"Yên tâm đi." Tần Trần đại đại liệt liệt nói: "Anh vợ, ta sao có thể chấp nhặt với em vợ chứ, dù sao mọi người cũng là người một nhà. Tiểu nha đầu phiến tử, sau này nhớ gọi tỷ phu, nghe rõ chưa? Còn anh vợ..."
Tần Trần vừa nhìn về phía Cơ Như Nhật, "Ngươi cứ gọi ta muội phu là được, gì mà Thiết Ngưu huynh, khách sáo quá đấy!"
Phốc!
Cơ Như Nhật đang uống rượu dở chừng, lập tức phun ra ngoài. Muội phu? Tiểu tử này cũng quá trèo cao rồi.
"Ha hả." Hắn cười gượng hai tiếng, không biết nên đáp lời thế nào.
"Thiết Ngưu huynh, Tử Vân mời huynh một ly." Vừa hay lúc này Tử Vân tiên tử đứng lên, uyển chuyển tiến đến.
Tử Vân tiên tử dáng người thướt tha, yểu điệu đứng đó, môi đỏ mọng khẽ hé mở, thổ khí như lan, đôi mắt đẹp đảo quanh, như Thu Thủy ba động, vô cùng động lòng người, dường như biết nói.
Nàng mỉm cười nhìn Tần Trần, chén rượu hổ phách điểm xuyết trên bàn tay ngọc ngà trắng nõn, hòa lẫn vào nhau, dưới ánh đèn, càng lộ vẻ mê hoặc.
"Được, tốt, đến!" Tần Trần bưng ly rượu lên, chỉ thấy đôi mắt đẹp của Tử Vân tiên tử liên tục chớp động, tựa hồ đang ngầm nói hết một vẻ, ánh mắt kia nhiếp nhân tâm phách, mê hoặc vô cùng.
"Ồ!" Tần Trần tựa hồ bị hấp dẫn, ngưng thần nhìn sang, Tử Vân tiên tử trong lòng tức khắc vui vẻ. Thằng nhóc ngốc này, chỉ cần mình chủ động một chút, liền bị mình mê hoặc ngay.
Nghĩ lại cũng phải, một kẻ dã nhân trong núi, đã từng thấy cảnh đời gì chứ? Mình chỉ cần đem mị lực tận lực lộ ra một chút, tự nhiên mọi việc đều thuận lợi.
Đang vui vẻ trong lòng, liền nghe Tần Trần nghi hoặc nói: "Tử Vân tiên tử, mắt ngươi làm sao vậy? Sao cứ chớp mắt với ta thế, có phải mắt bị cát vào không? Có cần ta thổi cho một cái?"
"Khụ khụ!"
Tử Vân tiên tử trực tiếp sặc nửa chén rượu vào cổ họng, tức đến nghẹn, mặt đỏ bừng lên. Cái gì mà mắt bị cát vào? Gia hỏa này ngu ngốc sao? Mình ám chỉ rõ ràng như vậy, hàm tình ẩn ẩn, đã từng mê đảo bao nhiêu tuấn nam rồi?
Hóa ra trong mắt hắn chỉ là mắt bị cát vào!
Tử Vân tiên tử cũng không biết nên nói gì cho phải.
Sau đó, song phương vừa uống rượu, vừa trò chuyện, đồng thời Tần Trần cũng bắt đầu tìm hiểu tin tức về Như Nguyệt. Hắn tùy tiện hỏi, cũng không hề kiêng kỵ.
Cơ Như Nhật tựa hồ cũng hết sức tin tưởng Tần Trần, biết gì nói nấy.
Rất nhanh, Tần Trần liền biết rõ tình huống hiện tại của Cơ gia.
Ngày nay, Cơ gia tình huống rất phức tạp, bởi vì việc đi lại gần gũi với Phiêu Miểu Cung, vả lại đảm nhiệm cao vị trong Chấp Pháp Điện, khiến cho Cơ gia phân thành nhiều phe phái. Cơ Đạo Nguyên, phụ thân của Cơ Như Nhật mà Tần Trần đã gặp hôm đó, chính là một trong số đó.
Ngoài ra, Cơ Như Nhật cũng mơ hồ chỉ ra, việc Như Nguyệt ở trong tổ địa, vả lại không tham gia Đạo Sơn chi tranh, là bởi vì nàng ngỗ nghịch lão tổ Cơ gia, kết quả bị trừng phạt, giam giữ trong tổ địa, chứ không phải là tu luyện.
Điều này khiến trong lòng Tần Trần có chút u ám. Như Nguyệt vốn là thiên kiêu kiệt xuất nhất Cơ gia, có thể nói là hòn ngọc quý trên tay, vậy mà phạm phải sai lầm gì, khiến lão tổ Cơ gia nhẫn tâm giam giữ nàng trong Cơ gia Tổ Địa?
"Như Nguyệt, nàng chờ ta, ta đến ngay đây." Tần Trần âm thầm nói trong lòng.
Ba ngày sau đó, Tần Trần liên tục có người đến thăm hỏi, nhưng Tần Trần cũng lười để ý đến, trực tiếp bế quan, tiếp tục khổ tu, chạm đến Cửu Thiên Vũ Đế cảnh giới.
Ba ngày thời gian, thoáng chốc đã qua.
Rất nhanh đã đến thời điểm tiến nhập Tổ Địa.
"Thiết Ngưu huynh, đi thôi." Cơ Như Nhật sáng sớm đã đến đình viện của Tần Trần, hô lớn.
"Cái gì Thiết Ngưu huynh, anh vợ, chẳng phải đã bảo huynh gọi ta là muội phu sao?" Tần Trần vừa bước ra đã nói.
