Logo
Trang chủ

Chương 370: Ư Tông Sanh Nhật, Giang Hạ Lâm Huyễn, Ngư Liệp Mô Thức Dữ Chuyển Cơ

Đọc to

Một trận Hồng Quan chi chiến kết thúc, ít nhất bảy tám vạn Quật Địa cảnh đã bỏ mạng, gần mười vạn còn lại đều bị Đại Giác Tự bắt làm tù binh, hậu quả ra sao thì vẫn chưa thể lường trước được.

Mười tám vạn nhân mạng này, nếu chia đều cho Bát Trấn, thì cơ bản chẳng đáng bận tâm, cũng chẳng tính là gì, bởi lẽ đây đều là những người thuộc các doanh trại cấp thôn dưới quyền họ, dù cho trong đó có không ít Ngự Hàn cấp, bọn họ cũng chẳng hề xót xa.

Thế nhưng, đối với những doanh trại cấp thôn đã xuất nhân lực đi, thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Đừng nói là Ngự Hàn cấp, chỉ riêng mười tám vạn Quật Địa cảnh này, có ai mà không phải trụ cột của gia đình mình?

Nói rộng ra, đây chính là mười tám vạn gia đình tan nát. Do lần này Bát Trấn điều động nhân lực cực kỳ đồng đều, gần như bao phủ tất cả các doanh trại cấp thôn trong lãnh thổ, nên không hề khoa trương khi nói rằng, đợi đến khi tin tức lan truyền rộng rãi, đối với tất cả các doanh trại cấp thôn thuộc Cửu Trấn, chắc chắn sẽ là một đòn giáng vô cùng nặng nề.

Chỉ là đòn giáng này, còn cần thời gian để ủ mưu.

Tuy nhiên, bất kể Cửu Trấn và Đại Giác Tự chiến đấu ở phía đông Hồng Quan như thế nào, dù có giết chóc đến trời đất tối tăm, cũng không gây ra chút ảnh hưởng nào cho Đại Hạ. Điểm này, vẫn là không thể nghi ngờ.

Đại Hạ Bát Niên, ngày mười lăm tháng Giêng, ngày cuối cùng của Hàn Nguyên Tiết.

“Đại ca, Vũ Dao chúc huynh sinh thần khoái lạc.”

“Đại ca, Vũ Thánh cũng chúc huynh sinh thần khoái lạc.”

“Vũ Ngưng cũng chúc ca ca sinh thần khoái lạc, xin cạn trước!”

Chính sảnh Trích Tinh Điện, bốn tiểu gia hỏa trung bình chưa đầy năm tuổi, đứng lên còn chưa cao bằng ghế, đang vây quanh một chiếc bàn tròn nhỏ. Trong đó ba đứa nhỏ tuổi hơn, hai tay nâng một chén rượu nhỏ, giả vờ làm người lớn, kính rượu Hạ Vũ Tông lớn tuổi nhất ngồi ở ghế chủ tọa. Trong chén rượu rõ ràng là nước trái cây màu trắng sữa, ba tiểu gia hỏa lại học theo dáng vẻ người lớn uống rượu, nâng chén uống cạn, còn ra vẻ nhắm mắt lại không ngừng tặc lưỡi, như thể thật sự đang thưởng thức rượu.

“Ưm…”

“Khúc khích khúc khích…………”

Phía sau bàn tròn, Hàn Nguyệt, Hàn Sương cùng một đám thị nữ khác thấy ba tiểu gia hỏa nhập vai diễn xuất, vai run lên, đều che miệng cười trộm, có vài người không nhịn được, phát ra tiếng cười khẽ.

“Khụ khụ khụ…”

Khác với các đệ đệ muội muội, Hạ Vũ Tông hôm nay vừa tròn năm tuổi, so với ba đứa em, y tỏ ra vô cùng sớm tuệ. Y đại khái đã nhận ra các thị nữ đang cười mình, má hơi ửng hồng, khẽ ho vài tiếng rồi thấp giọng nói với ba đứa nhỏ: “A Dao, A Thánh, A Ngưng, Đại bá mẫu sắp ra rồi, các con mau đặt chén xuống ngồi ngay ngắn, đừng để bà ấy thấy.”

Ba tiểu gia hỏa hiển nhiên đều bị đánh trúng điểm yếu, đặc biệt là Hạ Vũ Dao và Hạ Vũ Thánh, nghe thấy mẫu thân sắp ra, lập tức đặt chén rượu xuống, bày ra dáng vẻ ngồi ngay ngắn, sau đó quay đầu nhìn về phía lối vào Trích Tinh Đài phía sau đại điện, phát hiện không có ai, lập tức đều phồng má giận dỗi nhìn Hạ Vũ Tông.

“Đại ca, huynh là đại lừa đảo, hừ!”

Hạ Vũ Dao tính tình không nhỏ, hai tay chống nạnh, cái miệng nhỏ chu lên rất cao.

“A Dao, con lại dám vô lễ với Đại ca!”

Nhưng lời nàng vừa dứt, phía sau lưng đã truyền đến một giọng nữ thanh lãnh.

Hạ Vũ Dao nghe thấy tiếng, động tác nhanh như chớp buông hai tay đang chống nạnh xuống, đặt phẳng trên bàn, lập tức khôi phục vẻ mặt, biến thành một tiểu thư ngoan ngoãn. Hạ Vũ Thánh cũng vậy, ngay cả Hạ Vũ Ngưng cũng chỉnh lại tư thế đoan trang hơn nhiều, hiển nhiên Đại bá mẫu trong lòng nàng cũng vô cùng uy nghiêm.

“Bốn tiểu gia hỏa này, cũng chỉ có Đại tẩu mới trị được, ha ha.”

Lý Huyền Linh vừa từ Trích Tinh Đài bước xuống, Tiêu Ninh và Tiêu Ngọc cũng vừa lúc đến cửa đại điện, thấy bốn tiểu gia hỏa bị trị đến ngoan ngoãn phục tùng, đều không nhịn được bật cười.

“Đúng là cái tuổi nghịch ngợm, bây giờ không dạy dỗ cẩn thận, sau này sẽ gây họa.”

Lý Huyền Linh hiển nhiên có bộ bí quyết nuôi dạy con cái của riêng mình, nhưng miệng nói nghiêm khắc, song khi đi đến bên bàn, vẫn ôm Hạ Vũ Dao lên, đặt nàng ngồi trên đùi mình, sau đó mới cười nói với hai đệ muội: “Mau lại đây ngồi đi, Đại ca và Hạ Xuyên sắp đến rồi.”

Tiêu Ninh và Tiêu Ngọc gật đầu, lần lượt ngồi xuống.

“Năm nay Hàn Nguyên Tiết trôi qua thật nhanh! Thoáng cái đã hết rồi, nếu không phải trùng với sinh thần của Vũ Tông, Đại ca và Hạ Xuyên hai người, e rằng còn phải ở Ngũ Nguyên không về.”

