Chợt nghe trong gió có tiếng của ai, và nghe trong gió có tiếng ai trù. Thoát khỏi giai điệu của Khánh Phương tôi quay ra sau thì, đưuuuuuuu... Con nhỏ đáng ghét đang chạy vận tốc ánh sáng 20km/h cũng đang hướng mắt về tôi nhìn... Đường chạy. Bác thợ săn không muốn ăn thịt con sao con cứ nhờn trước mặt là sao nhờ!!! Tôi thầm nghĩ xong cho xe chạy chậm lại ngang hàng với con nhỏ:
- Nãy hình như em nói gì nhỉ? - Tôi giở giọng bố láo.
- Nghe rồi khỏi nhắc lại. - Nó cũng không phải dạng vừa mà là dạng bành trướng luôn.
- Giỡn mặt với tao hả mạy? Biết tao là ai không? - Công nhận hỏi ngu thật, tôi có biết nó là ai đâu mà hỏi nó biết mình không.
- Không biết. - Nó ngay thơ đáp. Á à con này bật ông à.
- Giỡn mặt với tao à? Dám chửi tao à? Tưởng con gái không dám đánh sao? - Tôi giả bộ hổ báo.
- Em có làm gì đâu? - Con nhỏ bắt đầu sợ lên qua giọng nói vì xe chạy cũng tầm 30 nên nghe rõ lắm.
- Liệu hồn mày à... - Tôi ngầu hết mức có thể rồi đá số chạy lên dằn mặt nó cho nó rung chơi. Chạy khỏi nó tôi cười như điên ý... Con nhỏ bị troll khéo rung quá nó ỉa ra quần cũng nên :big_smile::big_smile:.
Chạy chút xíu nữa thì cũng tới phòng trọ. Dựng xe khóa cổ lại tôi xách bọc quần áo vào nhà thì em chạy ra. Nhìn thấy tôi em cười 1 cái rồi chạy lại giựt cái túi xách... Khổ thật, lớn rồi mà như con nít, làm như bố đi chợ về con gái ra mừng kiếm kẹo ý. :smile:
Tôi phì cười với cái thái độ con nít của em xong tôi thay đồ cụt ra cho dễ ngồi. Ra ngoài thì thấy em đang ngắm nghía cái áo sơ mi rồi thấy tôi em trề môi ra nhìn muốn cắn cho nát ghê:
- Biết body ba em ra sao không mà mua đây anh? - Em hỏi tôi.
- Hề... Thì... Anh nghĩ ba em cũng không có mập. Anh có linh cảm là vậy. - Lại ngồi cạnh em tôi bẹo má em cái.
- (Liếc) Đau nha.
- Nhẹ mà :smile:
- Nhưng mà đau anh biết không. - Em làm nũng nhìn ghét ghê :beauty:
- Chu mỏ ra anh hôn coi anh biết không nhé. - Tôi chọc em.
- Hứ... Mà anh nghĩ sao anh mua cho ba em, còn mẹ em anh không mua quà gì à. - Em nói.
- Hì. Thì tại quà phụ nữ khó quá chả biết mua gì. Mua đồ thì sợ chả vừa.
- Chứ sao anh mua cho ba em đó.
- Tại đàn ông dễ tính hơn đàn bà.
- Hứ... Gì cũng nói được. Mai về đó cẩn thận cái mồm anh đó hihi... Giờ dọn cơm ra ăn đi... Đói bụng quá. - Em đứng lên xoa xoa cái bụng.
Tôi lấy tay sờ bụng em và chọc em:
- Ui... Bụng em kêu rột rột ghê thế. Em bị sình bụng hả?
- Mất nết nè... Vô duyên nè... Dọn cơm cho em nè... Nhanh lên... Hihi...