Logo
Trang chủ

Chương 454: Người trẻ và trận đòn đánh ngược, bí mật về kiếp người Ngũ Diệu, thư mời Âm Thương, đã có tên trên bảng xếp hạng

Đọc to

Năm Thái Khâu thứ 297, mùng mười tháng mười, trời vừa rạng.

"Ha... đủ rồi, cũng nên trở về!"

Hạ Hồng, người đã lưu lại Tàng Thư Lâu của Quận Thủ Phủ bốn ngày, khẽ vươn vai, ngáp một tiếng, đặt cuốn 《Ma Ao Xuyên Tứ Phiên Địa Chí》 trở lại giá sách. Y đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi lắc đầu, thẳng bước xuống lầu.

Há chỉ đủ thôi sao? Thu hoạch từ chuyến vào Tàng Thư Lâu lần này, quả là quá đỗi to lớn!

"Sáu môn võ học, một môn quyền pháp Thái Chiến Thức đã bị y lược bỏ tinh hoa, ba bộ đao pháp cùng hai bộ kiếm pháp còn lại, đều là những thứ y đã lén học và cải tiến sau khi đặt chân đến Thái Khâu. Chúng tối đa chỉ tăng cường bốn thành lực lượng, ban cho bọn họ cũng chẳng tổn hại gì."

Sách vở, nói nhỏ là tri thức, là kinh nghiệm và tổng kết của tiền nhân; nói lớn, đó chính là bậc thang tiến bộ của nhân loại. Bởi vậy, vô luận ở đâu, chúng đều là những vật phẩm vô giá.

Tàng Thư Lâu ba tầng tại Thái Khâu này, chí ít cũng chứa vạn cuốn sách. Trong đó, từ địa lý, trồng trọt, hái lượm, săn bắn, võ học, tu luyện, hàn thú, cho đến quỷ quái, hầu như mọi phương diện đều được đề cập.

Chỉ từ vạn cuốn sách này, đã đủ thấy được nội tình hùng hậu của phiên trấn.

Là một kẻ xuyên việt, Hạ Hồng tự nhiên thấu rõ tầm quan trọng của sách vở. Trước Đại Hạ Nguyên Niên, y đã lệnh cho Hạ Xuyên bắt đầu biên soạn Hàn Thú Chí. Sau đó, lại giao Nhạc Phong phụ trách biên soạn Đại Hạ Kỷ Niên Sách. Bản thân y càng đích thân tham gia vào việc định ra và biên soạn Hạ Lễ. Dưới sự coi trọng của vị lãnh chúa này, Đại Hạ từ Bát Bộ cho đến dân gian, từ lâu đã hình thành một phong trào trước tác sách vở nồng hậu.

Thế nhưng, dẫu cho là vậy, Đại Hạ cho đến nay, tổng cộng các loại sách vở đã hình thành, những cuốn có ý nghĩa để thu thập, cộng lại cũng chỉ hơn bốn trăm bộ mà thôi.

Vạn cuốn sách này, nếu có thể mang về Đại Hạ thì hay biết mấy!

Mặc dù trong năm ngày qua, vô số lần ý niệm thôi thúc như vậy đã dâng trào trong tâm trí Hạ Hồng, nhưng y tự biết sẽ không thật sự hành động.

Dẫu khí tức vi nhược, nhưng y vẫn cảm nhận được, bên trong tòa lầu ba tầng này, ít nhất ẩn chứa hơn mười đạo khí tức Hiển Dương Cấp. Trong đó, có hai đạo thậm chí còn không hề yếu hơn y.

Việc y có thể cướp sách ngay dưới mí mắt người khác hay không, tạm thời chưa nói đến. Dù cho có cướp được, liệu y có thể thuận lợi rời khỏi Quận Thủ Phủ này chăng?

Đương nhiên, những điều này chỉ là lời nói phiếm. Tóm lại, tòa Tàng Thư Lâu này, đã ngưng tụ kinh nghiệm lịch sử gần ba trăm năm của Thái Khâu, lại trân tàng hàng ngàn bộ võ học điển tịch quý giá, tự nhiên không thể dễ dàng để y tùy tiện vào xem.

Sáu môn võ học, xem như là phí vào lầu mà Hạ Hồng đã nộp cho Quận Thủ Phủ.

Đối với Hạ Hồng, sáu môn võ học này tự nhiên chẳng đáng giá bao nhiêu. Nhưng đối với Thái Khâu, lại hoàn toàn khác biệt.

Ngay từ đầu năm khi giao thủ với Thái Vân Châu, Hạ Hồng đã có suy đoán. Trình độ võ học của phiên trấn Thái Khâu, không bằng Đại Hạ.

Thái Vân Châu là Thành chủ Thanh Hóa Thành, hậu nhân trực hệ đời thứ ba của Phương Bá. Thân phận địa vị tự nhiên không cần nói nhiều, võ học y tu luyện, ắt hẳn là đỉnh cấp nhất toàn Thái Khâu.

Ngày giao chiến tại cổng thành, sau khi y thi triển Xế Thiên Kiếm Pháp, thực lực chỉ tăng trưởng hơn ba thành một chút. Điều này chứng tỏ võ học đỉnh cấp của Thái Khâu, đại khái cũng chỉ ở mức đó.

Những trải nghiệm suốt mấy tháng sau đó tại Thái Khâu, đã sớm chứng thực suy đoán của Hạ Hồng.

"Trình độ võ học của Đại Hạ, trước khi kỹ nghệ của ta thành công siêu phàm hóa, chỉ cần luyện bộ pháp phát lực của Trường Quyền đến hóa cảnh, đã có thể tăng ba thành. Kết hợp thêm chiêu thức võ học, tối đa có thể đạt đến mức tăng trưởng kinh người năm thành;

Sau khi kỹ nghệ siêu phàm hóa, với khả năng mô phỏng và phân giải võ học cấp pháp tắc, sự lĩnh ngộ của ta về võ học lại đạt đến một tầm cao mới. Chỉ đợi việc phiên trấn kết thúc, lần này trở về ta còn có thể nâng mức tăng trưởng này lên thêm một bậc..."

Mâu quang Hạ Hồng khẽ sáng, y tiếp tục bước xuống lầu.

Tóm lại, sáu môn võ học công pháp có thể tăng cường tối đa bốn thành, đối với Thái Khâu tuyệt đối là vô cùng quý giá. Bởi vậy, chúng cũng thuận lợi giúp y đổi lấy tư cách lưu lại Tàng Thư Lâu năm ngày.

"Cũng xem như nhất cử lưỡng tiện. Không chỉ vào được Tàng Thư Lâu, mà sáu môn võ học này một khi đã ban ra, thân phận Đại Tần Thế Tử của ta trong mắt bọn họ, tự nhiên sẽ càng thêm đáng tin. Coi như lại một lần nữa nhấn mạnh lai lịch và bối cảnh của mình."