Lý Huyền Linh trước tiên ra hiệu cho Hàn Nguyệt và các thị nữ khác dọn thức ăn lên, sau đó mới quay sang trò chuyện với Tiêu Ninh và Tiêu Ngọc.

Tiêu Ninh cười nói: “Đại Hạ vừa tăng thêm thủy sản, thủy vực Ngũ Nguyên liên quan đến sản lượng của nhiều đan dược quan trọng, tự nhiên phải dốc sức kinh doanh. Đại ca và phu quân không yên tâm, chỉ đành đích thân ở đó giám sát.”

“Không chỉ vậy đâu, Tẩu tử, ta nghe nói chiến sự giữa Cửu Trấn và Đại Giác Tự vô cùng giằng co, mỗi ngày đều có tin tức mới truyền về, Đại ca và phu quân thỉnh thoảng còn phải đích thân đến đó giám sát, ở lại Ngũ Nguyên tự nhiên sẽ tiện hơn.”

Lý Huyền Linh gật đầu, Hạ Hồng và Hạ Xuyên hai người khoảng thời gian này đều tọa trấn ở Ngũ Nguyên, rất nhiều việc trong Hạ Thành đều do nàng phụ trách, nên nàng cũng biết nhiều tình hình của Cửu Trấn và Đại Giác Tự.

Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc bàn luận những chuyện này, nàng quay sang nhìn Hạ Vũ Tông, nhân vật chính của ngày hôm nay, với vẻ mặt tiểu đại nhân, không nhịn được đưa tay xoa đầu y, cười nói: “Vũ Tông hôm nay đã tròn năm tuổi rồi, đợi qua Hàn Nguyên Tiết năm sau, là có thể ăn thịt thú, bắt đầu chính thức tu luyện rồi, thế nào, trong lòng có phải đã có chút nóng lòng rồi không?”

Nghe thấy tám chữ “ăn thịt thú, chính thức tu luyện”, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vũ Tông lập tức lộ ra vẻ phấn chấn, hiển nhiên đã bị Lý Huyền Linh nói trúng.

“Vậy Đại bá mẫu hỏi con, đợi năm sau bắt đầu tu luyện, có tự tin phá kỷ lục đột phá Quật Địa cảnh của Võ Đạo Các không?”

“Có!”

Hạ Vũ Tông gần như không chút do dự trả lời, trên mặt tràn đầy tự tin.

Lý Huyền Linh lập tức mỉm cười, đưa tay xoa đầu y.

Đáp án của câu hỏi này, thực ra bây giờ đã có thể nhìn ra.

Hạ Vũ Tông năm nay vừa tròn năm tuổi, chỉ dựa vào việc ăn thức ăn bổ sung, khí lực đã tăng trưởng hơn bốn ngàn cân, cứ theo đà này, trước khi tròn sáu tuổi vào năm sau chắc chắn có thể đột phá đến Phạt Mộc cảnh.

Hạ Vũ Tông và Hạ Vũ Ngưng hai huynh muội, đều là bẩm sinh đã mang Thánh Văn, thiên phú tu luyện chắc chắn sẽ không thấp, đợi năm sau bắt đầu tu luyện, tốc độ tuyệt đối sẽ tiến bộ vượt bậc, không cần phải nghĩ nhiều.

Võ Đạo Các của Đại Hạ, kỷ lục trẻ nhất đột phá Quật Địa cảnh hiện tại là chín tuổi một tháng, với thiên phú mà Hạ Vũ Tông hiện đang thể hiện, việc phá vỡ kỷ lục này, cơ bản là chuyện đã định.

“Nương, con cũng có thể phá kỷ lục!”

Hạ Vũ Thánh dường như cảm thấy mình hơi bị bỏ rơi, không phục mở miệng ra hiệu với mẫu thân, rằng y cũng có thể phá vỡ kỷ lục này.

Lý Huyền Linh nghe lời con trai út, biểu cảm lập tức trở nên có chút kỳ lạ.

Tiêu Ninh và Tiêu Ngọc hai thím cũng vô thức nhìn Hạ Vũ Thánh, biểu cảm cũng trở nên có chút kỳ lạ.

Hạ Vũ Thánh hiện tại lực lượng cơ bản đã hơn tám ngàn cân, theo xu hướng hiện tại, e rằng chưa đến tháng Tám năm sau đã đột phá đến Quật Địa cảnh rồi, đặt kỷ lục này vào Võ Đạo Các, thì quá là bắt nạt người khác.

“Vũ Tông, Đại bá khảo con, vì sao Đại Hạ chúng ta, nhất định phải tròn sáu tuổi mới có thể ăn thịt thú, chính thức bắt đầu tu luyện?”

Đột nhiên, từ cửa đại điện truyền đến một giọng nói.

“Bái kiến Lĩnh chủ, bái kiến Tư thừa!”

Hàn Nguyệt, Hàn Sương và các thị nữ khác nghe tiếng, lập tức quay đầu hướng về phía cửa hành lễ.

Lý Huyền Linh, Tiêu Ninh và Tiêu Ngọc cũng đều đứng dậy, thấy Hạ Hồng phất tay ra hiệu họ mới ngồi xuống lại.

“A phụ!”

“Phụ thân!”

Hạ Vũ Dao và Hạ Vũ Thánh hai người đã lâu không gặp phụ thân, một đứa trực tiếp nhảy ra khỏi lòng mẫu thân, một đứa từ trên ghế nhảy xuống, đồng thời xông về phía Hạ Hồng.

Nghe thấy giọng Đại bá, Hạ Vũ Tông cũng kích động đứng dậy, nhưng y lớn tuổi hơn một chút, ít nhiều cũng có gánh nặng của huynh trưởng, nhớ đến câu hỏi của Hạ Hồng, suy nghĩ một lát rồi lớn tiếng trả lời: “Bẩm Đại bá, Hạ Lễ Tu Chế Thiên đã nói, chỉ khi tròn sáu tuổi, ngũ tạng kinh lạc mới được coi là hoàn toàn thành hình, có thể hấp thu năng lượng trong thịt thú, dùng những năng lượng này để cường tráng thể phách, cho nên tất cả mọi người ở Đại Hạ, đều phải tròn sáu tuổi, mới có thể chính thức tu luyện.”

Hạ Hồng lúc này đã ôm một đôi nhi nữ đi đến bên bàn, nghe thấy đại chất tử trả lời đâu ra đấy, trên mặt ngoài vẻ hài lòng, ánh mắt còn lóe lên một tia sáng khó nhận ra.

Hạ Xuyên đi theo phía sau y, nghe thấy câu trả lời của con trai, trên mặt cũng lộ ra ý cười, còn không quên dành cho Tiêu Ninh một ánh mắt tán thưởng, hiển nhiên là đang khen nàng dạy con tốt.

