Chiều đến, lại cùng lũ bạn đi ăn cơm, cũng cười nói vui vẻ, tiền thì chỉ còn tiền lẻ. Tranh thủ đi chơi nốt ngày hôm nay. Tối về lại một mình ôm cái điện thoại mà nhắn tin cho em. Với hi vọng là em sẽ không còn chấp nhất tôi:
- em!
Lát sau thì tin nhắn cũng được em trả lời lại:
- gì
- anh nhớ em
- vậy sao?
- sao em nói chuyện kì vậy
- em vẫn vậy, không thay đổi gì cả..
- haizzz. Mai anh về đó
- ừ. Mai cuối tuần em hiểu
- mai anh về với em. Giờ em ngủ ngon nha. Thức khuya không tốt
- ừ
- không chúc anh ngủ ngon à
- anh ngủ ngon
- đợi nhắc mới chúc. Không tính hehe - tôi cố gắng tạo không khí vui vẻ
- ừ.
Tôi nghĩ là em giận vu vơ vậy thôi chứ không gì đâu, mai về gần gũi nhau sẽ bình thường lại thôi mà.
*************
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong thì cả lũ cùng nhau tập trung lên xe chuẩn bị về Sài Gòn. Ngồi nhìn ra cửa sổ cứ miên man nghĩ về em. Một cảm giác bồn chồn trong người khó tả.
Cuối cùng chiếc xe cũng chịu lăn bánh. Tạm biệt miền Tây. Tôi cố gắng nhắm mắt ngủ cho khỏe khoắn. Thằng T ngồi cạnh thì mồm không ngậm lại được:
- Ông buồn buồn gì hả
- Không sao. Tâm trạng thất thường thôi.
- Nhưng nhìn ông lạ. Bộ Ny giận hả? - T hỏi với ánh mắt dò xét
- Lạ quen gì. Thôi tui ngủ lát
Trong lúc này thì điện thoại T có tin nhắn. T rút ra xem. Nhưng cũng lúc này tôi chỉ vô tình lướt mắt ngang qua thôi, nhưng cái số điện thoại trong quen. Giống của một người. T thấy tôi nhìn chằm chằm vào cái cục gạch T đang cầm thì cô nàng vội cất vào túi rồi mỉm cười gượng. Tôi không thể chịu nổi nữa.
- T...bà cho tui mượn điện thoại - tôi chìa tay ra
- Chi vậy. Điện thoại tui gần hết pin rồi
- Có đưa không
- Đã nói gần hết pin mà - giọng T run lên nhưng cũng cứng phết
- Này thì không đưa..
Tôi tức quá cho tay vào túi quần T mà lấy cái điện thoại ra. T cũng dằn co với tôi nhưng sao được. Tụi kia trên xe nghe có biến thì chụm đầu quay xuống ngó qua liếc lại hóng chuyện, tôi cũng chả quan tâm bọn nó làm gì. Mở điện thoại ra xem tin nhắn mà T chưa kịp đọc:
- Thằng Quang sao rồi T? Nó có lén phén lên xe với con Nhi không
Tôi đọc những tin nhắn sau nữa thì không tin vào mắt mình. Cô bạn thân lại đi nhắn tin mách với Ny tôi mọi việc ở đây xảy ra. T lúc này ngồi nấc không ra tiếng. Tôi lấy điện thoại T trả lời lại tin nhắn em:
- Vui nhỉ. Thì ra hôm bữa anh lấy điện thoại T nhắn cho em và em tìm cách liên lạc với số điện thoại này điều tra anh...hừ được lắm
Ấn nút gửi xong tôi trả điện thoại lại cho T. Chả thèm nhìn T. Tâm trạng tôi lúc này bấn loạn cả lên. Lát sau thì điện thoại T đổ chuông. T nhìn tôi e ngại rồi quay sang bên kia nhấc máy:
- Alo...T nghe
- Hả...không có...(sụt sịch quay sang tôi nhìn lén)
- Ừa...không có đâu
- Ừa...chào H