Khóe môi Hạ Hồng khẽ cong lên một nụ cười nhạt, y nhanh chóng xuống đến tầng một, hướng về phía cửa chính mà bước đi.

Quận Thủ Phủ chỉ riêng con cháu bổn tộc họ Thái đã không dưới ngàn người. Tính cả thị nữ, gia đinh, toàn phủ ít nhất cũng hơn hai vạn người. Với số lượng nhân khẩu đông đảo như vậy, việc Tàng Thư Lâu có người ra vào tấp nập mỗi ngày là điều hiển nhiên.

Hạ Hồng khoác trên mình chỉ một bộ trường bào lụa đen giản dị, đầu và thắt lưng cũng chẳng đeo vật trang sức nào. Nhưng thấy y từ trên lầu bước xuống, chúng nhân cũng không dám khinh thị, chỉ khẽ lộ ra vài tia nhìn hiếu kỳ.

Chẳng mấy chốc, y đã đến vị trí cửa ra vào.

Trước cửa Tàng Thư Lâu, một chiếc ghế tựa được đặt ở đó. Một lão nhân đầu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, khoác y phục vải bông màu xanh lam giản dị, đang nằm trên ghế. Lão nhắm nghiền hai mắt, hơi thở thoi thóp, tựa hồ một kẻ sắp sửa về với đất trời.

Những kẻ ra vào tấp nập kia, cơ bản đều xem thường lão giả. Duy chỉ có Hạ Hồng, khi đi ngang qua, khẽ liếc mắt và gật đầu với lão.

"Lão giả áo xanh này, lực lượng cơ bản ít nhất trên 50 cân, còn mạnh hơn cả Đại Thế Tử Thái Vân Lan. Tính từ khi ta nhập phủ đến nay gần bốn tháng, đây là người mạnh nhất ta từng gặp. Thế mà con cháu bổn tộc họ Thái ra vào Tàng Thư Lâu, lại chẳng ai nhận ra lão!"

Hạ Hồng trong lòng không khỏi cảm thán. Y đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng, những con cháu Quận Thủ Phủ này đều là kẻ ngu ngốc. Việc không ai nhận ra lão giả, chỉ có thể chứng minh rằng Quận Thủ Phủ này, hay nói đúng hơn là tầng lớp cao cấp cốt lõi của họ Thái, đã ẩn giấu quá sâu. Đại đa số con cháu bổn tộc đều không rõ, rốt cuộc gia tộc mình có những cường giả nào.

Dẫu sao cũng là một hào tộc đã kéo dài gần ba trăm năm, cũng chẳng có gì là quá đáng...

"Tiểu Thế Tử, chư vị công tử, Tàng Thư Lâu đã đến, xin mời!"

Hạ Hồng vừa bước ra khỏi đại môn, một cỗ xe ngựa lớn kéo bằng sức người vừa vặn dừng lại trước lầu. Một kẻ ăn mặc như quản gia, vừa nói vừa vươn tay kéo rèm xe.

Một thanh niên thân khoác cẩm y màu xanh ngọc, đầu đội ngân quan, toàn thân trang sức đầy đủ, nhìn tướng mạo chừng mười tám, mười chín tuổi, hiển nhiên chính là Tiểu Thế Tử trong lời của tên quản gia kia, đã nhanh chóng nhảy xuống từ cỗ xe.

Tiểu Thế Tử này không rõ vì sao, sau khi xuống xe vẫn luôn giữ vẻ mặt u ám.

Đợi Tiểu Thế Tử xuống xe đứng vững, trong cỗ xe lại lần lượt nhảy xuống tám thanh niên, gồm năm nam ba nữ. Trừ việc đầu không đội ngân quan, số lượng trang sức trên người bọn họ cơ bản giống hệt Tiểu Thế Tử.

Chỉ có điều, giờ khắc này Hạ Hồng đã không còn tâm trí để nhìn tám người phía sau nữa. Khi nhìn rõ khuôn mặt của Tiểu Thế Tử kia, trong mắt y chợt lóe lên một tia kinh ngạc.

Không gì khác, chỉ vì Tiểu Thế Tử này, y đã từng gặp!

Tiểu Thế Tử với vẻ mặt u ám này, không phải ai khác, chính là Thái Sĩ Tề mà y đã tận mắt nhìn thấy vào ngày hai mươi lăm tháng tám năm ngoái, tại lối vào một đầu của Cửu Trấn Thực Cốt Đạo.

Hạ Hồng nhớ rất rõ, lúc đó kẻ phụ trách hộ tống Thái Sĩ Tề cùng đoàn người, là một Hiển Dương Cấp được bọn họ gọi là Chúc Tham Quân.

Lưu lại Thanh Hóa Thành bốn tháng, Hạ Hồng cũng đã dò la được không ít tin tức hữu dụng. Chức quan Tham Quân này, ở Thái Khâu không hề thấp. Chỉ có bốn Quận Thủ Phủ mới có quyền thiết lập, được xem là tâm phúc mưu sĩ của Quận Thủ, có quyền điều động Trấn Vệ Quân tinh nhuệ dưới trướng Quận Thủ.

Mỗi Quận Thủ Phủ chỉ thiết lập ba Tham Quân. Tính ra, toàn Thái Khâu cũng chỉ có mười hai Tham Quân mà thôi. Sau một hồi dò hỏi bóng gió, Hạ Hồng đã sớm nắm rõ thông tin cụ thể của Chúc Tham Quân kia.

Chúc Viêm, Tham Quân Bạch Thủy Quận Thái Khâu, tu vi Hiển Dương Hậu Kỳ, thực lực 19 cân.

Nghĩ lại thì cũng phải. Thực Cốt Đạo nằm trong Trường Thanh Cốc, Trường Thanh Cốc thuộc quyền quản lý của Thanh Hóa Thành, mà Thanh Hóa Thành lại thuộc địa phận Bạch Thủy Quận. Cứ theo đó mà suy đoán, Chúc Viêm hiển nhiên là người của Bạch Thủy Quận.

Đương nhiên, cứ thế mà suy ra, Tiểu Thế Tử tên Thái Sĩ Tề trước mắt này, khả năng cao cũng thuộc mạch của Quận Thủ Bạch Thủy Quận Thái Thu Hoành.

Nếu gặp ở Thanh Hóa Thành, hoặc ở Bạch Thủy Quận Thành, Hạ Hồng sẽ chẳng có phản ứng gì. Nhưng việc có thể gặp ở Lâm Sở Quận Thành, thì quả thật có chút trùng hợp.

Thế nhưng, sự trùng hợp hiển nhiên còn chưa dừng lại ở đó!

Tám nam nữ thanh niên xuống xe phía sau, thấy Thái Sĩ Tề mặt mày u ám, sau khi nhìn nhau một lượt, đều lần lượt lên tiếng an ủi y.