“Vũ Tông trả lời không tệ, đợi năm sau con có thể chính thức luyện võ, Đại bá đích thân dạy con, coi như là phần thưởng cho câu trả lời đúng của con, thế nào?”

Hạ Vũ Tông nghe vậy lập tức kinh ngạc nhìn Hạ Hồng, gật đầu lia lịa.

Y tuy mới năm tuổi, nhưng cũng biết rõ, người có thực lực mạnh nhất toàn Đại Hạ, chính là Đại bá trước mắt. Đại bá đích thân dạy y luyện võ, đây là vinh hạnh lớn đến nhường nào, các bạn nhỏ khác biết được, e rằng đều phải ghen tị chết mất.

“Đại ca, trẻ con sáu tuổi khai tâm học võ, đâu cần…”

“Thôi được rồi, cứ vậy đi, khai tiệc khai tiệc, vừa lúc bụng đói.”

Hạ Hồng trực tiếp ngắt lời Hạ Xuyên, gọi mọi người khai tiệc.

Từ mùng một tháng Chạp trở về Ngũ Nguyên, Hạ Hồng và Hạ Xuyên vẫn chưa về Hạ Thành, năm nay ngay cả Hàn Nguyên Yến cũng do Lý Huyền Linh chủ trì, nên bữa tiệc gia đình hôm nay không chỉ để mừng sinh nhật Hạ Vũ Tông, mà còn coi như cả nhà bù đắp Hàn Nguyên Tiết.

Sau một hồi yến ẩm, bốn tiểu gia hỏa đều không chịu ngồi yên, rủ nhau đến võ trường ở sảnh phụ chơi đùa. Thấy trên bàn chỉ còn lại người lớn, Hạ Hồng cũng bắt đầu hỏi Lý Huyền Linh chuyện chính.

“Quân sĩ Vân Giao Long Võ hai quân, còn bao nhiêu người chưa đột phá Ngự Hàn cấp?”

“Vân Giao quân còn thiếu 421 người, Long Võ quân còn thiếu 409 người.”

Hạ Hồng nghe vậy lông mày trước tiên nhíu lại, suy nghĩ một lát rồi mới giãn ra.

Nếu không nhầm, lần trước hai con số này lần lượt là 587 và 562.

Y đã dặn dò Hạ Xuyên vào đầu tháng Mười, bảo y dành hết suất tu luyện của Võ Đạo Các, ưu tiên cho các quân sĩ Vân Giao Long Võ hai quân chưa đột phá Ngự Hàn cấp sử dụng. Hôm nay là ngày mười lăm tháng Giêng, tính ra cũng chỉ mới hơn bảy mươi ngày, hai quân mỗi bên có một trăm năm sáu mươi người đột phá, đã là không tệ rồi.

Lý Huyền Linh nhìn ra y đang nghĩ gì, khẽ nói: “Đột phá Ngự Hàn cấp không như Quật Địa cảnh, chịu nỗi khổ tái tạo da thịt là một chuyện, mặt khác nhiều quân sĩ đều muốn đạt được chiến thể cấp cao hơn, nên cố ý kìm nén, muốn tu vi đột phá theo cách cực hạn, chuyện này không có cách nào khác. Mỗi ngày có bốn đến năm người đột phá đã là cực hạn rồi, ta đã quan sát ở Võ Đạo Quán, tám trăm mấy người còn lại muốn đột phá hết, ít nhất cũng phải mất bốn tháng nữa.”

Bốn tháng!

Lông mày Hạ Hồng vốn đã giãn ra, lập tức lại nhíu chặt lại.

Ngay cả Hạ Xuyên bên cạnh cũng đặt đũa xuống, cúi đầu trầm tư.

Thấy phản ứng của hai người, Lý Huyền Linh lập tức nhận ra điều gì đó, trên mặt lộ vẻ tò mò, hỏi: “Sao vậy, chiến sự Cửu Trấn có biến động?”

Hai người rõ ràng đều đang chê tốc độ đột phá của quân sĩ quá chậm, kết hợp với việc họ luôn tọa trấn Ngũ Nguyên, Lý Huyền Linh rất dễ dàng đoán ra nguyên nhân.

Thấy Lý Huyền Linh tò mò, nghĩ đến việc nàng sau này còn phải tiếp tục chủ trì Hạ Thành một thời gian, Hạ Hồng cũng không định giấu nàng, đưa mắt ra hiệu cho Hạ Xuyên, bảo y nói tình hình cho Lý Huyền Linh.

Hạ Xuyên tâm lĩnh thần hội, gật đầu nói: “Cuối tháng Mười Một, sau khi Hồng Quan chi chiến kết thúc, Đại Giác Tự chỉ nghỉ ngơi năm ngày, mùng năm tháng trước, Đại Giác Tự đã dẫn quân công phá Phong Sơn Đại Doanh. Bát Trấn không phái một quân viện trợ nào, Giang Hạ Trấn chỉ tượng trưng chống cự một chút rồi rút lui.

Sau khi chiếm được Phong Sơn Đại Doanh, Đại Giác Tự một đường thắng lợi như chẻ tre, liên tiếp chiếm đoạt mười tám doanh trại cấp thôn của Giang Hạ, cộng thêm ba cái trước đó, toàn bộ lãnh thổ Giang Hạ, đã có một nửa, đều bị Đại Giác Tự chiếm đóng.”

Lý Huyền Linh nghe những lời này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, đầy khó tin nói: “Bốn mươi lăm ngày, một nửa cương vực bị chiếm? Giang Hạ này không phải là doanh trại cấp trấn sao? Hồng Quan nhất chiến cũng chỉ tổn thất hai ngàn Trấn Ngự quân, bọn họ còn năm ngàn người, không đến nỗi bại thảm như vậy chứ?”

“Thủ đoạn thu mua lòng người của Đại Giác Tự, quá mạnh!”

Hạ Xuyên nói xong câu này, thần sắc trở nên có chút ngưng trọng, tiếp tục nói: “Các tù binh Quật Địa cảnh của Cửu Trấn trong Hồng Quan nhất chiến, Đại Giác Tự đều thả hết, trong đó có một lượng lớn người của các doanh trại cấp thôn Giang Hạ. Những người này sau khi trở về thôn làng của mình, rồi lại gặp Đại Giác Tự đánh tới, cơ bản không ai chống cự, thậm chí có một số người trực tiếp tụ tập khởi nghĩa, giúp Đại Giác Tự chiếm đóng thôn làng, tất cả đều như bị ma ám vậy.”

Cũng không thể nói là bị ma ám!

Bất cứ ai đã trải qua Hồng Quan chi chiến, nhìn thấy cảnh tượng những người đó trở nên đao thương bất nhập, e rằng đều rất khó quên, huống hồ tin tức về việc Kim Bích Thôn, Quật Địa cảnh tác chiến ban ngày, nay cũng đã lan truyền khắp nơi.