"Ách..." Cơ Như Nhật hết lời, không biết nên đáp thế nào. Thiết Ngưu huynh này thật vô lại, cứ nhất quyết muốn làm muội phu hắn sao? Tính cách của Như Nguyệt hắn còn lạ gì, nếu nàng thật để ý Tần Trần, hắn Cơ Như Nhật sẽ viết ngược tên mình.
Tần Trần cũng không tính toán, đi theo Cơ Như Nhật đến một đại sảnh.
Trong đại sảnh đã tụ tập một đám người, vừa bước vào, oanh, một cổ khí tức làm người kinh sợ liền bao phủ tới, đó là khí tức Võ đế.
Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy trong đại sảnh có khoảng hai mươi người.
Tổng cộng chia làm hai nhóm.
Một nhóm có năm người, đều là Cửu Thiên Vũ Đế, nhưng cơ bản đều là sơ kỳ Cửu Thiên Vũ Đế, khí tức nhìn qua có chút tạp nham, hiển nhiên là do tu luyện công pháp không tinh khiết, như là nhân vật tán tu.
Đây là những cường giả ngoại lai mà Cơ gia đã lôi kéo trong những năm gần đây. Húc Đông Thăng cũng ở trong đám người, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Tần Trần, tản ra hàn ý.
Ba ngày qua, thương thế trên người hắn đã khỏi hẳn, với năng lực của Cơ gia, việc trị liệu chút thương thế này tự nhiên không thành vấn đề.
Nhưng thương thế trên thân thể có thể chữa khỏi, còn thương thế trong tâm hồn, thì làm sao có thể chữa lành?
Vì vậy, Húc Đông Thăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Trần, trong ánh mắt thậm chí còn thoáng qua một chút thù hận.
Không chỉ Húc Đông Thăng, bốn người khác nhìn Tần Trần cũng không mấy thiện cảm.
Đây là điều đương nhiên, bọn họ giống như Húc Đông Thăng, đều là cường giả ngoại lai của Cơ gia, vất vả lắm mới đột phá đến Cửu Thiên Vũ Đế cảnh giới, có được địa vị khá cao tại Cơ gia.
Nhưng Tần Trần, một người ngoại lai, vãn bối, lại đánh bại Húc Đông Thăng trước mặt mọi người, tương đương với việc tát thẳng vào mặt cả bọn, trong lòng sao có thể vui vẻ cho được.
Nhóm còn lại thì có chút pha tạp.
Có cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, cũng có nửa bước Võ đế, nhưng đều còn rất trẻ tuổi, khí tức lại tương đối hùng hậu, có thể thấy được là những thiên kiêu hàng đầu của Cơ gia.
"Đây chính là tên thiên tài dùng tu vi nửa bước Võ đế đánh bại Cửu Thiên Vũ Đế kia sao? Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt."
Một thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi cười lạnh, nụ cười của hắn không thiện ý, ánh mắt sắc bén, nhìn Tần Trần từ trên xuống dưới, như đang quan sát một món hàng.
Tu vi của hắn tuy chỉ ở nửa bước Võ đế cảnh giới, nhưng ngữ khí lại vô cùng lão luyện, tự cao tự đại.
"Ha hả, nghe nói các hạ đã đánh bại Húc Đông Thăng? Còn đoạt được không ít Đại Đạo Quả Thực trong Đạo Sơn chi tranh? Có chút thú vị, giao Đại Đạo Quả Thực ra đây đi, vừa hay Bản thiếu có việc bận, bỏ lỡ Đạo Sơn chi tranh, nếu không các hạ làm sao có thể lấy được nhiều như vậy."
Thanh niên kia cao cao tại thượng, nhìn xuống Tần Trần.
"Dựa vào cái gì?" Tần Trần quét mắt nhìn hắn, đối phương là ai mà cuồng ngạo như vậy.
"Chỉ bằng ta là đích tử Cơ gia, còn ngươi chỉ là người ngoại lai, đầu nhập vào Cơ gia ta, trong mắt Cơ gia ta, ngươi chỉ là một con chó, chủ nhân lên tiếng, chó có dám không nghe sao?" Thanh niên kia ngạo nghễ nói.
Trong mắt hắn, Tần Trần dù có mạnh đến đâu, cũng chỉ là một con chó của Cơ gia, chủ nhân cần gì để ý đến ý kiến của chó.
"Cơ Như Quang, ngươi nói cái gì vậy!" Cơ Như Nhật giận dữ nói, bước lên trước, lạnh lùng nhìn đối phương.
Sắc mặt của đám người Húc Đông Thăng cũng có chút khó coi. Cơ Như Quang tuy nói Tần Trần, nhưng bọn họ cũng là người ngoại lai, chẳng phải là nói bọn họ cũng là chó sao?
Đề xuất Voz: Pháp y Tần Minh
Hung2384
Trả lời1 tuần trước
Sao đăng nhập rồi mà vẫn có chương ko thấy chữ nào là sao ạ ?
Hồ Sỹ Cương
Trả lời1 tháng trước
Đăng mà ko nhìn mạch truyện à? Sao đăng những chap có từ đời nào rồi h lại đăng lại vậy?
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Bị lỗi á bạn. Chứ chưa có chương mới nữa.
the secret
Trả lời2 tháng trước
bạn ơi, đăng tiếp đi ạ
Đỗ Tường Nguyên
Trả lời5 tháng trước
Ad ơi . Bộ này có lịch dịch cố định hay không . Hay tuỳ tâm
Tiên Đế [Chủ nhà]
5 tháng trước
Tuỳ lúc rảnh thôi b, bộ nào có donate thì mình làm cẩn thận.