"Tam ca không cần lo lắng, ngón tay đứt của huynh đã được nối lại rồi. Chút tổn thương kinh mạch đó chẳng đáng kể gì, nhiều nhất là dưỡng thương thêm một tháng là ổn thôi."

"Đúng vậy! Tiểu Thế Tử, Huyết Chướng Nguyên Thí Luyện tháng mười một mới chính thức bắt đầu, còn hai mươi ngày nữa, sẽ không ảnh hưởng đến huynh đâu."

"Tam ca đừng giận nữa. Đợi thí luyện kết thúc, sang năm chúng ta sẽ dẫn người đến địa giới Nam Lộc, giết chết tiện nhân kia, báo thù rửa..."

"Giết?"

Thái Sĩ Tề với vẻ mặt u ám, nghe lời của muội muội Thái Mộng Vũ, lập tức quay đầu dùng một tiếng hỏi ngược lại cắt ngang lời nàng. Ngay sau đó, trên mặt y dâng lên hận ý ngút trời, gầm lên một tiếng sắc lạnh: "Giết thẳng tay, há chẳng phải quá dễ dàng cho tiện nhân kia sao? Sang năm ta sẽ dẫn người đi phế bỏ nàng, rồi bắt nàng cùng toàn bộ cao tầng Đại Hạ, từ trên xuống dưới, mang về Thái Khâu, tất thảy đều đánh vào nô tịch. Nam nhân đời đời kiếp kiếp làm chó trong Bạch Thủy Quận Phủ của ta, nữ nhân đều đưa vào quân doanh làm doanh kỹ, ta muốn..."

Thái Sĩ Tề lời còn chưa dứt, chợt nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía cửa Tàng Thư Lâu. Y thấy một thanh niên khoác trường bào lụa đen, đang nhìn chằm chằm vào ngón tay đứt của mình. Vốn đã nộ khí ngút trời, khuôn mặt y tức thì dâng lên một vệt huyết sắc, trong đồng tử gần như muốn phun ra lửa.

Y lập tức giơ ngón tay chỉ thẳng vào thanh niên áo đen, gầm lên giận dữ: "Tiện chủng hèn mọn kia, ngươi đang nhìn gì? Ngươi có tin bổn Thế Tử lập tức tìm người móc mắt ngươi ra không?"

Âm lượng của Thái Sĩ Tề không nhỏ, những kẻ ra vào cửa tức thì đều giật mình. Tất cả mọi người đứng sững tại chỗ, cảnh tượng chợt ngưng đọng.

Điều mà chúng nhân không hề hay biết, là lão giả áo xanh vốn đang tựa mình trên ghế tựa như ngủ say, lúc này đôi mắt nhắm nghiền cũng khẽ hé một khe. Sau khi liếc nhìn Thái Sĩ Tề một cái, lão lắc đầu rồi lập tức nhắm mắt lại.

Còn đối tượng bị tất cả mọi người tại đó chú mục, tức là Hạ Hồng bị Thái Sĩ Tề gầm mắng, lúc này lại không nhanh không chậm ngẩng đầu lên. Y nhìn đối phương đang dùng ngón trỏ tay phải đã từng bị đứt một lần, chỉ vào mình. Trên mặt y không hề có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ lặng lẽ nhìn như vậy.

"Tiện chủng nhà ai, còn không mau đến quỳ xuống xin lỗi Tiểu Thế Tử!"

"Đây là Tiểu Thế Tử Thái Sĩ Tề của Bạch Thủy Quận, mau đến dập đầu tạ lỗi."

"Tam ca không phải kẻ lạm sát, hôm nay chỉ là tâm tình không tốt mà thôi. Mau quỳ xuống xin lỗi y, y sẽ không làm gì ngươi đâu."

Tám nam nữ thanh niên phía sau Thái Sĩ Tề, hiển nhiên cho rằng Hạ Hồng đã bị dọa đến ngây dại, liền nhao nhao lên tiếng mắng mỏ. Nữ nhân cuối cùng còn ra vẻ lòng từ bi, vừa giúp Thái Sĩ Tề nói một câu, lại vừa khuyên nhủ Hạ Hồng.

Ngay cả người gặp trong phủ đệ của bổn gia, cũng dám không hỏi xuất thân, không hỏi nguyên do mà đối đãi như vậy. Những con cháu bổn gia họ Thái này, quả thật là quá kiêu ngạo!

Hạ Hồng tuy đã sớm phán tử hình cho Thái Sĩ Tề này trong lòng, nhưng vẫn không khỏi thầm cảm thán một câu.

Vừa rồi khi đối phương nhắc đến cao tầng Đại Hạ, y đã có chút suy đoán. Sau khi quan sát vết thương trên ngón tay đứt của y, thì cơ bản đã có thể khẳng định.

Thái Sĩ Tề này tuy kiêu căng ngạo mạn, nhưng thiên phú quả thật không tồi. Nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi, nhưng lực lượng cơ bản đã cao đến 56 cân.

Thông qua dấu vết trên ngón tay đứt, có thể đại khái nhận ra là do kiếm phong gây ra, lại gọn gàng dứt khoát, không phải do khổ chiến mà thành. Đừng nói Đại Hạ, toàn bộ địa giới Cửu Trấn có thể làm được điều này, chỉ có duy nhất một nữ nhân.

Nam nhân đời đời kiếp kiếp làm chó trong Bạch Thủy Quận Phủ của ta, nữ nhân đều đưa vào quân doanh làm doanh kỹ...

Nghĩ đến đoạn lời Thái Sĩ Tề vừa rồi chưa nói hết, Hạ Hồng tức thì ngay cả dục vọng tức giận cũng không còn. Trên mặt y chậm rãi hiện lên một nụ cười.

"Tiện..."

Nụ cười này của y vừa xuất hiện, Thái Sĩ Tề nhận ra đối phương căn bản không phải bị dọa đến ngây dại, cuối cùng không kìm nén được nộ hỏa trong lòng. Lần này y không chỉ mở miệng, thậm chí còn rút trường kiếm bên hông, bước về phía Hạ Hồng.

"Bốp..."

Đáng tiếc, y mới bước được hai bước, một lão giả khoác cẩm phục màu xanh lam đột nhiên xuất hiện, trực tiếp tát một cái khiến y bay xa mười mấy mét.

"Bốp bốp bốp..."

Chưa hết, lão giả kia nhanh chóng bước tới vài bước, lại tiếp tục ban cho tám nam nữ thanh niên vừa rồi lên tiếng phụ họa, mỗi người một cái tát.

Lực đạo của lão không hề nhẹ. Một trận tát tai đánh xuống, chín người Thái Sĩ Tề bay xa mười mấy mét, tức thì đều ngây người.