Xuất hiện dưới ánh mặt trời lạnh lẽo không sao, có thể trở nên đao thương bất nhập, hai thủ đoạn này của Đại Giác Tự, đối với những Quật Địa cảnh của các doanh trại cấp thôn, sức hấp dẫn thực sự quá mạnh, ai nhìn mà không động lòng?

“Những doanh trại cấp thôn đó không ngoại lệ, phàm là bị Đại Giác Tự đánh hạ, chưa đầy hai ngày lập tức sẽ đổi phe, rất nhiều Quật Địa cảnh trực tiếp đầu quân vào đại quân của Đại Giác Tự, làm tiên phong cho họ.

Tính đến năm ngày trước, đại quân Quật Địa cảnh dưới trướng Đại Giác Tự, nhân số đã lên đến mười lăm vạn, hơn nữa còn không ngừng tăng lên. Nghe Hạng Lương truyền tin về nói, Ngự Hàn cấp bây giờ cũng đã vượt quá năm trăm người rồi.”

Nghe những lời này, biểu cảm của Lý Huyền Linh lập tức trở nên ngưng trọng hơn nhiều.

“Nhân số càng đánh càng nhiều, trận chiến này còn đánh thế nào nữa? Tám trấn còn lại cứ hoàn toàn bỏ mặc Giang Hạ sao? Cứ để Đại Giác Tự tiếp tục phát triển lớn mạnh như vậy, cuối cùng bọn họ cũng sẽ gặp họa, Bát Trấn sẽ không không rõ điều này chứ?”

“Đương nhiên rõ!”

Hạ Hồng trên mặt lộ ra một nụ cười, tiếp tục nói: “Nhưng ba trấn phía Bắc ở xa, ngọn lửa của Đại Giác Tự này, hiện tại vẫn chỉ cháy đến đầu Giang Hạ Trấn. Cho dù Giang Hạ thật sự mất đi, phía trước cũng còn có Ngũ Trấn Trung Nam chống đỡ, trong một thời gian dài nữa cũng sẽ không uy hiếp đến họ, nàng nói họ có quản không?”

Lý Huyền Linh trong đầu hiện lên bản đồ Cửu Trấn, lập tức hiểu ra.

“Đầu tháng Chạp, Giang Hạ đã mời Trấn thủ Bát Trấn đến Phong Sơn Đại Doanh nghị sự, nhưng không một nhà nào chịu ra tay viện trợ. Giang Hạ đại khái cũng đã nhìn ra tâm tư của Bát Trấn, dứt khoát cứ một đường rút lui, bốn mươi mấy ngày trước đó, cơ bản không tổ chức kháng cự đáng kể nào, chỉ một mực co cụm phòng tuyến, chuyển tất cả những gì có thể chuyển đến trấn thành, vậy mà lại để mất một nửa lãnh thổ…”

Hạ Xuyên vừa nói vừa lắc đầu, hiển nhiên không đồng tình với cách làm của Giang Hạ.

Hạ Hồng cười nói: “Bát Trấn không chịu giúp đỡ, họ cũng là đường cùng rồi, thật sự chống cự cũng không đánh lại, chỉ có thể rút lui. Ta đoán, họ đều đang nghĩ, Đại Giác Tự dù sao cũng cần người, dứt khoát cứ nhường các doanh trại cấp thôn cho Đại Giác Tự, chỉ cần họ kiên thủ trấn thành, Giang Hạ sẽ không diệt vong.”

Ôm củi cứu hỏa!

Lý Huyền Linh trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ này.

Nhường các doanh trại cấp thôn cho Đại Giác Tự, bề ngoài có vẻ là bỏ xe giữ tướng, nhưng thực chất lại là hành vi tiếp tay cho địch. Thực lực của Đại Giác Tự đã mạnh đến thế rồi, nếu cứ để họ tiếp tục phát triển lớn mạnh, ai còn đường sống?

“Nàng nghĩ Giang Hạ không biết sao?”

Hạ Hồng lập tức nhìn thấu suy nghĩ của Lý Huyền Linh, sau khi hỏi ngược lại, ánh mắt khẽ lóe lên, tiếp tục nói: “Giang Hạ chính là đang dùng hành động này, để nói cho tám trấn còn lại, rằng muốn chết thì cùng chết, trừ khi Đại Giác Tự trực tiếp công phá Giang Hạ Thành, thì họ mới hết cách, nếu không muốn Giang Hạ một mình đi liều mạng với Đại Giác Tự, là không thể.”

Lý Huyền Linh lập tức có chút nghẹn lời, không biết nên đánh giá hành vi của Giang Hạ như thế nào.

“Tuy có chút vô lại, nhưng cách này quả thực đã có hiệu quả!”

Nghe lời Hạ Xuyên nói, Lý Huyền Linh lập tức khó hiểu nhìn y.

“Đại Giác Tự ba ngày trước lại bắt đầu điều binh, không ngoài dự đoán, mục tiêu hẳn là Tân Giang Đại Doanh. Một tháng rưỡi trước đó, họ đã mất Hồng Quan, Phong Sơn, Long Chu ba đại doanh, bây giờ trong tay chỉ còn Tân Giang và Từ Dương. Tân Giang Đại Doanh nằm ở bờ đông Huỳnh Hà, liên quan đến lãnh địa thủy vực, được coi là một huyết mạch quan trọng của Giang Hạ. Nếu bị Đại Giác Tự chiếm được, sẽ tổn thương đến căn bản, Hạ Hầu Chương và Giang Ứng Long đều không nỡ bỏ, nên lại phái người đi cầu viện Ngũ Trấn Trung Nam.”

Hạ Xuyên nói đến đây dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Theo tin tức thám tử truyền về, lần này là con trai của Giang Ứng Long, Trấn thủ Giang Hạ Trấn Giang Tâm Phàm đích thân chạy từng trấn một trong Ngũ Trấn, hẳn là sẽ có chút hiệu quả, nói không chừng, thật sự có thể kéo được viện quân.”

“Ba trấn phía Bắc thực lực mạnh, lại ở xa, khoanh tay đứng nhìn còn có thể hiểu được, Ngũ Trấn Trung Nam này không nên ngu xuẩn đến vậy chứ? Đại Giác Tự chiếm được Giang Hạ Trấn, mục tiêu tiếp theo, chẳng phải là họ sao?”

Hạ Xuyên đột nhiên thấp giọng hỏi ngược lại một câu, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

Lý Huyền Linh cũng đầy bối rối đoán: “Tâm lý may mắn?”

“Cũng có thể! Cứ xem Ngũ Trấn lần này có giúp đỡ hay không. Giang Hạ đã mất một nửa lãnh thổ, nếu lại mất Tân Giang, còn lại một Từ Dương Đại Doanh cũng không phát huy được tác dụng gì, cuối cùng thật sự phải co cụm vào trấn thành tự bảo vệ mình!”

“Vậy Đại ca, khi nào chúng ta ra tay?”

