**Đến hẹn lại lên** :beauty:
Sau khi đi chơi với T, tôi cảm thấy gần gũi hơn. Tôi bắt đầu nhớ T. Tôi hay chủ động nhắn tin chém gió, nhưng cả hai vẫn chưa bộc lộ tình cảm. Nó giống như là tình thương mến thương thôi. :sogood:
Vào lớp, tôi và T cứ nói chuyện nhiều với nhau làm tụi trong lớp ầm ĩ như khỉ leo cây.
- Hai đứa yêu nhau hả? - Một đứa trong lớp nói làm cả đám ùa theo náo nhiệt cả học đường.
- Có đâu. Tụi tui là bạn thôi mà - T ngại ngùng giải thích.
- Ừ...mấy cha mấy má im dùm con cái - Tôi than thở.
- Tụi tao xem chúng mày hạnh phúc được bao lâu, haha.
Thế là cả đám trêu ghẹo, trù ẻo đủ kiểu. Mả cha tụi nó. Tôi chưa quen T mà chúng nó đã nói thế đấy. Đã thế tao F.A cho chúng mày chống mắt lên xem làm gì nhau. Không việc gì phải xoắn.
Tan học, tôi và T cứ im im cho nhau lối đi riêng vì T có vẻ ngại khi lũ giời đánh thánh vật trong lớp cứ chọc T. Tôi mặt dày ngang ngửa với inox mà còn chịu không nổi nữa, nói chi T.
Về phòng trọ mang theo trạng thái cuồng nộ. Tôi vào phòng thay cái quần đùi cho nó mát, xong chạy ra chỗ phơi đồ. Lúc sáng đi học tôi có giặt vài cái áo phơi lên. Quần thì tôi mặc hai lần giặt một lần. Ra tới nơi thì, đou má! Quần áo tôi bị quẹt lọ nồi tùm lum. Có viết chữ "khùng" to đùng như cái thùng phi vào lưng nữa. Khỏi phải nói. Nhiệt độ cơ thể tôi tăng lên vù vù có thể thêu cháy một đống rác. Nhìn xung quanh xem thủ phạm là ai và có núp lùm bắn tỉa hay không?
Xung quanh mấy phòng trọ thì đa số đóng cửa, có lẽ sinh viên chưa về. Cũng có vài phòng còn mở cửa. Tôi hậm hực cầm mớ đồ vào cất rồi mang cái áo chó gặm lại phòng kế bên gần đó hỏi:
- Anh ơi. Anh ngồi đây sáng giờ anh có thấy ai quẹt lọ áo em không?
Thanh niên (không nhớ tên) quay lại nhìn tôi hầm hầm nói:
- Tao mới đi học về, biết cái gì.
- Dạ. Em cảm ơn. Nếu anh thấy ai tình nghi thì vui lòng báo cho cơ quan có chức năng và thẩm quyền dùm em nhé. Chào anh.
- Cút mẹ mày.
Sao anh hung dữ với tôi vậy. Ghét chả chơi với anh nữa. (Bác nào nói tui gay tui đấm chết vì phần trên tôi chả nhớ nên hư cấu thêm phần đối thoại).
Tôi lại tiếp tục sang phòng kế và nhận được những cái lắc đầu không biết. Rồi cuối cùng tới phòng em. Cánh cửa mở toang như cháo đón tôi. Tôi hơi ngờ ngợ nghi ngờ là em. Nhưng em không phải gái nhà lành nên tôi phải nhỏ nhẹ từ tốn.
- Hey...cho hỏi có thấy ai gây ra cái này không. Mới đi học về nên không biết - Tôi cầm cái áo huơ trước mặt em. Em thấy thế thì bật cười một cái xong im bặt, chứng tỏ em bị hố...tôi hơi nóng trong lòng rồi nhé.
- A hem...tao không thấy. Tao cũng mới học về lúc nãy.
- Thế cười cái gì vậy?
- Thì mắc cười tao cười. Cái thằng này - Em hay lắm. Em còn làm mặt hành sự với tôi nữa, mà cái mép môi thì giựt giựt. Mịa. Muốn cười lắm à...đã thế ông nhây ở đây cho khỏi cười.