Trên mặt bọn họ đầy nộ hỏa, nhưng khi đứng dậy ngẩng đầu, nhìn rõ lão giả khoác cẩm phục màu xanh lam vừa đánh mình, tức thì giật mình, vội vàng quỳ xuống.

"Bái kiến Vân Thanh thúc phụ!"

"Bái kiến Vân Thanh lão tổ!"

Họ Thái kéo dài gần ba trăm năm, đến nay ít nhất cũng gần mười đời người. Điều thú vị là, họ Thái trừ con cháu đời thứ hai, thứ ba khi đặt tên sẽ nghiêm ngặt dùng chữ "Thu", "Vân" ra, những con cháu còn lại đều tùy tiện đặt tên. Đại khái cũng cho thấy Phương Bá Thái Thiên Sơn của Thái Khâu, chỉ có chút tình cảm với con cháu đời thứ hai, thứ ba.

Tuy nhiên, Tứ Đại Quận Phủ lại có một quy tắc, đó là vô luận con cháu đời nào, chỉ cần được phong Thế Tử, đều có tư cách đổi chữ ở giữa tên thành "Sĩ". Nữ giới thì đổi thành "Sĩ". Đây vừa là vinh dự, vừa là một cách phân biệt.

Hạ Hồng đã dò hỏi ở Thanh Hóa Thành, Thái Sĩ Tề tên thật là Thái Tử Tề. Phụ thân y là Thái Vân Thăng, cùng với Chúc Viêm là một trong ba Tham Quân của Bạch Thủy Quận. Thái Vân Thăng hơn trăm tuổi mới có con, nên Thái Sĩ Tề tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bối phận lại không thấp, là con cháu đời thứ tư, tự nhiên gọi Thái Vân Thanh là thúc phụ;

Tám thanh niên còn lại, chỉ có một nữ nhân cũng gọi là thúc phụ, bảy thanh niên còn lại đều gọi Thái Vân Thanh là thúc tổ, hẳn đều là con cháu đời thứ năm trở đi của mạch Bạch Thủy Quận họ Thái.

"Đều đã ăn gan hùm mật báo, dám bất kính với quý khách của Đại Thế Tử! Trước hết tự vả miệng mười cái, rồi đến tạ lỗi với Hồng tiền bối, mau lên!"

Hồng tiền bối?

Chín người Thái Sĩ Tề nghe lời này, mới nhận ra mình đã đá phải thiết bản. Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi quá mức của Hạ Hồng, cùng với bộ trang phục giản dị đến cực điểm trong mắt bọn họ, đầu tiên là đồng loạt ngây người vài giây.

"Bốp bốp bốp bốp..."

Nhưng bọn họ nhanh chóng hiểu ra, giơ tay vả vào mặt mình "bốp bốp" mười cái mới dừng lại, rồi đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Hồng, cúi mình hành lễ:

"Vãn bối vô tri, mạo phạm tiền bối, mong tiền bối thứ tội!"

Hạ Hồng tự nhiên sẽ không phí lời với một kẻ sắp chết. Y mỉm cười xua tay, ra vẻ trưởng bối nói: "Không cần như vậy, Hồng mỗ không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi. Kẻ không biết không có tội, đều lui xuống đi!"

Thấy y đã nguôi giận, trên mặt Thái Vân Thanh mới hiện lên một nụ cười. Lão vẫy tay với Thái Sĩ Tề và những người khác, đuổi họ đi rồi, mới chắp tay với Hạ Hồng nói: "Vãn bối trong phủ, không biết trời cao đất rộng, nói năng hồ đồ với Hồng Thế Tử, thật sự xin lỗi. Thế này đi... Thái mỗ làm chủ, ban thêm cho Hồng Thế Tử hai ngày thời gian, có thể tiếp tục tra cứu tất cả sách vở trong lầu, thế nào?"

Hạ Hồng xua tay nói: "Thái Tham Quân không cần như vậy, bổn Thế Tử mới đến, chỉ là vào Tàng Thư Lâu để hiểu thêm phong thổ Tứ Phiên Ma Ao Xuyên. Năm ngày thời gian đã đủ rồi. Sáu môn võ học đã hứa trước đó, ta đã để lại trong lầu. Hồng mỗ xin về thiên viện trước."

Nói xong, y chắp tay, trực tiếp đi về phía thiên viện.

"Hồng Thế Tử đi thong thả!"

Thái Vân Thanh mỉm cười tiễn Hạ Hồng. Cho đến khi Hạ Hồng đi xa, lão tức thì thu lại nụ cười trên mặt, liếc nhìn lão giả áo xanh trước cửa Tàng Thư Lâu.

Lão giả tuy nhắm nghiền hai mắt, nhưng hiển nhiên đã chú ý đến ánh mắt của Thái Vân Thanh. Lão không nói gì, chỉ nửa nằm nửa ngồi khẽ lắc đầu.

Thái Vân Thanh thấy lão giả lắc đầu, lông mày khẽ nhíu lại.

"Nhiếp lão cũng không nhìn ra vấn đề, vậy thân phận của Hồng Thế Tử này, ít nhất cũng có sáu bảy phần đáng tin. Chỉ có thể đợi cuối năm đến Huyết Chướng Nguyên, rồi để Quận Phụ đại nhân giám biệt một chút...

Đại Tần... Đại Tần... Phiên trấn Đại Tần này, chỉ một Thế Tử nhỏ bé, đã có thực lực như vậy, trong trấn chẳng phải cao thủ như mây sao?

Quan trọng là vào thời điểm mấu chốt này, phái một Thế Tử có thực lực mạnh như vậy đến, rốt cuộc có ý đồ gì? Đơn thuần thị uy, hay là có mưu đồ gì với Tứ Phiên?"

Thái Vân Thanh đứng tại chỗ, lông mày nhíu chặt, cuối cùng khẽ thở dài.

"Giống như suy đoán ban đầu của ta, khi ở Hiển Dương Sơ Kỳ, cốt tướng chỉ là hình thái sơ cấp. Trung kỳ xuất hiện kinh mạch, hậu kỳ mọc ra huyết nhục. Đến khi đạt đỉnh phong, da thịt xuất hiện, cốt tướng mới được xem là hình thái hoàn chỉnh. Lúc đó có thể hoàn toàn cụ hiện hóa ra để đối địch, đó gọi là Kim Thân Chiến Thể. Chỉ là kích thước của cốt tướng, sẽ có sự khác biệt tùy theo cấp độ xương cốt..."

Trong thiên viện khách cư của Quận Thủ Phủ, Hạ Hồng vừa trở về, một mình ngồi trên chiếc giường mềm trong phòng, hồi tưởng lại nội dung sách vở đã đọc trong Tàng Thư Lâu. Trong đồng tử y tràn đầy kích động.