Hạ Xuyên cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.

Vấn đề này hiển nhiên đã kìm nén trong lòng y rất lâu, sau khi hỏi ra, biểu cảm trước tiên có chút nhẹ nhõm, sau đó mới ngẩng đầu đầy mong đợi nhìn Hạ Hồng.

“Còn sớm lắm, đừng vội vàng như vậy, ba trấn phía Bắc không động, chúng ta cũng không động. Ta có thể tiết lộ cho các ngươi một điều, ngọn lửa của Đại Giác Tự này, vĩnh viễn cũng không thể cháy đến đầu Đại Hạ ta!”

Nghe Hạ Hồng nói câu cuối cùng, Lý Huyền Linh và Hạ Xuyên đều ngẩn người một chút, nhưng rất nhanh đã lĩnh hội được ý nghĩa, trong mắt vừa có kinh ngạc vừa có tò mò.

“Bốn mươi mấy ngày trước đó, Giang Hạ tổng cộng đã hai lần cầu viện Ngũ Trấn, đều bị từ chối. Người ta nói sự việc không quá ba lần, Giang Hạ lần này nếu lại không cầu được viện quân, cũng nên nản lòng thoái chí rồi. Ta đoán, cuối cùng họ rất có thể sẽ tìm Đại Giác Tự cầu hòa.”

“Cầu hòa?”

Hạ Xuyên nghe vậy lắc đầu nói: “Giang Hạ cô lập không nơi nương tựa, Đại Giác Tự tình thế đang rất tốt, sao có thể dễ dàng đình chiến?”

Hạ Hồng cười nói: “Thủ đoạn cầu hòa có rất nhiều, chẳng qua là xem điều kiện. Giang Hạ không phải vẫn còn một nửa lãnh thổ trong tay sao? Diệt Giang Hạ không phải mục đích cốt lõi của Đại Giác Tự, cái họ muốn, chung quy chỉ là nhân khẩu, hơn nữa nếu thật sự diệt Giang Hạ Trấn, tuyệt đối là hại nhiều hơn lợi!”

Diệt Giang Hạ Trấn, Đại Giác Tự đương nhiên có thể thu hoạch một lượng lớn nhân khẩu, nhưng cũng chắc chắn sẽ gây ra sự kiêng dè lớn hơn từ tám trấn còn lại. Nếu Bát Trấn thật sự liên thủ tấn công, Đại Giác Tự dù mạnh đến đâu cũng phải cân nhắc.

Lý Huyền Linh và Hạ Xuyên lập tức phản ứng lại, khẽ gật đầu.

Hạ Xuyên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở miệng nói: “Đại Giác Tự lần này điều binh đến Tân Giang Đại Doanh, toàn bộ quá trình không nhanh không chậm, khác hẳn với quân đội trước đó, rõ ràng là cố ý làm chậm tốc độ hành quân. Ta cảm thấy, họ chính là cố ý cho thời gian, để Giang Hạ đi cầu viện.”

Với Hạng Lương và Bạch Sơn Thu hai người, động thái cơ bản của quân đội Đại Giác Tự, Hạ Hồng và Hạ Xuyên đều nắm rõ như lòng bàn tay. Đại Giác Tự ba ngày trước bắt đầu tiến quân đến Tân Giang, sáng hôm kia tin tức đã truyền về Ngũ Nguyên.

Sáng hôm kia khi thấy tin tức, Hạ Xuyên lần đầu tiên không hiểu vì sao Đại Giác Tự lại làm chậm tốc độ hành quân, giờ khắc này dường như đã có câu trả lời.

Hạ Hồng nghe vậy, mắt khẽ sáng lên, quay sang nhìn Hạ Xuyên, giọng mang ý khảo nghiệm hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

Vấn đề này, Hạ Xuyên hiển nhiên đã suy nghĩ rất lâu, đã có sẵn ý trong đầu, trực tiếp trầm giọng nói ra bốn chữ.

“Phân liệt Cửu Trấn!”

Nghe bốn chữ này, Hạ Hồng nhìn Hạ Xuyên trên mặt đầy vẻ tán thưởng.

Không chỉ tán thưởng, nội tâm y lúc này thậm chí còn có chút thán phục, thán phục tốc độ trưởng thành kinh người của Hạ Xuyên.

“Ta và suy nghĩ của ngươi tương đồng, Viêm Tâm Thủ Tọa của Đại Giác Tự đó, thủ đoạn rất cao minh. Nếu ta không đoán sai, Tân Giang Đại Doanh là cơ hội tự cứu duy nhất của Giang Hạ, bất kể là kéo được viện quân, hay là nghị hòa với Đại Giác Tự, chỉ cần có thể giữ được nơi này, họ sẽ giữ được căn cơ, không cần phải co cụm vào trấn thành. Hơn nữa, tình thế sắp đại biến, sắp có chuyển cơ.”

Hạ Hồng nói những lời này hàm hồ, Tiêu Ninh và Tiêu Ngọc hai nữ đều nghe có chút ngẩn người, Hạ Xuyên và Lý Huyền Linh hai người thì cúi đầu trầm tư, suy nghĩ xem tình thế đại biến và chuyển cơ mà Hạ Hồng nói cuối cùng, rốt cuộc là chỉ điều gì.

Ma Ngao Lịch 132 năm, ngày hai mươi mốt tháng Giêng.

Bắc Sóc Trấn Thành, Chính Điện.

Dương Pháp đang đứng dưới ghế chủ tọa, Hoàng Thiên Hành từ ngoài điện nhanh chóng bước vào, thấy Dương Pháp lập tức cúi người hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến Trấn thủ!”

“Có tin tức gì?”

“Bẩm Trấn thủ, Giang Tâm Phàm đã từ Bá Thượng trở về Giang Hạ rồi, Bá Thượng chắc chắn đã từ chối. Hiện tại chỉ có Dương Cù và Long Cốc hai trấn điều động Trấn Ngự quân, xem ra là định đi chi viện Giang Hạ.”

Dương Pháp nghe vậy lập tức lộ ra một nụ cười, nói: “Không ngoài dự liệu, Tào Càn Hải và Long Minh Phong bị giết, hai trấn này đối với Đại Giác Tự hận thấu xương, kìm nén gần hai tháng, cuối cùng họ cũng không nhịn được nữa rồi.”

Cửu Trấn mỗi nhà, đều chỉ có hai đến ba Hiển Dương cấp.

Mà Lục Trấn Trung Nam, Bá Thượng, Giang Hạ, Thùy Sơn, Mạc Âm bốn trấn, đều có hai Hiển Dương cấp.

Không đúng, Mạc Âm bây giờ chỉ còn lại một.

Duy nhất Long Cốc và Dương Cù hai trấn, có ba.

Vì có ba Hiển Dương cấp, nhiều năm qua, địa vị của Long Cốc và Dương Cù hai trấn ở Trung Nam bộ, rõ ràng là cao hơn bốn trấn còn lại.

