Nghe em chửi mà tôi nghe nhột trong chim á, nhằm nhói trong tim. Nói xong em cúp máy luôn... tôi thầm cười xong thì kiên trì gọi lại 2 3 cuộc không bắt máy nhưng cuộc thứ "n" thì bắt máy:
- Mày có bị gì không?
- Không... anh nè em.
- Anh nào?
- Anh Quang nè.
- Quang nào, con cái nhà ai? - À... troll nhau chứ gì. Tính troll em nó lại nhưng thời gian là tiền là bạc rất có hạn nên vào chủ đề luôn.
- Mệt em quá. Giỡn hoài... em khỏe không?
- Ơ... ai giỡn trước! Hứ. Khỏe, còn mấy người?
- Anh có 3 người. Anh, thằng Tùng, Khanh đều khỏe.
- Kệ mẹ nó nói em chi.
- Hầy... điện thoại anh hư rồi. Đang bảo trì nên em thông cảm nhé. Anh cũng nhớ em lắm mà chả có điện thoại gọi.
- Kệ anh. Nói em làm gì? - Kiểu này đang dỗi rồi.
- Em đừng có phủ như vợ chồng A Phủ nữa được không?
- Hừ...
- Thôi nào. Giờ anh còn phải đi thực tập nữa. Số này của bạn thân anh thôi đừng gọi vào nhé.
- Ừ... chả thèm.
- Kề điện thoại vào tai anh nói này nè.
- Thì nói chuyện điện thoại kề điện thoại vào tai chứ không lẽ để dưới đít.
- Chụtttt. Hề... yêu em nhìu lắm. 4 ngày nữa anh về.
- Hức... em nhớ anh quá... mấy ngày nay em phát điên lên đấy anh biết không hức hức.
- Ơ tự nhiên khóc luôn à... sao yếu đuối vậy em? - Tôi nghe em thế thì cũng chạnh lòng.
- Em nhớ anh... hức.
- Anh cũng nhớ em. Thôi nha. Anh phải ra đi thực tập rồi. Bye em. Chụtt.
- Vâng. Bye anh... chụttt... hức.
Cầm điện thoại ra ngoài với tâm trạng thoải mái hơn mang trả cho T. T cùng lũ bạn trong lớp đang tụ tập quanh ông thầy nghe phổ biến. Tôi lén phén chạy lại hòa nhập vào đám đông.
- Hôm nay các anh chị phải đi xuống ruộng và thực hành trực tiếp công việc cấy mạ lúa và nghiên cứu ra phương án nào thăm canh lúa tốt hơn, nhóm nào có phương án mới, hay, sáng tạo và hiệu quả sẽ được 10đ là tối đa vào cột thực hành... anh chị rõ chưa? - Ông thầy nêu ra đề tài xong cả lũ đồng thanh:
- RÕ.
- Bây giờ chúng ta lên đường.