"Theo mô tả trong cuốn sách đó, cốt tướng ngàn trượng xuất hiện khi ta đối địch, chỉ là hư ảnh của cốt tướng chiến thể. Cốt tướng chiến thể thật sự, là cái mà ta có thể điều động ra mỗi khi tu luyện. Hiện tại là tu vi trung kỳ, cao sáu trượng. Đợi đột phá hậu kỳ, theo tính toán bình thường thì sẽ là chín trượng!

Nhưng sách nói, khi đạt đến Hiển Dương Đỉnh Phong Kỳ, Kim Thân Chiến Thể cũng có cực hạn. Thiết Cốt tối đa chỉ ba trượng; Ngân Cốt bốn trượng; Kim Cốt sáu trượng; Ngọc Cốt đã là cực hạn chín trượng Kim Thân rồi..."

Vậy nên tư chất Phần Cốt của mình, khi đạt đến Hiển Dương Cấp đỉnh phong, sẽ một lần nữa phá vỡ lẽ thường của Băng Uyên, tạo ra một Kim Thân Chiến Thể vượt xa chín trượng!

Đạt được kết luận này, biểu cảm của Hạ Hồng chỉ kích động trong chốc lát rồi lập tức bình tĩnh lại.

Chỉ có thể nói, đã nằm trong dự liệu!

Việc đột phá hai cảnh giới Quật Địa và Ngự Hàn, y đều đã phá vỡ quy tắc. Vậy thì giai đoạn Hiển Dương Cấp này, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Điều duy nhất y tò mò lúc này, là sau khi cường giả Hiển Dương Đỉnh Phong Cảnh tế xuất Kim Thân Chiến Thể, thực lực rốt cuộc có thể cao đến mức nào?

"Thái Vân Thanh chỉ có 28 cân thực lực, khả năng rất cao là tu vi hậu kỳ, nên chắc chắn không có Kim Thân Chiến Thể; còn lão già áo xanh nhắm mắt ở cửa Tàng Thư Lâu kia, với thực lực trên 50 cân, rất có thể là cường giả Hiển Dương Đỉnh Phong Cảnh. Sau khi lão tế xuất Kim Thân Chiến Thể, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt. Nếu có cơ hội, có thể giao thủ với lão một lần thì hay biết mấy!"

Hạ Hồng lắc đầu cười khẽ, nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ không thực tế này.

Toàn bộ Thái Khâu, tính cả Phương Bá Thái Thiên Sơn, trên mặt nổi chỉ có năm cường giả Kiếp Thân Cảnh. Trừ năm người này ra, cường giả Hiển Dương Cấp đỉnh phong, chính là nhân vật đỉnh cao của kim tự tháp. Số lượng có hạn tạm thời chưa nói đến, những người như vậy địa vị chắc chắn rất cao, làm sao có thể tùy tiện giao thủ với y?

"Đột phá Hiển Dương Cấp đỉnh phong cảnh, thành tựu Chiến Thể Kim Thân, rồi muốn đột phá đến Kiếp Thân Cảnh, thì phải tiếp tục khai phá Kim Thân Tạng Phủ, gọi tắt là Khai Tạng.

Cái gọi là Khai Tạng, chính là dùng hải lượng Ngũ Hành Kiếp Khí xung kích Kim Thân, vào thời khắc sinh tử, bức Kim Thân tự mình thôi sinh ra bộ phận ngũ tạng đầu tiên.

Do quá trình này đau đớn hơn Hiển Dương Tôi Cốt gấp trăm lần trở lên, có nguy cơ mất mạng cực cao, nên gọi là Ngũ Hành Kiếp. Vượt qua được sẽ thành tựu Kiếp Thân. Cảnh giới này cụ thể phân chia, không còn như trước kia, phân chia sơ trung hậu đỉnh phong kỳ, mà là dựa vào số lần độ Ngũ Hành Kiếp, chia thành Nhất Chuyển đến Ngũ Chuyển, Ngũ Chuyển tức là đỉnh phong.

Thông thường, hải lượng Ngũ Hành Kiếp Khí, chỉ tồn tại ở hai nơi:

Một là Ngũ Hành Tuyệt Địa tự nhiên sinh ra trên đại địa Băng Uyên, như núi lửa vĩnh viễn không tắt, băng xuyên vạn năm không tan, sơn xuyên và rừng cây sinh ra ý thức, v.v...;

Hai là, trong cơ thể của Ngũ Diệu Cảnh Hoàng Cấp Hàn Thú.

Vậy nên, điều này lại một lần nữa tương ứng..."

Hàn thú cấp thấp, là tài nguyên cần thiết cho tu luyện hai cảnh giới Phạt Mộc và Quật Địa; máu hàn thú cấp trung tương ứng với Quật Địa Cảnh đỉnh phong; xương thú cấp cao tương ứng với Ngự Hàn Cấp; xương cốt cấp Thú Vương thì tương ứng với Hiển Dương Cấp; đến nay, Ngũ Diệu Cảnh Hoàng Cấp Hàn Thú tương ứng với tài nguyên mấu chốt để đột phá đến Kiếp Thân Cảnh...

"Không chỉ vậy, Khai Tạng chỉ là đột phá mà thôi. Sau đó muốn hoàn thành toàn bộ quá trình tu luyện Kiếp Thân Cảnh, sau khi khai mở tạng đầu tiên, còn phải dưỡng, đợi tạng phủ ổn định, lại phải theo thứ tự Ngũ Hành tương sinh, lần lượt khai phá bốn tạng phủ còn lại. Toàn bộ quá trình này, đều không thể thiếu Ngũ Hành Kiếp Khí.

Bởi vậy, Hoàng Cấp Hàn Thú, cũng được xem là tài nguyên cần thiết cho tu luyện Kiếp Thân Cảnh!"

Đương nhiên, Ngũ Hành Kiếp Khí không chỉ có trên Hoàng Cấp Hàn Thú, mà Ngũ Hành Tuyệt Địa tự nhiên sinh ra trên đại địa Băng Uyên cũng có.

Vấn đề là, những nơi đó ngươi có dám đi không?

Núi lửa vĩnh viễn không tắt, băng xuyên vạn năm không tan, sơn xuyên và rừng cây sinh ra ý thức... Chỉ dựa vào mô tả trên sách, đã có thể đại khái suy đoán được mức độ hung hiểm của những Ngũ Hành Tuyệt Địa này.

Nói cách khác, những nơi tốt đẹp đó, dù cho ngươi thật sự tìm được, ngươi có dám đảm bảo, bên trong không có tồn tại nào đáng sợ hơn Hoàng Cấp Hàn Thú không?

So với đó, Ngũ Diệu Cảnh Hàn Thú tuyệt đối là lựa chọn tốt hơn cho nhân loại.

"Tuy nhiên, ai là tài nguyên tu luyện của ai, còn chưa chắc..."