Nhưng bây giờ, tình hình đã thay đổi hoàn toàn.

Long Cốc và Dương Cù sao có thể không hận Đại Giác Tự?

Gần hai tháng trước đó, hai trấn này lại có thể nhịn được không ra tay giúp Giang Hạ đối phó Đại Giác Tự, trong lòng Dương Pháp khá bất ngờ.

Hai trấn bây giờ, cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi.

“Hai trấn chi viện thì có tác dụng gì? Đối đầu với Đại Giác Tự vẫn là chắc chắn bại trận, trừ khi Lĩnh chủ của hai trấn này đích thân ra tay, rồi kéo cả Trấn Ngự quân và tinh nhuệ ra, như vậy mới có vài phần thắng.”

Hoàng Thiên Hành trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, nói: “Như vậy, ba trấn này đều sẽ bị Đại Giác Tự kéo vào chiến hỏa.”

Y hiển nhiên biết ý đồ của Dương Pháp, nhưng nói xong, rất nhanh lại nghĩ đến điều gì đó, thu lại nụ cười trầm giọng nói: “Nhưng Đại nhân, tốc độ bành trướng của Đại Giác Tự quả thực quá nhanh, đã chiếm được một nửa lãnh thổ Giang Hạ rồi, nếu cứ dung túng như vậy, cuối cùng có nuôi hổ gây họa không?”

“Yên tâm, Đại Giác Tự nhất chiến, Lĩnh chủ đã thu thập được không ít tình báo hữu ích, hiện đang cùng Thượng Quan Dương và Tần Phong ở Trần Thái dò la phá Quỷ chi pháp, đợi họ trở về là được rồi.”

Nghe thấy hai chữ “Trần Thái”, đồng tử Hoàng Thiên Hành khẽ co lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ phấn chấn, gật đầu lia lịa.

Phương Bá Lĩnh Phiên, Quỷ Vật Cấm Địa, Trần Thái ắt có phá Quỷ diệu pháp.

Như vậy, Đại Giác Tự thật sự không còn là mối đe dọa gì nữa.

Ba trấn phía Bắc chỉ cần để Đại Giác Tự tiếp tục tiêu hao thực lực của Lục Trấn Trung Nam, đợi thời cơ chín muồi, liền có thể…

Đại Hạ Bát Niên, ngày cuối cùng của tháng Giêng, ban ngày.

Thủy vực Ngũ Nguyên của Huỳnh Hà, một chiếc thuyền sắt dài hơn hai mươi mét, đang trôi nổi trên mặt nước cách bờ hơn trăm mét.

“Rải mồi!”

Chát…………

Theo tiếng hô lớn của người dẫn đầu, hơn ba mươi người đứng ở các vị trí trên thuyền, lập tức rải xuống nước một lượng lớn bột màu vàng trắng không rõ tên, những cục bột đó không nặng lắm, vừa xuống nước lập tức nổi lên.

Năm người cầm những chiếc xiên cá bạc dài một trượng, đang không ngừng thay đổi vị trí quanh thân thuyền, nhìn động tác, rõ ràng là đang tìm kiếm mục tiêu dưới nước.

Cán xiên cá tuy màu bạc, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, đó là do trên đó có quá nhiều vân rèn, lên đến vạn đạo, nên mới có màu bạc, chứ không phải làm bằng bạc;

Ngược lại, mười hai chiếc móc nhọn ở đầu xiên có một vòng gai ngược, sáng loáng màu bạc, trừ khi nhìn kỹ, nếu không căn bản không thể nhìn rõ bất kỳ vân rèn nào, người có kinh nghiệm nhìn một cái là có thể nhận ra, đây mới là vật liệu bạc thật sự.

Đuôi xiên cá còn được trang bị một sợi xích thô to, cũng là vật liệu vạn rèn, nối vào trung tâm thân thuyền.

Trên toàn bộ con thuyền, không một ai phát ra tiếng động, ngay cả năm người cầm xiên cá bạc kia, khi đi lại cũng cố gắng đè nhẹ bước chân, giữ im lặng.

Phía trước thân thuyền, một thanh niên áo đen khoảng ba mươi tuổi, dường như đã phát hiện ra điều gì đó, cúi đầu nhìn xuống nước, mắt lộ tinh quang.

Một người cầm cung mạnh bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của y, quay đầu nhìn về vị trí mặt nước mà y đang nhìn chằm chằm, lập tức nín thở.

Dưới nước quả nhiên xuất hiện hai vệt sáng lớn bằng nắm tay, hơn nữa phía sau vệt sáng còn có một vùng bóng tối lớn, đang nhanh chóng tiến gần về phía mặt nước.

Khi vùng bóng tối càng lúc càng lớn, ước chừng bằng một phần tư thân thuyền, thanh niên áo đen nhanh chóng ra tay, ném mạnh chiếc xiên cá xuống nước.

Xì xì xì…………Rầm rắc…

Xiên cá lao xuống nước, lập tức kéo theo sợi xích thô to ở đuôi, một đường đi sâu xuống nước khoảng mười mét, mới vì giới hạn chiều dài mà “rầm rắc” một tiếng dừng lại, sợi xích căng thẳng, đủ thấy lực lượng khi thanh niên áo đen ném xiên cá vừa rồi.

“Gù gù gù…………”

Đồng thời, dưới nước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu quái dị, sợi xích cũng bắt đầu lắc lư qua lại, kéo theo thân thuyền chìm mạnh xuống.

Tuy nhiên, con thuyền này từ trọng lượng đến kích thước rõ ràng đã được thiết kế, bất kể dưới nước kéo thế nào cũng không chìm xuống được.

Sinh vật dưới nước rất nhanh nhận ra không thể kéo chìm, bèn đổi chiến thuật bơi về phía nam, cố gắng kéo toàn bộ con thuyền ra giữa thủy vực.

Rầm rắc…………

Tuy nhiên, chỉ kéo về phía trước chưa đầy mười mét, phía bắc thân thuyền, một sợi xích sắt khổng lồ thô to bằng nửa mét, nối với bờ, lập tức căng thẳng nổi lên mặt nước, cố định chặt con thuyền ở thủy vực cách bờ trăm mét, mặc cho sinh vật đó kéo thế nào, vẫn không hề nhúc nhích.

“Chỗ này có rồi, qua đây giúp một tay!”

Thanh niên áo đen vừa ném xiên cá ra lệnh, hai tay nắm chặt sợi xích nối với xiên cá, mặt đỏ bừng, mạnh mẽ kéo về phía sau.

Ào…………

Một con cá quái màu đen dài năm sáu mét, bị thanh niên đó kéo một nửa từ dưới nước lên. Con cá quái toàn thân phủ một lớp vảy đen như mực, vảy dưới ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh, tựa như từng khối mực ngọc, có một vẻ đẹp độc đáo.

