Logo
Trang chủ

Chương 107

Đọc to

Sáng hôm sau tỉnh dậy bởi tiếng chó kêu Ụm bò, tiếng mèo sủa Gâu gâu, con trâu đọc rap. Tôi ngáp và ngồi dậy vươn vai cho d*i dài ra phát. Hai thằng kia sáng nào cũng dậy sớm nhỉ. Nhanh chóng lao vào phòng VSCN, sạch sẽ lại balô lục bộ đồ dài mặc vào.

Sáng nay tự nhiên muốn đi một mình ăn sáng nên tôi cứ lặng lẽ mà lướt qua những đứa bạn. Hôm nay quyết định đổi món bánh mì ăn cho bớt cầu kì. Ghé vào xe bán bánh mì ven đường, tôi mua một ổ.

- Dì... cho con ổ bánh mì...

Lúc này, bên cạnh cũng có hai con nhỏ ngồi trên xe đạp điện bịt khẩu trang lại mặc đồng phục học sinh. Tôi đang bỏ tay vào túi đứng tạo dáng lãng tử vũ trụ thì một con nhỏ nói:

- Ở đây bán chứ không cho anh ơi. Có phải từ thiện đâu.

Nhìn qua nó thì nó gỡ khẩu trang y tế ra cười tinh nghịch với tôi. Nhìn quen quen... á à, là con nhỏ chở tôi về hôm kia đây mà. Tôi méo mồm với nó:

- Ặc... đúng là nghiệt chướng. Đi đâu cũng gặp.
- Xí... nói ai hả... đánh bây giờ.
- Ngon nhào vô.

Nào ngờ vừa nói xong thì con nhỏ xuống xe lại gần tôi đánh vào ngực tôi cái chát... xong nó vênh mặt lên thách thức.

- Nè... đánh đó. Làm gì nhau?

Chả nhẽ tôi đánh lại ngực nó chứ? Nhưng không được, nó là con gái. Chả lẽ đánh mông nó? Cũng không được. Khác gì mình sàm sỡ nó. Đánh vào bụng nó thì sao? Cũng không được. Lỡ nó đang mang bầu, đánh vào sẩy thai thì chồng nó đánh mình ngủm. Nói chung chả tìm ra chỗ nào đánh được nên tôi đành ngượng nhìn chỗ khác.

- Hahaha... chu choa... dễ thương quá... Um moazzz.

Chợt nó nhéo má tôi giống như tôi là con Pet của nó vậy đó. Ức vãi lìn. May mà ở chốn đông người chứ không là chết bà mày với bố. Con ngồi sau thì cứ nhíu mắt lại chắc cũng đang cười đây mà. Chắc răng sún hay mặt mụn nên ngại không dám tháo khẩu trang ra mà.

- Mà anh tên gì nhỉ? Quên hỏi anh riết hihi. - Con nhỏ nhận bánh mì của cô bán hàng xong quay qua tôi hỏi.
- Quang.
- Quang có rê không anh?
- Bố con óc chó.
- Ớ anh nói cái chó gì thế? Cô ơi anh này trả tiền hai ổ bánh mì này nha... anh họ con đó.

Nói xong nó chạy xe đi luôn. Tôi ngơ ngác như con chó lạc luôn. Lát sau thì bánh mì của tôi cũng xong.

- Nhiêu tiền dạ cô?
- 30k con.
- Cái giề?
- Thì hai ổ của hai nhỏ kia nữa. Con anh họ nó mà.

- Trời. Tên bố mẹ nó con còn không biết, họ hàng gì cô.
- Vậy hả... con nhỏ này trêu người quá. Thôi 10k con. Lát nó đi học về cô đòi nó sau.
- Dạ. Tiền nè cô. Thôi con đi luôn ạ.
- Mai không quay lại tìm nó hả? Ngày nào nó cũng mua bánh mì đây nè.
- Dạ con xin. Hề...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đơn phương
Chương 107
BÌNH LUẬN