Hạ Hồng chợt nhớ đến nội dung mình đọc được trong sách, trên mặt tức thì lộ ra một vẻ cổ quái.

"Kiếp Thân Cảnh có hai ý nghĩa. Một là độ Ngũ Hành Kiếp vừa nhắc đến; còn một ý nghĩa khác là chỉ, ngũ tạng của nhân loại ở cảnh giới này, đối với Ngũ Diệu Cảnh Hoàng Cấp Hàn Thú và Quỷ Quái cấp Tai Ương mà nói, cũng là tài nguyên tu luyện quý giá cực kỳ hấp dẫn. Bởi vậy, gọi là Kiếp Nạn Chi Thân.

Hàn thú Hoàng Cấp Ngũ Diệu Cảnh yếu hơn thì còn đỡ, chỉ nắm giữ một trong Ngũ Hành Kiếp Khí Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn dễ đối phó hơn một chút; hàn thú Hoàng Cấp mạnh nhất, kiêm cả Ngũ Hành Kiếp Khí, thủy hỏa bất xâm, bách độc bất nhập, nhục thân kim thạch khó phá, gần như không tìm thấy nhược điểm. Ngay cả nhân loại Kiếp Thân Cảnh Ngũ Chuyển, nếu không cẩn thận bị chúng nhắm đến bên ngoài, khả năng cao cũng là chết;

Còn Quỷ Quái cấp Tai Ương, cấp độ quỷ quái này, không chỉ thủ đoạn mạnh mẽ, điều quan trọng nhất là, chúng còn biết lợi dụng nhân loại để tiếp cận mục tiêu săn giết, có thể nói là phòng không thể phòng.

Bởi vậy, cường giả Kiếp Thân Cảnh, thường sẽ tránh đặt chân vào những khu vực mình không quen thuộc, đồng thời còn phải cực lực ẩn giấu hành tung của mình, sẽ không lưu lại cùng một nơi quá lâu, vì lo sợ sẽ dẫn dụ đến quỷ quái và hàn thú cường đại. Nơi càng đông người, bọn họ ngược lại càng không lưu lại lâu..."

Vậy nên, Thái Thu Dương kia, có lẽ căn bản không ở Lâm Sở Quận Thành?

Vẻ cổ quái trên mặt Hạ Hồng chậm rãi biến mất, thay vào đó là một vẻ ngưng trọng.

Kinh nghiệm mà Thái Khâu bày ra trong Tàng Thư Lâu, mười phần thì tám chín là thật. Điều đó chứng tỏ nhân loại sau khi đột phá đến Kiếp Thân Cảnh, thực lực tuy mạnh hơn là thật, nhưng bản thân cùng với tình cảnh của toàn bộ doanh địa, ngược lại lại trở nên nguy hiểm hơn.

Đây là cái gì?

Là sự rèn luyện của Băng Uyên đối với nhân loại, hay là sự đàn áp; hay nói cách khác, nhân vật chính của Băng Uyên căn bản không phải nhân loại, mà là hàn thú và quỷ quái...

Hạ Hồng lắc đầu, y mới tu vi Hiển Dương Trung Kỳ, vấn đề này hiển nhiên còn chưa đến lượt y phải bận tâm.

"Hai cảnh giới Hiển Dương, Kiếp Thân, cơ bản đều đã hiểu rõ; tình hình đại khái của Thái Khâu, cũng đã nắm được kha khá rồi. Những việc cần làm khi đến đây, cơ bản đều đã làm xong."

Chỉ dựa vào những lời vừa rồi của Thái Sĩ Tề, cùng với ngón tay đứt của y, Hạ Hồng cơ bản đã có thể suy đoán được tình hình đại khái của Cửu Trấn bên kia.

"Huyền Linh trực tiếp ra tay với Thái Sĩ Tề, vậy có nghĩa là Đại Hạ đã chính diện giao phong với người của phiên trấn. Ta lúc đó đã dặn dò nàng và Hạ Xuyên, trước khi Cửu Trấn kết minh không nên chính diện giao ác với phiên trấn. Tức là, Cửu Trấn khả năng cao đã thuận lợi kết minh rồi. Nhìn phản ứng của Thái Sĩ Tề này, sang năm đã định dẫn người qua tìm lại thể diện rồi..."

Nghĩ đến đây, Hạ Hồng lắc đầu, một chút cũng không lo lắng.

Có Thực Cốt Đạo ngăn cản, Thái Khâu không thể phái đại quân qua. Chỉ vài Hiển Dương Cấp qua đó, muốn tìm phiền phức cho Đại Hạ còn xa lắm, huống hồ Cửu Trấn đã thuận lợi kết minh rồi.

Không hề khoa trương mà nói, Liên Minh Cửu Trấn, dù cho cường giả Kiếp Thân Cảnh đích thân đến, cũng không thể hoàn toàn nghiền ép, huống hồ với địa vị của Thái Sĩ Tề, muốn cường giả cấp độ này ra mặt vì y, khả năng gần như không có.

"Nghĩ những điều này làm gì, y căn bản không sống được đến sang năm. Lúc này đến Lâm Sở Quận Thành, khả năng cao là vì Huyết Chướng Nguyên Thí Luyện tháng tới. Ta đã nhận được lời mời của Thái Vân Lan, đến lúc đó tùy tiện tìm một nơi vắng người, giết chết y là được."

Hạ Hồng cười lạnh hai tiếng, rồi chợt nhớ đến Huyết Chướng Nguyên Thí Luyện, mâu quang khẽ sáng.

Chuyến đi đến phiên trấn lần này của y, có ba mục tiêu quan trọng nhất, lần lượt là làm rõ vấn đề tu luyện của mình, thăm dò thực lực của hai đại phiên trấn, và làm rõ còn bao lâu nữa thì hai đại phiên trấn chính thức nam hạ.

Mục tiêu đầu tiên vừa đạt được; mục tiêu thứ hai hiện tại tuy chỉ xem xét Thái Khâu, nhưng thông qua Thái Khâu, thực ra có thể đại khái suy đoán được thực lực của Trần Thương; còn mục tiêu thứ ba, y chỉ làm rõ được một nửa.

Thái Khâu không nam hạ từ phía Kim Sơn Trấn, là vì có Thực Cốt Đạo ngăn cản. Cứ theo kinh nghiệm bản thân y vượt qua Thực Cốt Đạo tháng tám năm ngoái mà nói, nếu Thái Khâu có cách giải quyết Hắc Phong Đại Tướng kia, đã sớm bỏ công sức ra giải quyết rồi.

Không giải quyết thì thôi, lại còn mỗi lần qua biên giới, đều phải ngoan ngoãn tiến cống người sống cho Hắc Phong Đại Tướng kia. Điều đó chỉ có thể chứng tỏ, Thái Khâu căn bản không có cách nào đối phó với Hắc Phong Đại Tướng đó.