“Ha ha ha ha, chủng loại mới, chủng loại mới, mau qua đây, nhanh lên!”

Thấy ngoại hình của sinh vật, thanh niên áo đen trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, lập tức hô lớn thúc giục mọi người trên thuyền tăng tốc.

Vút vút…………

Hơn ba mươi người còn lại trên thuyền nghe thấy ba chữ “chủng loại mới”, biểu cảm lập tức hưng phấn vô cùng, nhưng họ cũng không quên việc chính,纷纷 lấy cung dài, lắp từng mũi tên bạc sắc bén, điên cuồng bắn về phía con cá quái màu đen.

Phụt… phụt…………

Đồng thời, bốn chiếc xiên cá khác cũng nhanh chóng bay về phía cá quái màu đen, xuyên thẳng qua cơ thể nó. Bốn người ném xiên cá cũng nhanh chóng kéo sợi xích lên, cùng với thanh niên áo đen, giữ chặt cá quái, mặc cho những người khác bắn giết.

Máu chảy ra từ con cá quái khi bị tên bắn trúng, lại có màu xanh ngọc, giống hệt màu xương của hàn thú cấp cao.

Phụt… phụt…………

Khi hàng trăm mũi tên cắm vào cơ thể, động tĩnh vùng vẫy của con cá quái màu đen dưới nước càng lúc càng nhỏ, áp lực của năm người kéo sợi xích cũng rõ ràng giảm đi rất nhiều.

“Kéo về!”

Thanh niên áo đen trực tiếp buông sợi xích xuống, sau đó ra lệnh cho bốn người còn lại kéo con cá quái đang thoi thóp về phía thuyền.

Con cá quái đã hoàn toàn kiệt sức, sau khi bị kéo dưới nước về, ngay cả cơ thể cũng không thể cử động được nữa.

“Chủng loại mới, chúng ta có quyền đặt tên mà, mọi người nói xem nên gọi là gì?”

“Hay là gọi Hắc Huyền?”

“Do Khâu Tư Chính bắt được, cứ dùng tên Tư Chính mà đặt đi, gọi là Huyền Bằng!”

“Ha ha ha ha, đúng là ngươi nghĩ ra được.”

“Con cá quái này sức mạnh lớn, gọi Huyền Sát nghe hay hơn.”

Khi mọi người đang vui vẻ bàn luận, con cá quái dưới nước lại đột nhiên mở mắt, đuôi mạnh mẽ đập xuống nước, cơ thể mượn lực lật mình, sau đó lại nhảy vọt lên khỏi mặt nước, há to miệng về phía thân thuyền, phun ra một đám vật chất đen như dầu mỡ.

Phụt…………

“Tránh ra!”

Khâu Bằng hiển nhiên có chút bất ngờ, nhưng vẫn kinh hãi kêu mọi người lùi lại. Vấn đề là con cá quái đã có ý định từ trước, hơn nữa vật chất màu đen mà nó phun ra quá nhiều, gần như có thể bao phủ toàn bộ thân thuyền. Chiếc thuyền sắt này lại không có khoang, chỉ có boong tàu, hơn ba mươi người dù có nhanh đến mấy, cũng không thể tránh kịp trong chốc lát.

“Sơ suất rồi!”

Thần sắc Khâu Bằng có chút hoảng loạn, tu vi Ngự Hàn hậu kỳ, thực lực Thập Cửu Tông, tốc độ rất nhanh, đương nhiên có thể đảm bảo bản thân tránh được, nhưng hơn ba mươi người khác trên thuyền thì không thể.

Thấy vật chất màu đen sắp ập đến mọi người, biểu cảm y lập tức trầm xuống, chỉ có thể hy vọng đây không phải là chất độc chết người.

Ào…………

Nhưng đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, phía bắc thân thuyền, lại có một làn sóng nước cao trăm mét đánh tới. Làn sóng nước đó cực kỳ chính xác hất bay toàn bộ vật chất màu đen mà cá quái phun ra.

Hất bay chưa xong, lực lượng chứa trong làn sóng nước cũng vô cùng khủng khiếp, đánh vào người cá đen, lại hất nó bay xa hơn mười mét.

Rầm rắc…………

Năm chiếc xiên cá lập tức tuột mất bốn chiếc, toàn bộ thân thuyền đều bị chấn động mạnh mấy lần, nếu không phải chiếc xiên cá cuối cùng vẫn còn nối, con cá quái đó không chỉ bị đánh bay hơn mười mét.

Mọi người thấy làn sóng nước đã có dự cảm từ trước, đợi làn sóng nước lắng xuống, lập tức quay đầu hướng về phía bắc cúi người hành lễ: “Bái kiến Lĩnh chủ!”

Phía bắc thân thuyền, trên không trung thấp, Hạ Hồng áo đen lăng không đứng đó, trong tay đang cầm một cây roi vàng dài năm sáu mét, nhìn Khâu Bằng liên tục lắc đầu.

“Lâu ngày không săn bắn, ngươi cũng có chút rỉ sét rồi. Khi ngươi còn ở Phạt Mộc cảnh ta đã dạy rồi, phàm là con mồi chưa chết hẳn, đều không được lơ là. Mới mấy năm mà đã quên sạch sành sanh rồi, con cá quái này cũng chỉ dựa vào sự linh hoạt dưới nước, lực lượng nhiều nhất là Tam Tông, nếu ngay cả nó cũng có thể khiến các ngươi tổn thất vài người ở đây, vậy chi phí săn bắt này chẳng phải quá cao sao, sau này Đại Hạ cũng không cần đến đây nữa.”

Nghe Hạ Hồng quở trách nghiêm khắc như vậy, hơn ba mươi người lập tức đều cúi đầu, đặc biệt là Khâu Bằng bị điểm danh càng mặt đỏ bừng, đầy vẻ xấu hổ.

“Lỗi lầm lần này của các ngươi, không liên quan đến kinh nghiệm thủy vực, hoàn toàn là do bản thân sơ suất. Con cá đen này không tính điểm cống hiến, sung công cho Doanh Nhu Bộ, coi như là hình phạt cho các ngươi. Hãy nhớ kỹ, mạng chỉ có một, hôm nay là ta tình cờ ở đây, lần sau có thể sẽ không có may mắn như vậy nữa.”

“Thuộc hạ ghi nhớ lời Lĩnh chủ dạy bảo, lần sau tuyệt không tái phạm!”

“Chúng ta ghi nhớ lời Lĩnh chủ dạy bảo, lần sau tuyệt không tái phạm!”

Khâu Bằng dẫn mọi người trực tiếp chắp tay nhận lỗi, lâu không nghe thấy tiếng Hạ Hồng đáp lại, y mạnh dạn ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện Hạ Hồng đã không còn ở đó.

“Hôm nay là lỗi của bổn Tư Chính, suýt nữa đã liên lụy chư vị rồi. Lĩnh chủ vừa nói không sai, ta ở Hạ Thành quá lâu, đã quên sạch những gì người dạy trước đây rồi. Chư vị huynh đệ, xin lỗi!”

