Minh cảm nhận được một luồng sát khí nồng đậm. Hắn ôm Tô Lan lúc nãy chính là muốn chọc giận đối phương, không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy.

“Nhất phẩm tông môn thì ghê gớm lắm sao?” Nói rồi, Diệp Minh đột nhiên thân hình loé lên, vậy mà lại quay người chạy ngược lên núi.

Ngụy Kiến ngẩn người, sau đó khinh miệt nói: “Chạy? Ngươi chạy được sao?” Hắn quay lại liếc Tô Lan một cái, rồi lạnh lùng đuổi theo.

Tô Lan cũng có chút lo lắng cho Diệp Minh, bèn bám sát theo sau.

Càng lên cao, trọng lực càng trở nên khủng khiếp, đi được ba trăm bước thì Tô Lan phải dừng lại. Ngụy Kiến cũng đã vô cùng gắng sức, lúc này bước đi còn chậm hơn cả rùa bò. Thế nhưng Diệp Minh ở cách đó mấy chục bước còn có vẻ thảm hơn, hắn vừa thở hổn hển, vừa chậm chạp lê bước lên trên, rõ ràng đã tới giới hạn.

Ngụy Kiến lạnh giọng nói: “Ngươi trốn được sao?”

Diệp Minh chửi: “Khốn kiếp, có bản lĩnh thì đuổi tiếp đi!”

Ngụy Kiến mặt mày tái xanh, nghiến răng cố bước thêm hai bước.

Diệp Minh dường như giật mình, phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất, như thể không còn sức để đi tiếp.

Lúc này Bắc Minh lên tiếng: “Chủ nhân, trên người kẻ này có không ít bảo bối. Hắn đang mặc Thiên Tàm Y, có thể chống đỡ một kích của Võ Sư. Đôi giày dưới chân hắn là thất phẩm võ cụ, có thể tăng tốc độ lên gần hai thành. Còn thanh trường kiếm trong tay hắn là một thanh tứ phẩm bảo kiếm, chém sắt như chém bùn, có thể phá vỡ hộ thể cương khí, đồng thời còn có hiệu quả khuếch đại nguyên khí thêm hai thành.”

“Ngoài ra, trên người hắn còn có một món ám khí, một tấm Hộ Thân Phù dùng một lần, một tấm Độn Phù dùng một lần, đều không phải hàng rẻ tiền.” Bắc Minh nói tiếp, “Tấm Hộ Thân Phù đó có thể chặn được một đòn tấn công bất kỳ của người dưới cảnh giới Đại Võ Sư. Còn món ám khí kia là một cây độc phi tiêu, thuộc thất phẩm võ cụ, có thể đoạt mạng người trong im lặng.”

Bắc Minh chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu đối phương, đó cũng là lý do Diệp Minh không tùy tiện ra tay. Trang bị của đối phương quá mạnh, vũ trang đến tận răng, cho dù thực lực của hắn có hơn đối phương cũng chưa chắc đã thắng được. Vì thế, hắn mới chạy lên núi, muốn mượn trọng lực để đánh bại Ngụy Kiến.

“Xem ra, mình phải dùng một đòn để phá Hộ Thân Phù của hắn. Đồng thời phải tránh được cây độc phi tiêu kia. Đòn thứ hai thì nhất định phải tránh Thiên Tàm Bảo Y, trong lúc đó còn phải đề phòng thanh tứ phẩm bảo kiếm của hắn.” Bề ngoài Diệp Minh tỏ ra hoảng hốt, nhưng trong lòng lại đang âm thầm tính toán, ấp ủ sát khí.

Trong Linh Hà bí cảnh, mọi loại võ đạo nguyên khí đều bị áp chế, khiến hắn không thể sử dụng Võ Quân tệ, nếu không đã sớm dùng tiền đập chết đối phương cho nhanh gọn.

Chín bước, tám bước, Ngụy Kiến ngày càng đến gần, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng, bảo kiếm đã nằm trong tay. Hắn bắt đầu cân nhắc nên hành hạ Diệp Minh thế nào, nên chặt tứ chi trước, hay là chặt “ngũ chi” trước?

“Tiểu tử, trước khi chết có gì muốn nói không?” Còn cách sáu bước, Ngụy Kiến đi rất chậm, âm hiểm hỏi.

Diệp Minh lập tức gật đầu: “Có!”

Ngụy Kiến dừng lại, trên mặt mang theo vẻ mèo vờn chuột. Trước khi giết đối phương, hắn sẽ trêu đùa một phen cho thỏa thích.

Diệp Minh với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên Trọng Lực Quả. Trên ngọn đồi Trọng Lực này, thứ đó nặng tới hơn vạn cân. Sau đó, dưới ánh mắt tò mò của Ngụy Kiến, hắn hung hăng ném viên Trọng Lực Quả về phía đối phương, vừa ném vừa chửi: “Ta muốn đập chết ngươi!”

“Vù!”

Trọng Lực Quả to bằng nắm đấm gào thét bay tới. Được ném từ trên cao xuống, lại thêm lực hút kinh người, tốc độ của nó tức khắc tăng vọt đến mức đáng sợ.

Đề xuất Tiên Hiệp: Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Võ Đạo Độc Tôn
BÌNH LUẬN