Cứ theo đó mà suy đoán, Thái Khâu trong một thời gian dài sắp tới, không thể nào nam hạ xâm lược Cửu Trấn từ phía Thực Cốt Đạo.

Nói như vậy, cũng giống như Trần Thương, Thái Khâu muốn xâm lược địa giới Cửu Trấn, cũng chỉ có thể bắt đầu từ khu vực Huyết Chướng Nguyên này.

"Theo tin tức ta dò la được mấy tháng trước, hai đại phiên trấn hiện tại quả thật có đại批 Trấn Vệ Quân đồn trú ở khu vực Huyết Chướng Nguyên. Phía Thái Khâu ngay cả Ngân Lân Quân dưới trướng Phương Bá cũng đã đến, Trần Thương ước chừng cũng không kém cạnh. Hai quân một đông một tây hình thành thế bao vây, hẳn là đang phối hợp lẫn nhau, hoặc là muốn thanh trừ, hoặc là muốn đánh thông toàn bộ khu vực Huyết Chướng Nguyên. Tóm lại là để chuẩn bị cho việc mở rộng về phía nam. Vừa hay nhân cơ hội thí luyện lần này qua đó thám thính một chút, xem tiến độ của bọn họ thế nào, đợi trở về, cũng tiện bề đưa ra đối sách!"

Xác định ý định trở về, Hạ Hồng lập tức trong đầu tính toán, khoảng thời gian cuối cùng lưu lại phiên trấn này, còn phải làm những gì.

Chợt, y nghĩ đến điều gì đó, vươn tay lục lọi trong Hoàng Giới Đại một hồi, rồi lấy ra một tấm thiệp mời tinh xảo làm từ bạc ròng.

Mặt trước thiệp mời in năm chữ vàng lớn "Dương Thị Yêu Thỉnh Hàm", phía trên năm chữ lớn đó, còn in hai chữ nhỏ "Ám Thương".

"Suýt nữa thì quên mất ngươi!"

Hạ Hồng vỗ vỗ đầu, cúi xuống nhìn chữ trên thiệp mời, trên mặt vừa có vẻ kinh ngạc, lại vừa có vẻ chấn động.

Tấm Dương Thị Yêu Thỉnh Hàm này, là vào mùng tám tháng trước, không hiểu sao lại xuất hiện trong phòng y.

Dẫu sao cũng là khách cư tại đây, Hạ Hồng tự nhiên sẽ không coi thiên viện này là nhà. Y đi đâu cũng mang theo Hoàng Giới Đại bên mình, trong phòng thường xuyên có hạ nhân ra vào, việc không hiểu sao lại xuất hiện thứ gì đó mới, cũng không quá kỳ lạ.

Nhưng tháng trước, đột nhiên nhìn thấy tấm Dương Thị Yêu Thỉnh Hàm này, y lập tức bị dọa không nhẹ. Đặc biệt là sau khi tìm Tô Cảnh tứ huynh muội hỏi cặn kẽ, rồi lại thử dò xét tất cả hạ nhân từng ra vào phòng y ngày hôm đó, xác nhận thật sự là người lạ lén lút đưa vào, trong lòng y càng thêm chấn động.

Ám Thương và Dương Thị, Hạ Hồng lần đầu tiên nghe đến hai từ này, là ba năm trước, tức là tháng chín Đại Hạ năm thứ bảy, khi y vừa đột phá Hiển Dương Cấp, lần đầu tiên đến địa giới Bắc Sóc Trấn.

Y nhớ rất rõ, lần đó giữa đường gặp một lão giả Ngự Hàn Cấp, người đó tên Chu Dương, là Viện Chính của Bắc Sóc Giám Sát Viện. Do thấy đối phương chỉ có tư chất chiến thể hạ đẳng, nhưng thực lực lại cao đến 27 cân, lúc đó Đại Hạ còn chưa nghiên cứu ra đan dược có thể giúp Ngự Hàn Cấp đỉnh phong tiếp tục nâng cao thực lực, nên y trực tiếp chặn đối phương lại, hỏi han một phen.

Tổ chức Ám Thương, Ma Ao Đệ Thập Trấn, Dương Thị Yêu Thỉnh Hàm...

Từ miệng Chu Dương biết được những chuyện này, phản ứng đầu tiên của y lúc đó là, Ám Thương này, chắc chắn là do một hoặc nhiều gia tộc nào đó của Cửu Trấn liên hợp tạo ra, trong đó ắt hẳn liên quan đến rất nhiều cao tầng của các trấn.

Nhưng những chuyện sau đó, lại khiến y có chút khó hiểu.

Trước hết, Ám Thương này, kể từ sau loạn Đại Giác Tự, hình như đã hoàn toàn biến mất ở Cửu Trấn. Ban đầu Hạ Hồng cho rằng chúng ẩn giấu đủ sâu. Tháng bảy năm kia Đại Hạ khai cảng, y lập tức kể chuyện Ám Thương cho Khâu Bằng và Lâm Khải, dặn họ cực lực trấn áp Ám Thương, nếu có thể thuận dây leo tìm ra tổ chức này và phá hủy tận gốc, thì càng tốt hơn.

Tuy nhiên, Khâu Bằng và Lâm Khải tìm kiếm hơn một năm, thậm chí còn phối hợp với hai trấn Giang Hạ và Mạc Âm, nhưng vẫn không tìm thấy một chút tin tức nào.

Từ đó về sau, Hạ Hồng dần dần quên hẳn chuyện Ám Thương này.

Ai ngờ bên Cửu Trấn không tìm thấy, lại gặp ở bên Thái Khâu.

"Vậy nên, Ám Thương này căn bản không phải tổ chức của địa giới Cửu Trấn, chỉ là hai năm trước không rõ vì lý do gì, không hoạt động ở địa giới Cửu Trấn mà thôi. Ngay cả Quận Thủ Phủ cũng có người của chúng, việc tùy tiện đưa thiệp vào viện lạc của ta thì không nói làm gì, quan trọng là, làm sao chúng biết, ta đang rất cần một lượng lớn Tẩy Kinh Đan và Thượng Phẩm Thoái Cốt Đan?"

Mở thiệp mời ra, dòng đầu tiên viết rõ ràng: Dương Thị năm nay, sẽ chính thức khai thị vào mùng 9 tháng 12, xin hãy bảo quản cẩn thận thiệp mời, bí pháp nhập Dương Thị đến lúc đó sẽ tự động hiện ra, người có ý muốn nhập thị theo chỉ dẫn bí pháp, là có thể nhập thị;

Dòng thứ hai sau đó: Dương Thị có một lượng lớn Tẩy Kinh Đan, Thượng Phẩm Thoái Cốt Đan, cùng các loại trân phẩm khác để bán.