Khâu Bằng đối mặt với mọi người, trực tiếp cúi người, thành tâm xin lỗi.

“Tư Chính, người làm gì vậy.”

“Săn bắt là chuyện của mọi người, không phải lỗi của riêng Tư Chính.”

“Chúng ta cũng ngu xuẩn, Tư Chính không cần như vậy.”

Mọi người tự nhiên đều thành khẩn lo sợ, vội vàng mở miệng ra hiệu không cần.

“Kinh nghiệm săn bắt thủy vực không đủ, quả thực là một vấn đề, nhưng cái này không thể nhanh chóng nâng cao, chỉ có thể từ từ mà thôi.”

Bờ bắc Huỳnh Hà, trên không trung thấp, Hạ Hồng lăng không đứng đó, nhìn thủy vực chảy xiết rộng hơn trăm mét bên bờ, trầm tư.

“Độ khó săn bắt vốn đã cao, hơn trăm mét hiện tại cũng đủ dùng rồi. Hàn thú thủy sinh bên trong thực lực quá mạnh, Ngự Hàn cấp rất khó đối phó, hơn nữa cách bờ xa cũng nguy hiểm, như vậy là đủ rồi.”

Thủy vực chảy xiết rộng hơn trăm mét bên bờ này, là do Hạ Hồng dùng sức mạnh thô bạo phá vỡ mặt băng mà thành. Thuyền sắt, xiên cá, cố định bằng xích, những thứ tiếp theo này, là do Mộc Đông trong ba tháng trước đó, dẫn người của Công Tượng Bộ dần dần nghiên cứu ra, đương nhiên, giữa chừng cũng không thiếu sự phối hợp của Hạ Hồng.

“Những con thuyền hiện tại được chế tạo, cơ bản không có thuộc tính giao thông, nhiều nhất chỉ có thể coi là một nền tảng săn bắt trên mặt nước, hơn nữa nếu gặp phải hàn thú thủy sinh thực lực quá mạnh, còn chưa chắc đã phát huy được tác dụng. Nhưng dù vậy, một con thuyền như thế này cũng phải mất hơn một tháng, tiêu hao vật liệu sắt, ta nhớ Mộc Đông nói, ít nhất phải hơn một ngàn vạn cân quặng sắt mới có thể chế thành, chậc chậc…………”

Hạ Hồng nhìn xuống con thuyền nhỏ dài chưa đến hai mươi mét, không ngừng lắc đầu.

Thực ra cũng có thể hiểu được, hàn thú dưới nước và hàn thú trên cạn, căn bản không phải cùng một loài. Chỉ riêng về lực lượng mà nói, yếu nhất cũng có thực lực trên một Tông, hàn thú trung cấp trên cạn cũng có thực lực trên một Tông, nhưng hai bên hoàn toàn không có chút gì để so sánh.

Thủy vực là sân nhà của chúng, độ khó săn giết chúng ở đây, tuyệt đối cao hơn trên cạn gấp mười lần trở lên.

Thân thuyền làm nền tảng săn bắt, không chỉ phải chống lại sự kéo lê của hàn thú dưới nước, mà còn phải ngăn chúng va chạm. Vật liệu sắt vạn rèn cơ bản là tiêu chuẩn thấp nhất, đây là do Mộc Đông đích thân thử nghiệm mà ra.

Hơn nữa vì những loài này đều sống dưới nước, lực lượng của con người khi đến đây sẽ giảm đi bảy tám phần, dùng dụng cụ sắt đơn giản, căn bản không thể làm bị thương chúng, nên đầu xiên cá phải là bạc, ngay cả cung thủ cũng phải trang bị tên xuyên xương bằng bạc, mới có thể bắn giết hiệu quả.

“Chi phí săn bắt quả thực cao, nhưng thu hoạch cũng lớn. Mô hình săn bắt coi như đã xác định rồi, sau này cứ từ từ mà làm đi!”

Hạ Hồng khẽ thở dài một tiếng, sau đó nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn cây roi vàng trong tay mình, trong mắt lập tức lộ ra một nụ cười.

“Đuổi nước đẩy sóng, cũng coi như là niềm vui bất ngờ rồi, không ngờ mang vàng của con Xích Lý Quái đó, lại có kỳ hiệu như vậy.”

Đầu tháng Mười khi đến Ngũ Nguyên đuổi con Xích Lý Quái đó đi, Hạ Hồng đã chém một đoạn mang vàng hình tua rua bên trái của nó, dài khoảng hơn ba mươi mét. Sau khi Luyện Dược Các giám định không thể dùng làm thuốc, Hạ Hồng thấy vật liệu chắc chắn, liền bảo Luyện Khí Phường làm thành cây roi vàng dài năm mét này.

“Đáng tiếc, binh khí duy nhất ta không giỏi chính là roi, nhưng Huyền Linh lại rất giỏi, cây roi này có thể đưa nàng dùng trước.”

Hạ Hồng trầm ngâm một lát, thu roi lại rồi đáp xuống bờ bắc, chậm rãi đi về phía Ngũ Nguyên. Nhưng vừa đi được một lúc, y đã dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thạch Bình đang vội vã từ phía bắc chạy đến, mặt lộ một tia tinh quang.

Y không hề che giấu thân hình, Thạch Bình từ xa đã nhìn thấy, lập tức mặt đầy vẻ vui mừng xông về phía y, thần sắc có chút hưng phấn chắp tay nói:

“Bẩm Lĩnh chủ, có tin tức rồi, Đại Giác Tự công thành lâu không hạ được, đã rút quân khỏi Tân Giang Đại Doanh rồi. Hơn nữa, Trấn thủ Giang Hạ Trấn Giang Tâm Phàm, đã đích thân đến Hồng Quan Đại Doanh hai ngày trước, diện kiến Đại Giác Tự Thủ Tọa Viêm Tâm, hẳn là đi nghị hòa. Xem động thái rút quân của Đại Giác Tự, tám chín phần là đã thành công rồi.”

Chuyển cơ của Giang Hạ, đã đến!

Hạ Hồng nghe vậy mặt lộ một tia tinh quang, lập tức nhanh chóng đi về phía Ngũ Nguyên.

“Về Ngũ Nguyên rồi nói.”

Đề xuất Voz: Ma ban trưa - thể loại tâm linh
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Lương Phát

Trả lời

1 ngày trước

từ 461 đổ đi lộn text truyện khác r ad

Ẩn danh

[email protected]

Trả lời

2 tuần trước

update bộ này đi ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tuần trước

ok

Ẩn danh

thai duong Trinh

Trả lời

1 tháng trước

436 bị nhầm ad ơi

Ẩn danh

Giọt Sương Mờ

Trả lời

1 tháng trước

Chương 7 bị thiếu admin ơi