Hạ Hồng lặp đi lặp lại xem xét tấm thiệp mời này, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Y đã dùng Ngưng Hỏa Du và Hoàng Chúc thử qua rồi, tấm thiệp mời này thật sự chỉ làm từ bạc trắng bình thường, không chứa bất kỳ năng lượng quỷ vật nào.

Điều này thật thú vị. Y đến Băng Uyên đã hơn mười năm rồi, thứ kỳ lạ như thế này, lại không liên quan đến quỷ quái hay quỷ vật, điều này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của y rồi.

"Mùng chín tháng mười hai, lúc đó ta hẳn là đang ở Huyết Chướng Nguyên. Trước hết hãy xem bí pháp này rốt cuộc là thế nào, nếu không có rủi ro gì..."

"Tranh tranh tranh... tranh..."

Hạ Hồng đang trầm ngâm, trong viện chợt truyền đến một trận cầm âm mỹ diệu.

Bị gián đoạn, y cũng không lộ vẻ khó chịu nào, đặt Dương Thị Yêu Thỉnh Hàm vào Hoàng Giới Đại, nhắm mắt lắng nghe kỹ càng.

Cầm âm kia rộng lớn như núi xa, du dương như tiếng người, tiết tấu hùng tráng, lay động lòng người. Cùng với giai điệu dần đi vào cảnh giới tuyệt vời, một giọng nữ trong trẻo, chậm rãi hòa giọng mà hát.

"Sở Hác Thang Thang, Nhạc Trĩ Thương Thương~

Đạo Lương Doanh Dã, Xuy Yên Nhiễu Lương~

Huyền Ca Bất Xuyết, Tân Hỏa Truyền Trường~

Cố Viên Phong Vật, Dụng Diệu Huy Quang~"

Trong sân, Tô Tinh Nhi trong bộ váy trắng, sau khi hát xong khúc nhạc, đàn hết khúc cầm, rồi mười ngón tay đè dây ngắt âm. Nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện Hạ Hồng trong bộ y phục đen, đang đứng ở cửa nhìn mình, sắc mặt tức thì có chút căng thẳng.

"Không tồi, khúc Sở Phong này, ngươi đàn không hề kém cạnh Sĩ Cầm kia!"

Nghe lời khen của Hạ Hồng, vẻ căng thẳng trên mặt Tô Tinh Nhi tức thì biến mất, đôi mắt nàng lập tức cười cong thành hình trăng khuyết, đứng dậy nhìn Hạ Hồng nói: "Nếu Sư Tôn thích, Tinh Nhi sau này mỗi ngày đều đàn cho người nghe."

Hạ Hồng cười lắc đầu, nhìn cây ngũ sắc cầm trong tay nàng, nói: "Ta ban cho ngươi Ngũ Sắc Ma Âm Cầm, không chỉ để ngươi dùng để đàn khúc. Nó là vũ khí, công năng chính là để đối địch. Hãy dành nhiều tâm tư nghiên cứu thủ đoạn đối địch, đàn khúc tự tiêu khiển thì được, mê đắm thì không nên."

Nghe lời cảnh cáo của Hạ Hồng, Tô Tinh Nhi lập tức đứng dậy, chắp tay nghiêm nghị nói: "Tinh Nhi xin ghi nhớ lời dạy của Sư Tôn!"

Hạ Hồng gật đầu, đang chuẩn bị quay người trở về phòng, Tô Tinh Nhi lại vội vàng mở miệng gọi y dừng lại.

"Sư Tôn, Sĩ Cầm tỷ tỷ hôm nay nói với con, tháng mười một, Quận Thủ Phủ sẽ tổ chức một trận Huyết Chướng Nguyên Thí Luyện, nàng muốn mời con và ba ca ca cùng đi tham gia. Nghe nói thí luyện sẽ nhận được không ít vật tốt, Tinh Nhi muốn đi tham gia."

Hạ Hồng quay đầu nhìn Tô Tinh Nhi, lộ vẻ kinh ngạc nói: "Mời các ngươi đi tham gia Huyết Chướng Nguyên Thí Luyện, quan hệ giữa ngươi và Thái Sĩ Cầm này, đã tốt đến mức đó rồi sao?"

Huyết Chướng Nguyên Thí Luyện này, đối với Ngự Hàn Cấp quả thật có lợi ích to lớn. Ngay cả con cháu bổn tộc họ Thái, cũng không phải ai cũng có thể tham gia. Thái Sĩ Cầm lại mời cả Tô Tinh Nhi tứ huynh muội cùng đi, quan hệ này thật sự không tầm thường.

Nhận ra vẻ kinh ngạc trên mặt Hạ Hồng, Tô Tinh Nhi đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, quan hệ giữa con và Sĩ Cầm tỷ tỷ, không phải tốt bình thường đâu."

Hạ Hồng cười lắc đầu nói: "Được thôi! Đi thì đi, vừa hay tháng tới ta cũng sẽ đến Huyết Chướng Nguyên, đến lúc đó bốn người các ngươi cùng đi với ta."

Sư Tôn cũng đi...

Tô Tinh Nhi nghe vậy ngẩn người, ngay sau đó trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

Đột nhiên, nàng lại nghĩ đến điều gì đó, từ trong lòng lấy ra một cuốn sách, nhanh chóng chạy đến trước mặt Hạ Hồng, như dâng bảo vật mà đưa cho y, cười nói: "Đây là Sĩ Cầm tỷ tỷ vừa sai người đưa cho con, Sư Tôn, người bây giờ đã là đại danh nhân của Ma Ao Xuyên rồi."

Trên bìa cuốn sách đó, rõ ràng viết hai chữ lớn Thiên Bảng.

Hạ Hồng nhìn thấy hai chữ Thiên Bảng, trong lòng tức thì đã có dự cảm.

Tô Tinh Nhi lại còn sốt ruột hơn y, trực tiếp lật sách đến một trang.

[Thiên Bảng hạng 46, Hồng Vũ, Đại Tần Thế Tử, ngày 17 tháng Giêng năm Thái Khâu thứ 297, đại chiến Thái Khâu Kiếm Thánh Thái Vân Châu tại Thanh Hóa Thành, hiểm thắng, thực lực nghi ngờ trên 25 cân]

Quả nhiên là đã lên bảng.

Thái Vân Châu này, thật sự là kẻ hiểm độc!

Đề xuất Tiên Hiệp: Mượn Kiếm
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Lương Phát

Trả lời

7 giờ trước

từ 461 đổ đi lộn text truyện khác r ad

Ẩn danh

[email protected]

Trả lời

2 tuần trước

update bộ này đi ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tuần trước

ok

Ẩn danh

thai duong Trinh

Trả lời

1 tháng trước

436 bị nhầm ad ơi

Ẩn danh

Giọt Sương Mờ

Trả lời

1 tháng trước

Chương 7 bị thiếu admin ơi